Người đăng: doimatmaudo
Sau một đêm tuy luyện hồi phục lại thực lực, Tử Thiên ra khỏi hang động đi tới
điểm hẹn, đây là hành động đầu tiên của hắn sau khi rời khỏi Thiên Kỳ Sơn,
trong lòng không khỏi có chút nóng rực, bước chân cũng dần nhanh hơn.
Lúc hắn đến điểm hẹn, đã nhìn thấy đoàn người đang đứng mua lương thực và nước
uống, có khoảng vài chục nam tử ăn mặc theo lối hành thương, chắc hẳn là người
của đoàn hành hóa. Tử Thiên tâm thần hơi ngưng trọng, vận dụng năng lượng cảm
nhận thực lực của đám người kia, đa phần đều là Võ Sĩ và Võ Kim cấp, ngoài một
nam tử cường tráng đạt đến Tứ Tinh Võ Sư, hẳn là thủ lĩnh của đoàn người.
Ánh mắt vẫn bình đạm của hắn lướt qua mọi người đột nhiên ngưng hẳn lại, hơi
cau mày nhìn về phía trước, nơi có một cỗ lực lượng mà hắn cảm nhận là mạnh
nhất trong đoàn người, một Thất Tinh Võ Sư Cường Giả.
Nhưng khi hắn nhìn thấy thì không khỏi có chút ngạc nhiên, chủ nhân của cỗ lực
lượng khá mạnh này cư nhiên lại là một nữ tử xinh đẹp a !
Khuôn mặt tinh xảo, mái tóc như nhung, lông mày như liễu, da thịt như tuyết,
thân hình đây đặn, thân mặc thanh y, chỉ có một điều không hợp lắm với dung
mạo của nàng là ánh mắt có chút lạnh lùng, sắc bén tỏa ra khí thế nghiêm khắc.
Dung mạo nàng như vậy đương nhiên là thu hút nhiều ánh mắt cháy bỏng nhìn như
thiêu đốt dán vào người nàng, bất quá sau đó trừ một số tên to gan lớn mật thì
đa phần đều trong hiện lên một vẻ tôn kính quay mặt đi chỗ khác.
Nhìn ngắm nàng một chút, rồi hắn cũng đảo mắt đi chỗ khác, tuy nàng thực lực ở
đây được coi là mạnh nhất nhưng so với Tử Thiên thì vẫn là thua kém quá nhiều,
còn về dung mạo của nàng tuy có chút hơn người nhưng tâm trí hắn bình ổn như
non thái trước giờ chưa bao giờ bị sắc đẹp làm cho lung lay.
Có điều, hình như ngoài hắn ra thì chỉ có không quá ba người đến gia nhập vào
đoàn người hành hóa, điều này làm hắn có đôi chút khó hiểu, một công việc dễ
dàng như vậy sao lại có quá it người tham gia thế ?
Suy nghĩ một hồi Tử Thiên cũng chỉ biết lắc đầu, đoán là do phần thưởng quá ít
nên không nhiều người muốn làm.
Khẽ thở ra một hơi, hắn đem thực lực của mình hết sức thu liễm lại xuống mức
Nhất Tinh Võ Sư, trước lúc bước vào cuộc hành trình, hắn cũng muốn giữ lại cho
mình một ít lá bài tẩy.
Xong xuôi mọi việc, hắn cũng không chần chờ tiến tới chỗ nam tử có thực lực Võ
Sư, ôm quyền nói :
Vị bằng hữu này không biết có phải là người của đoàn hành hóa không ?
Đại hán quay mặt lại, thấy một hắc bào nam tử khuôn mặt đẹp như ngọc, không
khỏi ngạc nhiên, nhìn dáng vẻ có chút gì đó hơn người của nam tử này mà lại có
ý hỏi thăm hắn, trầm giọng đáp :
Phải, tiểu huynh đệ cần gì ?
Tử Thiên cười cười, đáp tờ giấy thông hành mà hắn nhận được từ chỗ đăng ký hai
tuần trước, đại hán nét mặt cũng hiện một chút hoan hỉ, bàn tay to lớn vỗ nhẹ
vào vai Tử Thiên nói :
Ha ha, không ngờ tiểu huynh đệ tiểu còn nhỏ như vậy đã muốn dấn thân vào chốn
giang hồ, chắc là cũng có chút bản lĩnh, tại hạ tên là Diệp Trọng, vậy xin cứ
tự nhiên !
Tử Thiên cười mừng trong lòng, xem ra người của đoàn hành hóa đa phần đều hào
sảng như vậy, đối với hắn cũng cảm thấy thoải mái, bèn ôm quyền cảm tạ rồi
theo sự hướng dẫn của Diệp Trọng hòa vào đoàn người làm một chút công việc.
Đoàn người dừng lại không lâu, xem ra chỉ muốn mua ít nhu yếu phẩm rồi lập tức
khởi hành, đi nửa ngày đường thì tới một rừng núi, đường đi cũng khó khăn hơn
nhiều, tốc độ theo đó cũng chậm lại, đến gần tối mới dừng lại nghỉ ngơi.
Màn đêm dần buông xuống trên dãy núi, trên sườn núi có không ít người, từ đó
lan ra tiếng ồn ào cùng ánh lửa bập bùng, làm tan đi không ít sự lạnh lẽo trên
sườn núi.
Trong doanh trại mọi người đang ngồi ăn tối, người nào cũng cầm một túi rượu
to thỉnh thoảng lại ra sức cụng vào nhau, trong âm thanh xen lẫn tiếng cười
đùa lẫn càu nhàu, với những chuyện này, Tử Thiên vẫn là một mực không thích,
từ nhỏ không đã không ưa ồn ào, thích tĩnh lặng, nhưng dù không cảm thấy thoải
mái hắn vẫn gượng đứng một góc, nhìn mọi người ăn uống.
Bỗng lều trại trong doanh trại bị mở ra, xuất hiện trong tầm mắt là một thân
ảnh mê người lộ ra dưới ánh trăng sáng.
Nàng hình như vừa tắm qua, mái tóc mềm mại vẫn còn có chút ướt, chút tơ rối,
nhìn qua càng làm cho nàng giống với một nữ nhân quyến rũ, dụ hoặc, những nam
tử còn trẻ tuổi không khỏi đỏ bừng cả mặt, trái tim đập loạn cả lên.
Nàng đưa mắt nhìn đoàn người một lát rồi bước đến gần, nhìn ba nam tử mới gia
nhập đang nhìn mình chằm chằm, cất giọng không nặng không nhẹ nói :
Ba vị đã tới giúp đỡ, ta gọi là Diệp Hân, xin đa tạ, trên đường đến Diệp Gia
mong hãy chiếu cố !
Rồi không để cho bọn họ có cơ hội bắt chuyện, Diệp Hân quay người trở về lều
của mình, ánh mắt bỗng dừng lại trên một thân ảnh hắc bào nam tử anh tuấn đang
đứng dự vào thân cây, đôi mắt không khỏi hiện lên một chút ngạc nhiên.
Người này hẳn cũng là người mới gia nhập đoàn hành hóa, nhìn có vẻ khác hơn so
với ba người kia, khuôn mặt anh tuấn tỏa ra khí thế hơn người, đôi mắt nâu hổ
phách sắc lẹm như dao, hiện ra một chút âm hàn, nhất là việc nhìn qua thì hắn
chỉ là một Nhất Tinh Võ Sư nhưng lại có cái đó sâu không lường được, e rằng
người này có chút che dấu thực lực.
Diệp Hân tiểu thư có chuyện gì không ?
Bị nàng nhìn liên tục như vậy, Tử Thiên có chút chịu không nổi, đành cất tiếng
hỏi.
Diệp Hân đôi môi nhỏ run lên nhè nhẹ, một lát sau lắc lắc đầu, tự cười chế
giễu, nàng vô cùng tự tin vào thiên phú tu luyện của mình, trong gia tộc chỉ
có đại tỷ là hơn được nàng, luôn được mọi người trong gia tộc khen ngợi, nên
không tin nam tử có vẻ bằng tuổi này lại có đạo hạnh cao hơn nàng.
Tất nhiên thiên phú tu luyện của Diệp Hân ở trong Thiên Sinh Môn cũng có thể
coi là khá cao, nhưng để đem so với những thiên tài như Tuấn Khải, Du Tuyết
Sang, hay Tiêu Quyết thì vẫn còn thua kém rất xa, chứ chưa nói tới người đã là
Nhị Tinh Võ Chuyển như Tử Thiên.
Thu lại ý nghĩ trong đầu, Diệp Hân rảo bước đến trước lều của mình, rút chủy
thủ ra cắt một miếng thịt nướng nhỏ rồi chậm rãi cho vào mồm, nàng ăn rất từ
tốn, thanh lịch làm mọi người cũng phải bớt nói chuyện lại, vội vàng nuốt vài
món ăn vào bụng.
Diệp Trọng đi đến bên Tử Thiên vỗ nhẹ vào vai hắn, cười hỏi :
Sao, phải lòng tiểu thư rồi à ?
Tử Thiên nghe vậy cũng đành cười khổ, lắc lắc đầu, đối với hành động của hắn
Diệp Trọng cũng chẳng để ý, vẫn cứ thao thao bất tuyệt :
Hà hà, tiểu thư quả thật là người rất tốt a, tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng lại
rất hay giúp đỡ chúng ta, nào là khi người bị bệnh thì được cấp cho một khoản
tiền, nếu ai không may bị tử trận thì gia đình cũng được chu cấp đầy đủ !
Chúng ta thân phận nô tài thật không dám làm cóc ghẻ ăn thịt thiên nga đâu nha
!
Tử Thiên cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ vị tiểu cô nương này lại là người hảo
tâm như vậy, nếu có cơ hội thì ra tay giúp một chút cũng không sao.
Diệp Hân ăn cũng không nhiều, nàng chỉ ăn một lát rồi quay lại nhìn Diệp Trọng
nói :
Ngày mai chúng ta phải đi qua địa bàn của Yêu Minh, các ngươi uống ít một
chút, chú ý tuần tra nghiêm ngặt !
Lời nàng có hiệu quả thật lớn, mọi người ai nấy vội cất bình rượu, nhiều người
cầm lấy binh khí đi qua đi lại tuần tra kỹ lưỡng, mọi người từ chỗ vui vẻ bỗng
ai nấy trở nên ngưng trọng, thậm chí còn có người làu bàu thóa mạ, Tử Thiên
đứng xa nghe không rõ nhưng hình như là họ đang chửi mắng Yêu Minh.
Không dằn được lòng hiếu kỳ, hắn liền quay sang hỏi Diệp Trọng :
Diệp Trọng đại ca, Yêu Minh đó là cái gì vậy ?
Diệp Trọng sửng sốt, nhưng rồi nghỉ ra cái gì, cười khổ giải thích :
Chặc, Tử Thiên huynh đệ chắc là người mới đến nên không biết, ngày mai chúng
ta phải vận chuyển hàng hóa sang lãnh địa của Yêu Minh, đây là một tổ chức
cường đạo, thường phục kích ở dãy núi này đã ghê khó dễ cho mọi người, trừ phi
giao nộp một khoản tiền lớn, nếu không khó mà thông qua được ! Hơn nữa tên
tông chủ tên là Yêu Sơn của bọn chúng là một Võ Chuyển Đỉnh Phong Cường Giả,
nhưng một vài Võ Linh Cường Giả cũng không muốn dây dưa với hắn, thực lực
chúng ngày càng bày trướng nên chuyến đi này chỉ có 4 người các ngươi là dám
tham gia !
Tử Thiên nhíu mày, Võ Chuyển Đỉnh Phong, quả thật có chút quá sức với hắn nếu
thực sự phải giao đấu, cho dù hắn có vận toàn lực đồng thời thi triển Thái Cực
Thất Huyền Biến biến thứ nhất, thì cùng lắm cũng chỉ cầm cự được với Bát Tinh,
hay Cửu Tinh Võ Chuyển thôi, dù sao chênh lệch cũng là quá lớn.
Thấy Tử Thiên im lặng, Diệp Trọng cũng thở dài nói :
Hi vọng ngày mai tên kia không há miệng sư tử, nếu không chúng ta e rằng chạy
trời không khỏi nắng.
Tử Thiên sắc mặt nghiêm trọng gật đầu, quay về lều của mình.
Sau khi quay về lều trại, Tử Thiên cũng không đi ngủ ngay mà lấy trong nạp
giới ra một lọ đan dược màu vàng nhạt, thoáng suy nghĩ. Đan dược này là sư
nương ban thưởng cho hắn trước kia, uy lực tuy kém xa Cường Hóa Cuồng Lực Đan
nhưng lại dễ khống chế và hấp thụ hơn nhiều nhưng tính kích thích đột phá là
không thua kém bao nhiêu, lúc này hắn đã là một Nhị Tinh Võ Chuyển, nếu hắn
tính không nhầm thì viên đan dược này kết hợp với việc hắn luyện công từ giờ
cho tới sáng cũng có hi vọng đột phá lên Tam Tinh Võ Chuyển Sơ Kỳ.
Việc biết được việc có nguy cơ đụng phải một tên Võ Chuyển Đỉnh Phong làm hắn
lo lắng không thôi, trước mắt chỉ có cách hết sức tăng thực lực lên, nếu đánh
không lại cũng có sức tự bảo vệ bản thân. Nhưng Cường Hóa Cuồng Lực Đan dược
lực quá mạnh, sợ rằng hắn không thể chỉ bằng một đêm mà luyện hóa hết, chỉ có
thể dùng viên đan dược màu vàng này.
Nếu không phải gặp cảnh vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn phải tăng thực lực
lên một cách cực đoan không có căn bản thế này !
Có điều, dù sao việc này cũng quá miễn cưỡng, trong một đêm mà muốn đột phá
lên Tam Tinh là một chuyện vô cùng khó khăn, thậm chí là bất khả thi, cho dù
là hắn đan dược hỗ trợ đi chăng nữa, giờ chỉ còn cách dùng bí pháp của Phong
Bất Phàm mà hắn đã sử dụng khi đấu với Tuyết Sang khi trước.
Lúc này đạo hạnh tu luyện Thái Thanh Thập Bát Công của hắn khoảng ở mức đệ ngũ
đỉnh phong, nếu sử dụng bí pháp mà Phong Bất Phàm truyền thụ có thể thăng lên
đệ lục cảnh giới, đồng thời trực tiếp tăng thêm cơ hội trở thành Tam Tinh Võ
Chuyển, nhưng phương pháp này sẽ gây tổn thương không nhỏ cho hắn, sau khi
tăng cấp cơ thể sẽ suy yếu rõ rệt, hơn nữa trong lúc tu luyện chỉ có thể nhờ
Long Lão tạo màn chắn năng lượng để không ai biết, nhưng lúc này hắn không có
nhiều lựa chọn.
Do dự một hồi, cuối cùng hắn cắn răng lấy nốt trong lọ ra viên đan dược còn
lại, đưa cả hai viên vào miệng, đồng thời thi triển cấp tốc bí pháp, điên
cuồng vừa hấp thụ dược liệu vừa đẩy công lực lên tối đa.
Cách này không phải là không có công hiệu, tốc độ tăng trưởng thực sự rất
nhanh, như thế rất cơ may đột phá lên Tam Tinh nhưng đổi lại áp lực cho cơ thể
cũng là vô cùng đáng sợ, nếu không cẩn thận việc bị bạo thể mà chết cũng không
phải là không có khả năng.
Sáng hôm sau, đoàn người lục đục khởi hành, từ trong lều Tử Thiên với khuôn
mặt có vẻ có chút mệt mỏi vì thiếu ngủ nhưng thần sắc lại hết sức rạng rỡ,
cuối cùng hắn cũng đột phá Tam Tinh Võ Chuyển !
Sau khi đột phá hắn gần như kiệt sức vì hiệu quả của đan dược và bí pháp, may
mà bên cạnh hắn có một mớ đan dược trị thương, lại thêm thân thể cường hãn của
hắn may mắn vừa kịp khôi phục vừa đủ để có thể xuất phát.
Lúc này không còn cảnh các nam tử vừa đi vừa tán gẫu như hôm qua, mọi người
đều hết sức cảm giác, như cảm nhận được mối nguy hiểm mà hết sức ngậm miệng
lại, tay nắm chặt vũ khí rồi lại buông ra, chứng tỏ họ đang hết sức căng
thẳng.
Đoàn người đi hết sức chậm rãi, nhẹ nhàng, ai cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ
đụng phải hoang ổ của Yêu Minh thì nguy to.
Đem vẻ mặt của mọi người quan sát một lượt, Tử Thiên âm thầm hít một hơi lãnh
khí, e rằng chuyến này cho dù hắn đủ sức bỏ chạy tự lo cho mình thì ngay cả
Diệp Hân cũng không cách nào thoát khỏi tay bọn chúng, không phải nói quá,
trong đoàn hắn là người duy nhất có khả năng chống lại cường giả của Yêu Minh.
Nhưng phen này chỉ sợ một cánh én không làm nên mùa xuân, nếu lúc gặp tình
huống quá gay go, hắn cũng chỉ mong có phép màu xảy ra mà thoát thân.
Tử Thiên huynh đệ, nếu lúc đó quả thực xảy ra tình huống nguy hiểm, ta cùng
mọi người sẽ liều mạng cản bọn kia lại, kính nhờ ngươi tận lực mang tiểu thư
đi ! Tử Thiên còn đang chìm trong dòng suy nghĩ, tiếng nói Diệp Trọng đã lọt
vào tai, nhìn lại thấy hắn đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào.
Có lẽ không đến mức đó đâu, chỉ còn đưa cho bọn chúng ít lộ phí là ổn mà !
Diệp Trọng cười khổ một tiếng, lo lắng nói :
Nếu trong xa đoàn không có Diệp Hân tiểu thư thì chắc là như thế. Nhưng trong
Yêu Minh lại có thằng con trai thân vương bát đản tên là Yêu Tục của Yêu Sơn,
lòng dạ đã tham lam vô đáy, lại còn khi nhìn thấy mỹ nhân là lại nổi lòng yêu
tà, chỉ sợ bọn hắn sẽ không để cho tiểu thư yên ổn ra đi !
Nghĩ đến đây Diệp Trọng cũng chỉ biết thở dài đầy u khuất, lặng lẽ đi đến
trước xe của Diệp Hân, lúc này đang ở trong xe không ra ngoài, đôi mắt gắt gao
cảnh giới xung quanh.
Lúc này tất cả mọi người đều rút hết binh khí ra, ánh mắt cẩn thận dò xét xung
quanh, tim ai nấy đều đập nhanh hơn một ít. Trong bầu không khí khó thở này,
hơn mười phút trôi qua vẫn chưa thấy điều gì xảy ra, mọi người đều thở phào
một tiếng nhẹ nhõm.
Trái ngược với bọn họ, sắc mặt Tử Thiên càng lúc càng ngưng trọng, đạo hạnh
hắn cao hơn mọi người ở đây rất nhiều, nên dễ dàng phát hiện xung quanh đã bắt
đầu có mấy chục đạo hơi thở nhè nhẹ, trong lòng than khổ một tiếng, cuối cùng
vẫn không thoát mà.
Đột nhiên trong nhưng bụi cây rung mạnh lên, từng đạo thân ảnh nhảy vọt ra
ngoài, vây lấy xa đội, sau đó một giọng cười hung ác vang lên :
Lũ ngốc, các ngươi không biết đây là địa bàn của ai sao ? Đi qua mà không có
lộ phí, là có ý gì ?
Tử Thiên nhìn cảm nhận xung quanh, chợt hơi thở phào một tiếng, trút được một
ít gánh nặng, đó là trong toán người này chỉ có tên vừa hăm dọa và một lão già
là 2 tên Nhất Tinh Võ Chuyển, ngoài ra có ba tên Lục Tinh Võ Sư Đỉnh Phong, 2
tên Nhị Tinh Võ Sư, còn lại đều là Võ Sĩ và Võ Kim, thật may cho bọn hắn là
tên cầm đầu có thực lực Võ Chuyển Đỉnh Phong không đến đây đây, cục thế này có
lẽ hắn vẫn có thể giải quyết được.
Cũng thật nếu hắn không gia nhập xa đội thì nếu quả thật xảy ra đại chiến, chỉ
sợ xa đội hoàn toàn không phải đối thủ của đám người này.
Diệp Trọng liên tiếp than khổ thầm, cả người run lên từng đợt, vội sai người
lấy ra một đống kim tệ dâng lên trước mặt Yêu Tục đáp :
Dĩ nhiên là biết, đây là chút lễ mọn, mong thiếu chủ nhận lấy !
Tử Thiên đứng một bên vốn mặt có chút hoan hỉ, nay lại đại biến, Diệp Trọng
gọi tên kia là thiếu chủ, vậy chẳng phải là con trai của tông chủ Yêu Minh
sao, thế này thì phiền cho Diệp Hân rồi !
Yêu Tục nhìn mớ kim tệ, cười thỏa mãn nói :
Coi như các ngươi biết điều !
Diệp Trọng có chút mừng rỡ vội nói :
Vậy không biết chúng tôi có thể . . . ?
Tất nhiên . . . ! Yêu Tục cười lên một tiếng dâm tà, ngón tay chỉ thẳng vào
chiếc xe của Diệp Hân nói tiếp : “ Nhưng bắt buộc phải để món cực phẩm kia ở
lại ! “.