Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm Quyết


Người đăng: doimatmaudo

Du Tuyết Sang răng ngọc cắn chặt, trên mặt lộ ra một tia sát khí nồng đậm, đột
nhiên thanh quang sáng lên rực rỡ, tay cầm Bạch Minh Kiếm lao thẳng lên trời,
đột nhiên đem thần kiếm chỉ thẳng lên trời, khóe miệng chảy ra một dòng máu
tươi, khuôn mặt xinh đẹp lúc này đã không còn chút huyết sắc, cuồng phong bốn
phương tám hướng lại một lần nữa nổi lên, lấy Bạch Minh Thần Kiếm làm trung
tâm, không gian trên trời như bị loài ác ma vặn vẹo làm cho biến đổi, từng
rạng mây đen ùn ùn kéo tới trên đỉnh Tề Thiên Sơn, từ trong những rạng mây
hiện ra muôn vàn tia sét mang thanh quang cường đại nổi lên rạch ngang trời
đất.

Tĩnh Nhàn đại sư lập tức là người đầu tiên đứng bật dậy, lúc này ai cũng có
thể thấy rõ trên mặt bà ta lúc này hiện rõ sự lo lắng cùng một tia giận dữ
không tên.

Gió lớn từng cơn đập vào khuôn mặt anh tuấn của mình, “ Tử Thiên “ vẫn không
hề để ý, đôi mắt màu bạc lặng lẽ nhìn bầu trời đen, khóe mắt lóe lên một tia
kinh ngạc, khóe miệng hơi run : “ Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm Quyết, làm sao có
thể ? “.

Hắn không hề e sợ uy lực của chiêu thức này nhưng lại cực kỳ ngạc nhiên khi
một nữ tử tuổi còn rất trẻ mà đã miễn cưỡng thi triển được tuyệt kỹ này của
Thiên Sinh Môn.

Dừng như cùng lúc với hắn, Tiêu Chính Văn đưa mắt nhìn Tĩnh Nhàn đại sư, rít
lên :

Ngươi điên rồi à, sao lại dạy Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm Quyết cho một đệ tử trẻ
như vậy ?

Nên biết Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm Quyết chính là một trong những tuyệt kỹ trấn
sơn cực kỳ nổi danh của Thiên Sinh Môn, uy lực cực kỳ khủng bố, so với Toàn
Phong Mộc Diệp Thần Kiếm Chưởng còn có vẻ cao hơn một bậc, tuy lực sát thương
chính diện thua xa Lôi Thiết Thần Sát Chưởng nhưng diện tích công kích lại
rộng hơn nhiều, là tuyệt kỹ dự vào nội lực bản thân biến thành huyền lôi để
công kích nhưng khi luyện đến trình độ cao thâm thì còn có thế sử dụng sức
mạnh của trời đất để tạo ra một đòn công kích đủ để hủy thiên diệt địa, nhưng
đổi lại bản thân phải chịu một áp lực vô cùng lớn, theo tình hình lúc này,
hiển nhiên là Du Tuyết Sang đang vận dụng cả sức mạnh của trời đất, đủ biết
lúc này nàng đang phải chịu một áp lực kinh hoàng.

Nhẹ nhàng đem sự ngạc nhiên trong lòng xóa bỏ, “ Tử Thiên “ ung dung lựa thế
bay lên, dị hỏa và dị phong trong tay cũng chậm rãi tỏa ra sát ý nồng đậm,
khóe miệng nhếch lên một đường cong :

Không biết tự lượng sức !

Du Tuyết Sang mặt ngọc trắng bệch, Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm Quyết là vô thượng
kiếm quyết trấn sơn của Thiên Sinh Môn, tuy Bạch Minh Thần Kiếm là thần binh
vô cùng thích hợp để giúp nàng thi triển, nhưng đạo hạnh của nàng vẫn là rất
không đủ để thi triển kiếm quyết này.

Oành !

Một tiếng sấm nổ, thiên lôi giáng xuống làm chấn động mặt đất, trong không
gian như vang lên tiếng kêu gào của loài dã thú điên cuồng.

Moi người ai nấy biến sắc, không ngờ uy lực của Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm Quyết
lại kinh khủng như vậy, mọi người lúc này không thể không dán mắt vào hắc bào
nam tử trên đài, ai nấy đều muốn biết hắn cuối cùng có cách nào chống lại cỗ
lực lượng khủng bố cỡ này.

Bỗng trên không trung cuồng phong và huyền lôi vụt lên bạo phát mạnh liệt, sấm
chớp nổi lên ầm ầm, Bạch Minh Thần Kiếm như thái dương hạ san tỏa ra thanh
quang rực rỡ, nhưng Du Tuyết Sang sắc mặt lại đỏ bừng lên như máu, nhịn không
nổi ọe ra một ngụm máu lớn, rõ ràng đối voi nàng thi triển kỳ thuật thế này là
quá miễn cưỡng.

Tĩnh Nhàn đại sư kinh hoàng, bà ta biết lúc này Du Tuyết Sang do không khống
chế được sức mạnh của kiếm quyết mà sắp bị thiên lôi phản phệ rồi ! Với thực
lực của Tuyết Sang nếu trúng phải thiên lôi phản phệ chắc chắn sẽ trọng thương
cực nặng, tất sẽ ảnh hưởng đến việc tu hành sau này.

“ Tử Thiên “ sắc mặt hiện ra một tia tiếu ý, hắn thừa biết nữ nhân này không
cách gì thi triển nổi kỳ thuật bực này nên mới không hề ra tay tranh đấu, quả
nhiên làm ngư ông đắc lợi, trong lúc hắn chuẩn bị nhìn cảnh nàng bị phản phệ
mà trọng thương thì trong tâm trí bỗng vang lên một tràn âm thanh vang dội :

Để lại một ít nguyên khí rồi đổi chỗ cho ta ! Giọng nói này tất nhiên là của
Tử Thiên.

Cái gì ? Nam tử sửng sốt hỏi lại, trận đấu này đã xong hắn thật không hiểu tên
tiểu gia hỏa này còn muốn làm cái gì nữa.

Phàm nhân, ngươi muốn chết ? Nam tử giọng âm trầm hỏi lại, hắn bầu bạn với Tử
Thiên lâu như vậy, nhanh chóng hiểu ra tên này muốn làm cái việc ngu ngốc gì,
lập tức buông lời đe dọa.

Nhiều lời tốn nước bọt, ngươi muốn tự mình đi ra hay là ta đá ngươi ra ngoài ?

Nam tử không biết làm thế nào, hắn chỉ là mượn tạm thân thể của Tử Thiên, bất
cứ lúc nào Tử Thiên muốn đều có thể lấy lại thân thể của mình, đành cắn răng
làm theo, từ từ đổi chỗ cho hắn, nhưng trước lúc biến mất vẫn hung hăng quát
lạnh một tiếng :

Phàm nhân, ta không thể để ngươi chết nên nếu ngươi có gì vượt quá giới hạn,
ta sẽ lập tức xuất hiện đấy !

Ta tự có chừng mực !

Nham Thạch Tâm Diễm tạm thời cho ngươi mượn ! Nó sẽ giúp chống cự một lúc với
thiên lôi kia !

Đôi mắt nâu hổ phạch vừa trở lại, Tử Thiên đã nhanh chóng lao thẳng đến chỗ Du
Tuyết Sang, lúc này bầu trời đã bị một rừng mây đen che kín, thần lôi như giận
dữ vì không được triệu hồi, từ bầu trời giáng xuống mấy chục đạo sấm chớp xanh
biếc hướng Du Tuyết Sang mà phóng tới.

Người đứng xung quanh rùng mình kinh hãi, uy lực của sấm chớp này cực kỳ cường
đại, ít nhất cũng không kém hơn lôi trụ trước đó, đã thế một lần tới mấy chục
cái, cả võ đài loạn cả lên, ai nấy vội vàng vận chuyển đấu khí lui ra càng xa
càng tốt. Ngộ nhỡ bị sấm sét đánh trúng thì bọn hắn có mấy cái mạng cũng không
đủ a !

Tử Thiên sắc mặt cũng cực kỳ ngưng trọng, với thực lực của hắn nếu không được
nam tử kia trợ giúp thì có cho một trăm lá gan hắn cũng không dám đứng ra ngăn
cản sấm sét bậc này !

Tuy biết là rất nguy hiểm nhưng hắn cũng không phải là kẻ thấy chết mà không
cứu, hơn nữa dù sao nữ tử này cũng là người rất có khí phách, không thừa lúc
mình trọng thương mà ra tay hành hạ, nàng lại là sư tỷ đồng môn, gặp nạn sao
hắn có thể không cứu ?

Ngoài ra hắn lại có cảm giác rằng, nàng có chút gì đó giống mình, một cái lý
do để nàng không bao giờ bỏ cuộc chịu thua . ..

Tử Thiên cắn răng, dị hỏa trong tay không giữ lại chút nào mà toàn lực xuất
ra, đem nhiệt độ vốn cực kỳ lạnh lẽo xung quanh tạm thời trở nên ấm áp hơn,
Hắc Ám Thánh Long một lần nữa hiện ra, ánh mắt gắt gao nhìn vào nữ tử mỹ lệ
trước mắt, nàng lúc này tuy đã kiệt sức nhưng vẫn tuyệt vọng mà đối đầu với
thiên lôi đang điên cuồng xông tới, một nét bình thản đến khó tin vẫn chậm rãi
xuất hiện trên khuôn mặt ngọc, chỉ là có chút gì đó tuyệt vọng, khổ sở, lẫn
kinh hoàng.

Sâu thẳm !

Trong lòng chợt hắn cười khổ một tiếng, trước ánh mắt kinh ngạc của Du Tuyết
Sang ngoan cố đứng chắn trước mặt nàng, tay điên cuồng bắt lấy pháp quyết,
quát lên trầm muộn :

Long Nhân Công !

Long Thần Hóa Giáp !

Dị Hỏa Ngưng Khiên !

Lập tức Hắc Ám Thánh Long đem toàn bộ công lực biến thành một lớp giáp phòng
vệ xung quanh, dị hỏa trong tay hóa thành một tấm khiên màu đỏ vững chắc chắn,
ngang ngạnh mà chống đỡ thiên lôi.

Trong khoảng khắc sinh tử quan đầu, mờ ảo trong ánh sáng chói lòa hiện ra một
nụ cười mệt mỏi.

Một giây sau sau hắn đã tan biến trong ánh sáng của huyền lôi.

Hắn chìm vào bóng tối cô độc và lạnh lẽo, mặc cho mọi người xung quanh kêu gào
tên hắn.


6 tháng sau,

Trong một cánh rừng trúc, một đạo thân ảnh hắc bào lao đi với một tốc độ kinh
hồn, tay phải phóng ra nhắm vào một tảng đá lớn trên đường, một đạo lôi thiết
từ tay hắn đánh thẳng vào tảng đá, quát lên một tiếng :

Lôi Thiết Sát !

Ầm một tiếng vang dội, cả tảng đá không chịu nổi uy lực của chưởng pháp lập
tức vỡ thành từng mảnh, dư ba làm nhiều cây trúc gần đó run lên không ngừng.
Đạo thân ảnh đó hiển nhiên là Tử Thiên, chậm rãi ngồi xuống một tảng đá gần
đó.

Hoàn thiện ?

Từ trong rừng một thân ảnh già nua xuất hiện, trên khuôn mặt còn điểm một nụ
cười dò xét.

May mắn ! Tử Thiên gật đầu, cười viên mãn.

Nét kinh hỉ trên mặt lão già càng thêm nồng đậm, nếp nhăn trên mặt theo đó
cũng giãn ra, ánh mắt thâm thúy nhìn vào nam tử anh tuấn trước mặt, nói :

Tốc độ tu luyện thế này, ta cũng là mới thấy lần đầu !

Tử Thiên cười nhẹ không nói gì, Phong Bất Phàm cũng không để ý, trầm ngâm nói
:

Thiên nhi, cũng sắp tới ngày con hạ sơn rồi a ?

Tử Thiên gật đầu “ dạ “ một tiếng, sau khi hắn thua trận ở vòng 4 người, phải
nằm liệt giường gần nửa năm mới hồi phục lại, mới nghe nói 2 tháng sau 5 tinh
anh đệ tử của Thiên Sinh Môn sẽ xuống núi học hỏi kinh nghiệm và điều tra hành
tung của ma giáo, may mà hắn có huyết mạch Thái Dương Vương và sức mạnh của
Bạc Long Yêu Thú yểm trợ nếu không chỉ sợ cho dù có hồi phục vết thương cũng
không sao lấy lại trạng thái đỉnh phong ban đầu.

Phong Bất Phàm lại nói :

Tuy ngươi đã lấy lại trạng thái đỉnh phong nhưng nếu so sánh đạo hạnh chân
chính có lẽ vẫn còn thua một vài người ngoài top 4, khi khảo nghiệm sẽ lấy cấp
bậc mà luận chứ không phải là theo khả năng chiến đấu đâu, ngươi bây giờ hình
như là Ngũ Tinh Võ Sư thì phải, nếu chỉ dự vào thực lực này thì khó mà vào
được top 5 lắm !

Tử Thiên cười xấu hổ, lúc gặp lại Phong Bất Phàm, hắn đã làm lão phải há hốc
mồm kinh ngạc vì ngay cả cấp bậc cường giả trên đại lục hắn cũng chẳng biết
một chút gì, thực ra cũng không phải lỗi của hắn, 8 năm nay hắn bị xem như
người ngoài, Tiêu Chính Văn không hề dạy cho hắn một chút công phu nhập môn
thô thiển chứ đừng nói là giảng cho hắn một thông tin đơn giản nào.

Hệ thống tu luyện trên đại lục gồm 14 cấp, mỗi cấp chia làm 9 tinh, đệ tử
Thiên Sinh Môn đa phần là Võ Sĩ, Võ Kim cường giả, một số ít đệ tử ưu tú thực
lực đạt đến Võ Sư cường giả, còn nhưng thiên tài như Du Tuyết Sang hay Tuấn
Khải thì chắc đã đạt đến Nhất Tinh hoặc Nhị Tinh Võ Chuyển. Về phần lớp trưởng
bối thì thấp nhất cũng là Võ Linh Đỉnh Phong cường giả, trưởng lão thì đa phần
đạt tới Võ Ngân cấp, về phần Võ Hoàng cường giả thì chỉ có khoảng 10 đến 20
người, Tĩnh Nhàn đại sư cũng là một Võ Hoàng Đỉnh Phong cường giả, Võ Vương
lại càng ít nghe nói chỉ có 5 vị thủ tọa và một vài lão quái vật thái trưởng
lão là đạt đến cấp độ này, còn Dương Thiên Chân Nhân thì nghe nói nhiều năm
trước đã đạt đến Võ Tông cường giả, tuy lực lượng từ Võ Hoảng trở lên chỉ có
mấy chục vị nhưng chừng này cũng là quá đủ để giúp Thiên Sinh Môn xưng hùng
xưng bá trên đỉnh của chính giáo.

Cũng phải nói sơ qua một chút, Võ Sĩ đến Võ Linh trên đại lục nhiều vô số kể,
từ cấp bậc Võ Hoàng trở lên thì trên đại lục không có nhiều, Võ Vương đã có
thể thành lập môn phái, Võ Tông ở nhiều đế quốc, giáo phái là cường giả đỉnh
phong, chính giáo trong khu vực đế quốc đông tây nam bắc thì Dương Thiên Chân
Nhân là cường giả trên đỉnh võ lâm, Võ Tôn cấp độ mà rất nhiều cường giả Võ
Tông đỉnh phong đã dừng lại đây tới lúc chết mà vẫn không sao đột phá được,
chỉ nghe nói ở vùng đất Trung Châu rộng lớn, cường đại, ngọa hổ tàng long là
có xuất hiện một vài vị Võ Tôn cường giả, Võ Thánh tồn tại như một mục tiêu
hàng đầu của mình cao thủ võ lâm, ai có thể đạt đến cấp độ này thì có thể gọi
là tự do tự tại, cất tay là có thể san bằng cả một địa phương, chỉ nghe bóng
gió là trên đại lục lúc này hình như chỉ còn sót lại một, hai vị Võ Thánh mai
danh ẩn tích, không lý đến sự đời.

Võ Thiên là cấp bậc cao nhất được mọi người biết đến là có tồn tại cường giả
đạt cấp độ này tại thời đại này, Võ Đế có lẽ chỉ có xuất hiện ở thời viễn cổ,
được xem là đỉnh phong cường giả mọi thời đại, còn về phần Võ Thần, thật ra
không ai biết rốt cuộc có tồn tại loại cấp bậc này hay không, chỉ là không ai
biết nó đâu sinh ra rồi xuất hiện, chỉ biết từ rất lâu, một thời đại đã lâu
đến mức không ai còn nhớ đến, có đề cập tới một loại cấp bậc trên cả Võ Đế,
chính là cấp bậc có thể được so sánh với Thánh Thần, Võ Thần, nhưng trước nay
chưa có ai nghe nói tới chuyện có một vị cường giả đạt tới cấp độ này, kể cả
là trong sách cổ.

Trở về thực tại, lúc này tuy Tử Thiên đã là Tứ Tinh Võ Sư nhưng để lọt vào
hàng ngũ năm đệ tử ưu tú nhất của Thiên Sinh Môn thì vẫn có chút không thực
tế.

Lúc trước hắn vội vàng sử dụng bí pháp tuy làm thực lực tăng vọt nhưng căn cơ
không đủ, cuối cùng từ Thất Tinh bị kéo về Tứ Tinh Võ Sư.

Phong Bất Phàm cười nói :

Nhưng ngươi yên tâm, trước lúc đó ta sẽ giúp ngươi ít nhất đạt tới Bát Tinh Võ
Sư, và truyền thụ cho ngươi một ít bổn sự để phòng thân !

Tử Thiên hoan hỉ ra mặt, chắp tay hỏi :

Đa tạ thái sư thúc tổ, không biết lão nhân gia người muốn truyền thụ cho con
đấu kỹ gì ?

Phong Bất Phàm trên mặt hiện ra một tia ngạo khí hiếm có, dĩ nhiên lão rất tự
hào về bí pháp này, cao giọng đáp :

Thái Cực Thất Huyền Biến !


Sát Thần Ký - Chương #27