Người đăng: doimatmaudo
Nghe lời này, tất cả mọi người trong xa đội đều biến sắc, tay cầm chặt vũ khí,
sẵn sàng quyết một trận tử chiến, Tử Thiên thì lặng lẽ thở dài một tiếng, quả
nhiên là trốn không thoát, hết cách rồi . . . từ lòng bàn tay chợt lóe lên vài
đạo hào quang rất nhạt, chính là Thần Phong Phi Giao đã ở thế sẵn sàng hạ độc
thủ.
Quả nhiên như hắn dự đoán, bọn này đã sớm biết trong xa đội có Diệp Hân rồi !
Diệp Trọng cũng khẽ hít một hơi, lạnh lùng nói :
Thiếu chủ nói vậy là có ý gì ?
Yêu Tục cười hà hà, liếm môi nói :
Ha ha, tiểu mỹ nhân không cần trốn, được bổn đại gia ta nhìn trúng là phúc đức
của ngươi, chi bằng trở thành thị thiếp hầu hạ ta, ta tuyệt đối sẽ không bạc
đãi nàng !
Y vừa nói dứt câu, cửa xe hàng cũng nổ tung, một thân ảnh xinh đẹp từ từ hiện
ra, Diệp Hân ánh mắt băng hàn lẫn giận dữ nhìn Yêu Tục. Nhìn thấy dung mạo của
Diệp Hân, hai mắt Yêu Tục đồng thời lóe lên hai cỗ tà hỏa dục vọng, ánh mắt
như gián chặt vào thân hình tuyệt mỹ của nàng.
Phát hiện tà ý trong mắt Yêu Tục, Diệp Hân không khỏi trong mắt hiện lên vẻ âm
hàn, cắn chặt răng rút đoản kiếm sau lưng, nội lực lưu chuyển, thân hình lập
tức lao thẳng vào Yêu Tục.
Nhưng còn chưa đợi nàng kịp có phản ứng, một đạo thân ảnh già nua đã xuất hiện
như quỷ mị trước mặt Yêu Tục, phất tay một cái, một đạo kình lực hùng hồn nện
lên thân kiếm, làm nó rơi xuống đất, tay kia nhanh như cắt tóm ngay lấy cổ
ngọc của Diệp Hân.
Nhìn thấy Diệp Hân bị khống chế, đám người Diệp Trọng nhất thời phẫn nộ, kình
khí lập tức tuôn ra, lao thẳng tới chỗ lão giả đang khống chế nàng, nhưng còn
chưa đợi họ kịp di chuyển, đám người theo sau Yêu Tục cũng vận kình ép họ trở
lại, thực lực của hai bên quả thực chênh lệch quá lớn, bên xa đội chỉ có Diệp
Trọng là Tứ Tinh Võ Sư, mà bên kia lại có tới 5 người, cỗ lực lượng bàng bạc
này vốn dĩ ép họ không thể di chuyển nửa bước.
Diệp Hân nét mặt tái nhợt, khóe mắt trở nên ẩm ướt, khuôn mặt lộ ra một chút
tuyệt vọng, đối với đám người có hai Võ Chuyển cường giả này, nàng căn bản
không phải là đối thủ.
Lão giả cất giọng âm trầm quát :
Đám ngốc tử kia, không hồn thì mau cút đi, đừng để bọn ta phải động th . . . A
!
Lão ta chưa nói hết câu thân hình đã vội lướt qua một bên, một đạo kình phong
bay xẹt qua ngực lão, mang theo âm thanh vải lụa bị xé rách, tốc độ làm người
ta phải kinh hãi !
Lợi dụng lúc lão phân tâm né tránh, Diệp Hân vội thoát khỏi lòng bàn tay của
lão, phóng người quay trở về chỗ xa đội, thấy vậy Yêu Tục không khỏi giận dữ
quát :
Giữ ả lại !
Lập tức ba hán tử nét mặt hung tợn lao tới chỗ Diệp Hân, vung tay chụp lấy
nàng, nhưng còn chưa đắc thủ, chúng đã kêu lên thảm thiết, cả thân hình bắn
ngược về phía sau, nặng nề ngã phịch xuống đất, lập tức mất đi sinh cơ, trước
ngực mỗi tên đều bị một mũi phi dao gắn chặt trên người.
Yêu Tục còn đang kinh hoàng, thì một luồng kình phong làm y rát cả mặt đả bắn
tới, biết là không ổn, vội vàng nhảy qua một bên tránh, nhưng cây phi dao sắc
bén vẫn tạo ra trên mặt y một vết cắt không nông, máu theo đó chảy ra ướt cả
một bên má.
Nội trong mười hơi thở, cút ! Một giọng nam tử lành lạnh quát lên, lập tức một
đạo thân ảnh hắc bào nam tử đã đứng bên cạnh Diệp Hân, ánh mắt chậm rãi nhìn
ba cái xác chết đang nằm dưới đất, trong lòng không khỏi kinh hãi lẫn hoan hỉ.
Thật không ngờ uy lực của Thần Phong Phi Dao lại lớn như vậy, không hổ là bảo
vật từ thời viễn cổ !
Nhìn một màn nhanh như chim cắt bắt mồi thế này, cả bọn Diệp Trọng đều thoáng
ngốc trệ, rồi chuyển sang kinh ngạc cùng vẻ không tin trên mặt.
Ngươi dấu tài cũng hay thật !
Ánh mắt Diệp Hân nhìn Tử Thiên, cười giảo hoạt nói.
Tử Thiên không khỏi cười khổ, hôm nay hắn mới hiểu được một chuyện đó là trực
giác của nữ nhân lại là thứ vô cùng đáng sợ, hắn đã che giấu tài tình như vậy,
mà nàng vẫn cảm nhận được mình có chút gì đó khác người.
Ngươi là tên quái nào, dám nhúng mũi vào chuyện của bổn thiếu gia ta ! Yêu Tục
cùng lão giả nét mặt hiện lên vẻ âm hàn cùng sát ý nồng đậm, bọn hắn chẳng qua
chỉ nghĩ vì mình bị tập kích bất ngờ nên mới bị trọng thương, còn nếu chính
diện giao phong, chắc chắn Tử Thiên không phải đối thủ của chúng.
Tử Thiên khuôn mặt anh tuấn không hề có chút biểu cảm, nói :
Những người này, hôm nay coi như ta làm bảo kê cho họ !
Ngươi muốn đặc tội với Yêu Minh chúng ta ? Thấy Tử Thiên không thèm quan tâm
đến mình, lão giả không khỏi cực kỳ giận dữ, gằn giọng nói.
Tử Thiên trong mắt hiện ra một tia lãnh ý, trầm mạc nói :
Yêu Minh quả thật ta có chút kiên kị, nhưng chỉ bằng hai tên Nhất Tinh Võ
Chuyển các ngươi còn chưa đủ tư cách để ta phải e dè !
Bộ dáng Tử Thiên làm hai tên Yêu Tục tức sôi máu, lực lượng trong người lập
tức không giữ lại chút nào mà phóng ra, ý muốn đem Tử Thiên ép chết, đối với
hai cỗ lực lượng yếu ớt này, Tử Thiên chỉ cười nhạt một tiếng, khí thế của hai
Võ Chuyển Cường Giả đâu phải tầm thường, nhanh chóng làm cho mọi người trong
xa đội khó thở, vội lui về sau mấy bước, Tử Thiên song thủ nắm chặt, tiến lên
một bước, vận kình, lực lượng trong cơ thể bộc phát lập tức tăng lên một cách
chóng mặt, tỏa ra một cỗ lực lượng mạnh gấp 2 lần Yêu Tục và lão giả, hung
hăng đem lực lượng của chúng ép ngược trở lại.
2 người bọn Yêu Tục kinh hãi, vội vàng nhảy lui về sau mấy trượng, khó khăn
thở từng ngụm, sợ hãi la lên :
Nhị Tinh Võ Chuyển ?
Lúc này Tử Thiên tính toán chỉ cần đẩy lực lượng lên Nhị Tinh là thừa sức đánh
bại hai tên thân vương bát đản này, nên vẫn chưa sử toàn lực.
Ánh mắt nhóm người Diệp Hân kinh ngạc nhìn vào thân ảnh nam tử trước mắt, rồi
nhanh chóng trở nên mừng như điên, không ngờ hôm nay mình gặp được cứu tinh,
trong lòng càng thêm kinh sợ nam tử tuổi còn thấp hơn bọn họ này, vậy mà mấy
ngày qua mình vẫn không hề nhận ra thực lực đáng sợ của hắn.
Lão giả ánh mắt chậm rãi thu hồi sự khinh thị, đứng dậy chắp tay nói :
Vị huynh đệ kia, Yêu Minh chúng ta không thù không oán với ngươi, xin đừng vì
một đám ngốc tử mà kết cừu với nhau !
Lão tận mắt thấy thực lực của Tử Thiên, đoán rằng ở đây mình cùng Yêu Tục dù
có liên thủ cũng còn lâu mới đánh lại hắn, nhưng lúc trước hắn cũng nói là
kiêng kị Yêu Minh vậy nên dụ hắn ra khỏi vòng chiến, nếu có thể thì buông lời
chiêu mộ hắn về Yêu Minh thì càng tốt.
Yêu Tục nhận thấy tình cảnh của mình khó khăn thế nào nhưng khi nhìn thấy Diệp
Hân tà ý lại nổi lên sùng sục, hơn nữa dù sao ở đây là địa bàn của bọn hắn, có
khi chỉ cần dây dưa kéo dài thời gian đợi quân tiếp viện tới thì Tử Thiên cũng
không thể một mình chống lại cả đội quân của hắn được.
Tử Thiên tuy vừa rồi đẩy lui được hai tên này nhưng quả thực cũng không dám
đánh lâu, một khi cao thủ trong Yêu Minh mà xuất hiện, chẳng những hắn không
cứu được xa đội mà chỉ sợ bản thân cũng chạy không thoát khỏi bọn chúng.
Hắn khẽ quay đầu lại nhìn Diệp Hân, thấy ánh mắt nàng hiện ra vẻ tuyệt vọng
lẫn van nài, không khỏi thở dài một tiếng, Hắc Thạch Đao từ trên vai hạ xuống,
mắt lóe lên hàn ý nồng đậm, lạnh lẽo nhìn hai người bọn Yêu Tục.
Nhìn thấy cử động của hắn, lão giả cũng la thầm một tiếng, xem ra hôm nay khó
tránh khỏi một cuộc tử chiến bèn nói lớn :
Nói rồi lão cùng Yêu Tục hung hăng xông lên phía trước, chia làm hai bên tả
hữu vây công Tử Thiên, bọn thủ hạ của chúng cùng nhanh chóng lao lên phía
trước, nhắm vào Diệp Hân mà vây bắt.
Tuy lúc này không có hai người bọn Yêu Tục tham gia, nhưng thực lực của đám
người kia vẫn vượt trội so với xa đội, ba tên Lục Tinh Võ Sư nhanh chóng liên
thủ tấn công Diệp Hân, còn đám người kia ra sức cản bọn Diệp Trọng lại.
Diệp Hân tuy là Thất Tinh Võ Sư nhưng trước sự liên thủ của ba tên này cũng
rơi vào thế hạ phong. Yêu Tục nhìn thấy lập tức trở nên hoan hỉ, cười khẩy
nghĩ cho dù Tử Thiên đạo hạnh có cao hơn bọn hắn thì sao chứ, chỉ còn tóm được
Diệp Hân là bọn hắn ngay sang lấy số lượng ép Tử Thiên phải rút lui là xong.
Tử Thiên thấy quả nhiên không ổn, xa đội vẫn không cách gì chống đỡ được với
địch thủ như vậy, mình phải tốc chiến tốc thắng ngay.
Nghĩ là làm, hắn lập tức thi triển sát chiêu với hai người, tay bắt pháp
quyết, trọng đao trong tay nhanh chóng được một ngọn lửa nhiệt độ kinh khủng
hai màu hắc hỏa, cuồng nộ vung lên, quát lớn :
Mắt thấy trọng đao chẳng khác gì cột lửa khổng lồ sắp đánh vào mình, lão giả
và Yêu Tục kinh hãi hết sức, vội vàng bắt lấy pháp quyết, mỗi người song
chưởng vung ra ngang ngạnh đấu lại.
Thiết Yêu Chưởng !
Hắc Hoàng Chưởng !
Ba luồng kình lực va chạm với nhau, sắc mặt hai người Yêu Tục lập tức đỏ bừng
như máu, nhất thời cảm thấy một luồng lực lượng vừa sắc bén vừa cương mãnh
đánh thẳng vào các huyệt trên cơ thể mình, nhiệt độ toàn thân bị hắc hỏa kỳ dị
thiêu đốt làm cả người như muốn tan thành nước. Cả hai người chịu không nổi
liền phun ra một búng máu tươi, lại phải lui lại cả chục trượng, kinh hãi
không kể đâu cho hết.
Biết rằng ngay cả cơ hội đương cự một chiêu với hắc bào nam tử trước mặt mình
cũng không có, đáng lý tuy đối phương là Nhị Tinh Võ Chuyển nhưng mình và Yêu
Tục hai người liên cũng không thể có chênh lệch như trời và đất vậy chứ.
Nhưng lão giả còn chưa kịp hoàn hồn, một đạo chưởng pháp đã đánh trước ngực,
thủ chưởng chưa tới, kình lực của nó đã ép vào ngực lão không thở nổi, lão giả
trong bụng liên tiếp kêu khổ thầm, lúc này đâu còn kịp để né tránh, vội vàng
kiệt toàn thân kình lực tạo một bước chắn năng lượng màu nâu trước mặt.
Hắc Long Nộ !
Trong lòng khẽ quát một tiếng, tả chưởng của Tử Thiên mang hình dáng đầu rồng
lập tức phá tan tấm bình phong như đậu hủ, hung hăng nện lên ngực lão giả một
cái như trời giáng, đem lão một kích đánh văng ra xa hơn mấy chục trượng,
không rõ sống chết.
Không thể nào ! Yêu Tục lúc này đã sợ tới tím cả mặt, toàn thân run lên từng
đợt không dứt, lão giả vừa rồi là một trưởng lão của Yêu Minh, thật không ngờ
lại bị một tên tiểu tử nhìn còn chưa 17 đánh cho dở sống dở chết.
Tử Thiên không hề dừng lại, thân hình mang trọng đạo lướt một cái đứng ngay
bên cạnh Diệp Hân, Hắc Thạch Đao mang theo kình lực bài sơn hải đảo quật thẳng
vào ba tên đang vây công nàng, tuy chẳng phải là đấu kỹ gì nhưng kình lực và
ám kình kinh dị của nó cũng đủ đập tan binh khí của ba tên kia, một kích hất
văng ra xa.
Diệp Hân khuôn mặt vốn dĩ trắng xanh nay lại trở nên có chút hồng hào, đưa mắt
chăm chú nhìn hắc bào nam tử trước mặt.
Không có sao chứ ? Tử Thiên liếc nàng một cái, thấy không có gì nghiêm trọng
mới thở phào nhẹ nhõm.
Không sao ! Diệp Hân khẽ lắc đầu, mỉm cười đáp.
Xoảng !
Một tiếng trầm đục, Tử Thiên vội vàng quay đầu lại nhìn Yêu Tục, thấy trong
tay hắn đã bóp nát một miếng ngọc, trên mặt hiện ra vẻ cuồng hỉ lẫn cao ngạo,
hét lớn :
Ha ha, tiểu tử thối, ngươi xong đời rồi ! Cha ta sẽ sớm tới đây lột da rút gân
ngươi ! Còn tiểu mỹ nhân kia . . . hắc hắc cũng sẽ là của ta ! Y không quên
nhìn Diệp Hân với ánh mắt thèm thuồng, cười lên sằng sặc.
Mọi người còn chưa kịp ngạc nhiên, một tiếng gầm chấn động sơn cốc đã vang lên
:
Ai dám động đến con trai ta, giết !
Tiếng gầm đó vang dội khắp nơi làm Tử Thiên cũng có chút kinh ngạc, nét mặt từ
đó trở nên cực kỳ nghiêm trọng, đâu đó trong đầu tiếng cảnh báo của Long Lão
vang lên :
Phàm Nhân, chạy mau !