Hắc Ám Thánh Long


Người đăng: doimatmaudo

Nhạc Thi và Vương Tử Thiên tới chỗ võ đài cuối cùng, trận đấu của Tử Thiên và
Cao Tắc.

Lúc hai người đến thì người của Cổ Thạch kỳ đã đến chờ sẵn, Tiêu Chính Văn và
Tiêu Hồng Trang cũng đã trở lại, Hồng Trang thần sắc tuy vẫn có vẻ rất yếu
phải ngồi trên ghế nhưng có vẻ vẫn muốn tới xem Tử Thiên thi đấu.

Vương Tử Thiên tuy đang đi nhưng thần trí đặt hết vào việc tu luyện, liên tục
bắt quyết thúc dục nguồn đạo lực bí ẩn trong cơ thể, cố hết sức xung kích đệ
tứ nhị trọng cảnh giới. Hắn cảm thấy đạo lực trong cơ thể cực kỳ mạnh mẽ, tốc
độ tăng trưởng phi thường thần tốc nhưng vẫn không thể trong phút chốc đột phá
đệ tứ nhị trọng cảnh giới.

Giữa đám người, Ngô Đại Tiến đang ngồi trên ghế tre, thần sắc như cạn hết sức
lực, khó khăn thở từng ngụm. Nhạc Thi lo lắng hỏi :

Đại Tiến, trận đấu sao rồi ?

Ngô Đại Tiến cười khổ, thê thảm nói :

Đệ tử kém cỏi, đã làm sư phụ sư nương thất vọng !

Nhạc Thi như đã biết trước điều này, nhưng vẫn không khỏi thở dài một tiếng
nói :

Con cầm chân cô ta được bao lâu ?

Ngô Đại Tiến lắc đầu, nhăn nhó đáp :

Không tới nửa canh giờ, cô ta thậm chí còn không rút kiếm ra khỏi vỏ !

Nhạc Thi đôi mày thanh tú cau lại, không ngờ trong đám hậu bối lại có thiên
tài xuất chúng như vậy, nhưng trước mắt phải tập trung vào trận đấu của Tử
Thiên đã.

Tiêu Hồng Trang nhìn Vương Tử Thiên đang tập trung hết sức lực tu luyện lại
tưởng hắn đang căng thẳng quá mức, thấp giọng nói :

Tiểu sư đệ, đệ tu hành chưa lâu nếu thấy không địch nổi Cao Tắc thì cứ nhận
thua, không sao đâu !

Vương Tử Thiên nghe nàng nói thế chỉ biết cười khổ không ngừng, tập trung tu
luyện. Người của Hỏa Diệm Kỳ cũng đã tới, Lương Chính đạo nhân liếc Tiêu Chính
Văn, khóe miệng cười khẩy một tiếng, quay lại nói với Cao Tắc mấy câu, chỉ
thấy Cao Tắc gật gật đầu nhảy lên võ đài.

Vương Tử Thiên thấy đối thủ đã lên sàn liền ngưng tu luyện, quay lại cúi đầu
nói với Tiêu Chính Văn và Nhạc Thi :

Sư phụ sư nương, con lên sàn đây !

Tiêu Chính Văn hừ một tiếng không nói gì, còn Nhạc Thi thì cười động viên :

Cố gắng lên nhé !

Tử Thiên gật đầu, tung mình nhảy lên võ đài, đưa mắt nhìn Cao Tắc. Trận đấu
này rất đông người tới xem trong đó có cả 6 thủ tọa các kỳ và Dương Thiên chân
nhân. Có lẽ vì là trận cuối cùng và xuất hiện một đệ tử kỳ lạ vô danh nhưng
lại vào được tới vòng này.

Cao Tắc trong mắt hiện lên vẻ khinh miệt, cười khẩy nói :

Ta thật không hiểu ngươi dùng tà thuật gì mà vào được tới đây, nhưng hôm nay
ngươi sẽ bại dưới tay ta thôi !

Vương Tử Thiên mắt lộ một tia hàn quang lạnh lẽo, lạnh nhạt nói :

Chưa đấu sao biết được !

Cao Tắc đằng hắng một tiếng, không thèm nói nữa, rút pháp bảo Băng Long Kiếm
ra, nghe vút một tiếng đã nhắm thắng Tử Thiên đánh tới. Vương Tử Thiên biết
hôm nay gặp phải đại địch không dám khinh thường, lập tức rút Hắc Thạch Đao
đeo trên lưng xuống, tháo bỏ lớp vải trắng buộc vào cán đao, Hắc Thạch Đao
thoát khỏi lớp “ vỏ “, hiện ra vẻ ngoài thô kệch như đá của mình.

Một trận cười như vỡ chợ vang lên dưới võ đài, mọi người ôm bụng cười ra nước
mắt, vừa cười vừa bàn tán.

Cái giống gì thế kia ?

Người Cổ Thạch Kỳ đúng là kỳ lạ, chọn toàn pháp bảo quái dị.

Ha ha, thật không ngờ có người đem đá lên tỉ thí !

Riêng người của Cổ Thạch Kỳ chẳng để ý tới họ, trợn mắt há mồm, tất cả thầm
nghĩ Tử Thiên từ lúc nào có được pháp bảo thế ? “.
Cao Tắc cười khinh miệt, tay bắt pháp quyết, triệu hồi Băng Long linh hồn,
Băng Long yêu linh rất lớn, tỏa ra khí lạnh thấu xương, xông vào tấn công Tử
Thiên. Vương Tử Thiên tập trung tinh thần, hai tay dựng một vòng Hắc Hỏa chặn
lại.

Mọi người lại thêm một phen kinh ngạc, cả đám hai mặt nhìn nhau, không hiểu
nổi chân khí kia là loại yêu nghiệt gì. Tiêu Chính Văn và Nhạc Thi nhìn nhau
cười khổ, tiểu đồ đệ này thật quá cổ quái, đến cả chân khí cũng kỳ dị hơn
người.

Bình thường chân khí của mỗi người chỉ có một màu thuần túy, không có chút pha
trộn nào, nhưng tên tiểu tử họ Vương kia lại mang chân khí hai màu dung hợp,
rốt cuộc là ra làm sao ?

Chỉ thấy vòng hắc hỏa quang cứng rắn dị thường, thế công của Băng Long yêu
linh lập tức bị chặn lại, không tiến thêm được nữa.

"Hừ!" Cảm nhận được trên người Vương Tử Thiên tán phát ra lực lượng cường đại
, trong đôi mắt Cao Tắc lướt qua một vòng kinh ngạc, hừ lạnh một tiếng, liên
tục bắt quyết gia tăng kình lực.

Khí thế của hai người bắt đầu tăng lên . Kình phong vô hình giao động kịch
liệt, khiến cho các đệ tử đang đứng mục quang đều không tự chủ được lui về
sau mấy bước, thối lui ra xa, thần sắc mọi người toát ra vẻ hoảng sợ.

Không nghĩ tới lực lượng của hai người họ, lại mạnh đến trình độ như vậy.

Đỗ Chất Bình cười buồn, nói :

Không ngờ tiểu sư đệ ngu ngốc lại có thiên phú như vậy, chúng ta lâu nay đã
quá xem thường hắn !

Mọi người gật đầu, ánh mắt không rời khỏi võ đài.

Được, để xem ngươi có bao nhiêu thực lực ! Cao Tắc quát lớn, tay điên cuồng
bắt kiếm quyết, Băng Long như muốn đem không khí xung quanh đóng thành băng,
bước tới trước, một cỗ hàn băng nhanh chóng tràn ngập toàn bộ võ đài, Tử Thiên
thấy nội tức lạnh lẽo khó chịu, bị ép cho phải thoái lui liên tiếp.

Dù sao thực lực của Cao Tắc là Bán Bộ Lục Tinh Võ Sư, so với Nhị Tinh của Tử
Thiên, tuy Tử Thiên lực chiến vượt xa cấp bậc thì vẫn là có chút trên cơ.

Chết đi ! Mắt Cao Tắc lộ một tia hàn quang, vung trọng kiếm yêu linh nhắm
thẳng vào đầu đầu Tử Thiên. Băng Long yêu linh há mồm, phun ra một tảng băng
to lớn, hung hăng quét về phía Tử Thiên.

Băng Long Đạn !

Cảm nhận được lực chấn động kinh khủng, đám người vây xem xung quanh không
khỏi lùi lại phía sau, trong lòng không nhịn được kinh hãi, trên mặt lộ ra vẻ
hoảng sợ.

Cảm giác được lực lượng cường đại của Băng Long Đạo, Tử Thiên hiểu được, nếu
còn không ra tay, chỉ sợ sẽ nguy hiểm !

Lập tức, hắn nghiến răng bắt quyết, sử dụng 10 thành công lực chống đỡ, nghe
bình một tiếng, Băng Long Đạn bị đánh bật đi, thật không ngờ lực lượng phòng
thủ của Vương Tử Thiên thật lợi hại a ! Tử Thiên tuy chặn được Băng Long Đạn
nhưng song thủ cũng tê dại, Hắc Hỏa quang hộ thể chấn động dữ dội.

Cao Tắc trong lòng phiền muộn không thôi, chiêu Băng Long Đạn vừa rồi hắn đã
dùng tới 9 thành công lực, không ngờ vẫn chẳng làm gì được đối phương. Cao Tắc
mặt đen lại, thúc dục Băng Long liên tục thổ Băng Long Đạn tấn công.

Tử Thiên thấy không ổn, nếu tiếp tục e rằng hắc hỏa quang hộ thể sẽ chịu không
nổi dưới cổ lực lượng kinh khủng này. Vội vàng ngầm vận Đại Phạm Kim Cương
Công trong cơ thể, ngưng thần né tránh, đồng thời thi triển kiếm chiêu hoành
tảo, cuồng công chống lại.

Khí thế Hắc Thạch Đao mạnh mẽ dị thường, vừa sắc bén vừa cương mãnh, không
thua kém Băng Long Đạo quá xa. Băng Long Đạn cùng kiếm kình hoành tảo không
ngừng va chạm, dư lực càn quét tất cả xung quanh.

Chứng kiến tình huống Băng Long cùng Vương Tử Thiên chiến đấu, tất cả đệ tử
đứng mục quang đều kinh hãi.

Vương Tử Thiên một đệ tử vô danh vào được đến vòng này, cả bọn ôm thái độ hoài
nghi, lúc gặp Cao Tắc, tất cả đều nghĩ Vương Tử Thiên khẳng định phải thua
không thể khác được, đoán chừng không quá ba chiêu là bại. Nhưng vượt xa dự
đoán của họ, thực lực Tử Thiên đúng là chưa bằng Cao Tắc, ở thế hạ phong,
nhưng vẫn chưa có dấu hiệu thua cuộc.

Nên biết Cao Tắc đã tới đệ ngũ tam trọng cảnh giới, còn Tử Thiên chỉ mới là đệ
nhị đỉnh phong ( kỳ thực là đệ tứ nhất trọng ), chênh lệch đạo hạnh tới . . .
2 cấp tam trọng ( thực ra là 1 cấp nhị trọng ), nếu không phải là siêu cấp
thiên tài thì không thể nào vượt cấp chiến đấu tới lúc này.

Thế nhưng, Băng long thi triển chiêu thức cường đại, muốn đem Tử Thiên hoàn
toàn phong tỏa trong không gian trung quanh.

Tử Thiên ngày càng cảm thấy áp lực cường đại, dù sao Băng Long cũng là một
linh hồn pháp bảo mạnh mẽ, hơn nữa Cao Tắc cũng có thực lực đệ ngũ cảnh đỉnh
phong, kiếm kình hoành tảo chỉ có thể tạm thời ngăn chặn Băng Long Đạn công
kích, chứ không có cách nào tạo thành thương tổn trực tiếp cho nó.

Trong lòng Cao Tắc vừa tức giận vừa phiền muộn a. Hắn đã triệu hồi băng long
rồi, nhưng Tử Thiên trước mặt lại như con cá trạch vô cùng trơn trượt, lại
thêm kiếm kình hoành tảo mạnh mẽ dị thường, thỉnh thoảng lại bất ngờ công kích
hắn, mặc kệ hắn dùng chiêu số gì, vẫn không có cách nào đánh trúng Tử Thiên.

Nhưng mà Vương Tử Thiên, nếu ngươi nghĩ đây là toàn bộ thực lực của ta, thì
ngươi lầm to rồi !

Cao Tắc hét lên một tiếp, Băng Long cuồng nộ bắn ra một Băng Long Đại Đạn, lực
đạo và kích cỡ không chỉ lớn hơn trước 10 lần.

Tử Thiên kinh hãi, định tránh nhưng khí thế kinh người của Băng Long hết sức
ghì hắn xuống không cách gì di chuyển được, Băng Long Đại Đạn chớp mắt đã tới
nơi, hắn không kịp suy nghĩ nữa, vội bắt pháp quyết, toàn lực dùng Hắc Hỏa
Quang để hộ thể.

Chỉ nghe oành một tiếng, băng long đại đạn kia thật sự đã đánh lên người Tử
Thiên, đem hắn một kích đánh bay ra ngoài. Cổ họng Nhiếp Ly mằn mặn, miệng
phun ra một tia máu.

Tử Thiên lộn vài vòng trên không, rơi xuống trên một khối huyền băng, trái tim
không ngừng phập phồng, nếu không phải Hắc Hỏa Quang hộ thể cản bớt lực đạo,
một kích này sợ rằng đã đem hắn đánh chết. Nếu còn tiếp tục đánh nữa, chỉ dựa
vào kiếm kình hoành tảo và hắc hỏa quang thì không thể nào thắng được.

Lương Chính đạo nhân cười khẩy, đưa mắt nhìn Tiêu Chính Văn, nghĩ thầm : “
Trận này thắng rồi, ta sẽ đem thanh danh Cổ Thạch Kỳ đạp nát dưới chân ! “

Tử Thiên đứng trước Băng long. Xem ra phải dùng đến bản lĩnh mới lĩnh ngộ rồi
!

Dương Thiên chân nhân thấy Tử Thiên còn rất trẻ mà thiên phú kinh người như
vậy, không khỏi có chút vui mừng, người này tương lai phát triển thật là rộng
mở. Cho dù hôm nay Tử Thiên có thua, cũng vẫn nhận được sự tôn trọng của mọi
người

Đi chết đi ! Trên người Cao Tắc bạo phát hàn ý lẫm liệt, xung quang dựng lên
mấy tấm tường băng chung quanh, Băng Long gầm to hướng Tử Thiên đâm tới.

Thấy một màn này, cả sáu thủ tọa cùng mọi người đều sợ hãi cả kinh.

Cao Tắc, ngươi làm gì vậy ?

Bọn hắn thật không ngờ, Cao Tắc thật dám dùng sát chiêu với Tử Thiên.

Tử Thiên chỉ mới là đệ tứ nhất trọng cảnh giới, thêm vào thương thế hiện tại,
căn bản không thể trốn thoát, e rằng không tàn phế cũng bị thương không gượng
dậy nổi.

Tử Thiên tuy chưa phải là đệ nhất thiên tài nhưng dù sao cũng là đệ tử Thiên
Sinh Môn, lại có thực lực không tồi, sao có thể để chết dễ như vậy, nếu để hắn
chết, luật lệ của Thiên Sinh Môn lại trở thành trò cười hay sao ?

Tiêu Chính Văn cùng Nhạc Thi mặt biến sắc, vội chạy lên cứu người, nhưng bọn
hắn muốn cứu cũng đã muộn, dù sao hành động của Cao Tắc cũng nằm ngoài dự đoán
của tất cả mọi người. Thì ra trước khi trận đấu bắt đầu, Lương Chính đạo nhân
vì muốn phá hủy thanh danh của Cổ Thạch Kỳ nên ra lệnh cho Cao Tắc hạ thủ thật
nặng, quyết đem Tử Thiên đánh cho tàn phế.

Những đệ tử đứng mục quang kia cũng có chút ngoài ý muốn, cả bọn nhao nhao cả
lên, dù sao cũng chỉ là tỷ thí tranh tài thôi mà, đâu cần phải nặng tay như
vậy.

Mắt thấy Băng Long sắp đánh vào Tử Thiên, hắn bỗng gào lên một tiếng, triệu
hồi linh hồn pháp bảo, toàn thân bảo phủ bởi Hắc Hỏa Quang cùng bạc long giáp,
triệu hồi một con Hắc Long khổng lồ, lực lượng cường đại không thể nói hết
bằng lời.

Băng Long đâm vào Hắc Long, lập tức bị đem đánh ngược trở lại, bay ra xa lắc.

Thân thể không lồ của Hắc Long, quẫy nát huyền băng phụ cận, long giáp đen
nhánh mang bạc quang hiện lên vẻ sáng bóng âm u, hai cánh to lớn sau lưng càng
phát ra lực làm người ta sợ hãi, lực lượng kinh khủng như muốn nghiền nát tất
cả, con mắt như chuông đồng lạnh lùng nhìn Băng Long trước mặt.

Ngay lập tức cả bảy thủ tọa đứng bật dậy, há hốc mồm nhìn sinh vật khổng lồ
trước mặt.

Đây là . ..

Loại quái vật gì . ..

Chưa có ai từng thấy loại quái vật kinh khủng như thế này . ..

Lực lượng này sao có thể bị một đệ tử đệ tứ nhất trọng cảnh điều khiển được .
..

Trong số các pháp bảo của đệ tử thì sinh vật này tuyệt đối là xếp hàng cao
nhất, thậm chí cho dù là một số trưởng lão cũng còn lâu mới có được.

Nhưng sao con Hắc Long này vừa xuất hiện đã mạnh đến thế ?

Thật không ngờ trong đám hậu bối lại có người xuất chúng tới như thế !

Vương Tử Thiên cười lạnh một tiếng, nói :

Ta gọi nó Hắc Ám Thánh Long !

Hắc Ám Thánh Long, tuyệt đối xem như cấp vương giả trong linh hồn pháp bảo.

Toàn thân mãnh liệt mênh mông lực lượng.

Chỉ với khu dụng được Hắc Ám Thánh Long, Vương Tử Thiên đủ để bị liệt vào một
trong tối trọng yếu hậu bối của Thiên Sinh Môn.
.
Hắc Ám Thánh Long to lớn hơn Băng Long gấp nhiều lần, bàng bạc lực lượng ép
tới Hàn Băng Long Thú căn bản không thở nổi.

Khí tức của Tử Thiên vẫn là Nhị Tinh Võ Sư nhưng cỗ sức mạnh khủng khiếp đó
thì ngay cả một Lục Tinh Võ Sư cũng chỉ có thể run rẩy đứng nhìn.

Lúc này, Tử Thiên triệu hồi Hắc Ám Thánh Long, từng bước từng bước hướng phía
Băng Long Thú tới gần, thình thịch bành, chỉ cần là linh thú của hắn đụng vào
địa phương, đạo tường băng nhanh chóng bị nghiền thành từng mảnh.

Chứng kiến từng bước một tới gần Hắc Ám Thánh Long, Cao Tắc cảm thấy áp lực
hít thở không thông, toàn thân run lên, hắn chợt nhận ra rằng, hắn hoàn toàn
không cùng đẳng cấp với Tử Thiên. So với Hắc Ám Thánh Long, linh thú pháp bảo
của hắn không khác gì con sâu cái kiến.

Bất quá, hắn cũng không thể cứ thế mà nhận thua, là muốn tượng trưng mà làm
đánh một trận cuối cùng.

Băng Long Linh Thú giận rống lên, vung lên chân trước, chỉ thấy mấy đạo băng
long hướng phía Tử Thiên oanh kích.

Tử Thiên chẳng cần phải phòng ngự, Băng Long Đại Đạn vốn không thể xuyên thủng
nổi long thần giáp của Hắc Ám Thánh Long.

Băng Long đánh vào trên người Hắc Ám Thánh Long, lại không ngừng mà vỡ vụn ra.

Hắc Ám Thánh Long thân thể thật sự quá cường đại, Băng Long Thú công kích căn
bản là không có cách phá vỡ áo giáp phòng ngự của nó, chẳng khác gì chuồn
chuồn lay cột nhà.

Thực ra Tử Thiên vốn không có ý muốn sử dụng Hắc Ám Thánh Long, nhưng trong
lúc nguy cấp bất đắc dĩ phải triệu hồi khẩn cấp để bảo vệ thân thể, nên lúc
này không câu giờ, lập tức thi triển chiến kỹ, kết thúc trận đấu.

Vô Thượng Hắc Long Đạn !

Hắc Ám Thánh Long cuồng nộ gào thét làm chấn động màng nhĩ mọi người, khóe
miệng phun ra một đại cầu hắc hỏa lớn gấp mấy lớn Băng Long Đại Đạn thiêu đốt
vạn vật, nhắm vào Băng Long mà công kích.

Hắc Hỏa Cầu bay tới đâu, băng thành lập tức chảy thành nước tới đó, nghe ầm
một tiếng, Băng Long dính phải đại cầu này, gầm lên một tiếng bi phẫn lẫn đau
đớn, tan chảy rồi đổ gục xuống.

Hắc Ám Thánh Long gầm nhẹ một tiếng, vung lên chân trước, oanh một tiếng đá
nhẹ vào ngực Cao Tắc, lúc này hắn đã không còn gì bảo vệ, nên bị trọng kích,
cả người ngược lại bay lên, hướng luận võ đài bên cạnh kết giới đánh tới,
bành một tiếng nặng nề trầm đục.

Cao Tắc rú lên một tiếng, rơi đã rơi vào trên mặt đất, rốt cuộc không bò dậy
nổi, xương người muốn gãy nát.

Tử Thiên sợ đòn Vô Thượng Hắc Long Đạn của mình sẽ giết chết Cao Tắc nên chỉ
nhắm vào Băng Long linh thú, còn cú đá kia cũng đã giảm bớt 9 thành lực nếu
không đã đem Cao Tắc một kích đập chết tươi rồi.

Thế nhưng Tử Thiên một kích này, trực tiếp đem Cao Tắc đánh thành trọng
thương.

Linh Thú Siêu Cấp Hắc Ám Thánh Long, quả nhiên là quá cường đại.

Chung quanh đệ tử đứng mục quang trong đôi mắt đều toát ra sâu đậm vẻ kiêng
dè, cái này tân tấn đệ tử, thật đúng không thể gây a, một đệ tử vô danh, rõ
ràng liền đánh bại đệ tử ưu tú của Hỏa Diệm Kỳ, cái này nếu lại tiếp tục
trưởng thành tiếp, như vậy cũng được sao.

Bọn hắn đến ưu tú linh thú còn chưa dám mơ tới, nói gì tới thần tông !

Quả đúng dọa người a !

Lương Chính đạo nhân mặt trắng bệch như tờ giấy, hồn víu lên mây, đến cùng vẫn
chưa tin được chuyện hoang đường này.

Vương Tử Thiên thắng cuộc !


Sát Thần Ký - Chương #17