Ám Nguyệt Sơn Trang, Huyết Công Tử


Người đăng: doimatmaudo

Tru Thiên Kiếm mang theo rực rỡ kim quang, theo một câu này của Tử Thiên mà
rơi xuống.

Dương Thiên chỉ thấy không gian xung quanh mình biến mất, chỉ còn lại vô số
ánh nhật dương hướng hắn lao tới, huỷ diệt chi khí toàn bộ đều điên cuồng tàn
phá không gian quanh ngừoi.


  • Đây là cái gì thần thông ?

Dương Thiên quá sợ hãi, hắn cảm giác nếu để những cái này nhật quang đánh lên
người, coi như là hắn mạng lớn không chết, nhất định cũng bị đánh thành phế
nhân cũng không chừng.

Phần Dương chính là Thánh Huy Quang Minh Kiếm một bộ cấm kỵ chi chiêu, uy lực
có thể nói là huỷ thiên diệt địa, chỉ cần bị đánh trúng, tuyệt đối là toàn bộ
thần hình câu diệt, thân tử đạo tiêu.


  • Vạn Thiên Bạch Quang Ấn !

Dương Thiên dầu gì cũng là một cái cường giả vô hạn tiếp cận Võ Tông Cảnh, tự
thân trải qua bách chiến, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi, hai
tay bắt quyết, hoá thành vô số đạo tàn ảnh, trong miệng truyền ra một tiếng
trầm đục thanh âm.

Thiên Sinh Môn thất đại trấn sơn tuyệt học bài danh đệ nhất, Vạn Thiên Bạch
Quang Ấn !

Trong tay Dương Thiên, uy lực càng thêm kinh người, không gian xung quanh
giống như hoá thành một bức bạch sắc tiểu giới, hướng nhật quang trấn áp mà
đến.


  • Đi ngay !

Vương Tử Thiên một kiếm đánh đi ra, cả người đấu khí cũng theo đó giảm mạnh,
sắc mặt tái nhợt không huyết sắc, bất quá hắn còn không có thời gian để ý đến
chuyện đó, vội vàng dẫn theo Tịch Trường Thiên, Tứ Đại Thánh Sứ nhanh chóng
đào tẩu.

Phần Dương một thức mặc dù mạnh, nhưng càng không có khả năng giết được Dương
Thiên, nếu thực sự là thứ hai muốn toàn lực đánh một trận, 6 người bọn hắn rất
có khả năng liền cơ hội bỏ chạy đều không có.


  • Phốc !

Ngay lúc này, nhật quang cùng bạch sắc chưởng ấn làm ra mãnh liệt va chạm, cả
thiên địa giống như đều muốn tối đi vài phần, chỉ nghe Dương Thiên thanh âm
hét lớn một tiếng, thân hình như đằng vân giá vũ bay ngược ra phía sau, quần
áo bị nhật quang huỷ diệt đến thê thảm, trên ngừoi đều là huyết nhục mơ hồ,
vài chỗ còn có thể nhìn thấy xương trắng lộ ra, hiển nhiên là chịu lấy không
nhẹ thương tích.


  • Đáng chết ! Một kiếm này rốt cuộc là cái gì thần thông, làm sao lực lượng
    lại kinh khủng như vậy ?

Dương Thiên sắc mặt cực kỳ khó coi, ánh mắt hiện lên thập phần lạnh băng đáng
sợ, một gã Cửu Tinh Võ Vương lại còn có thể đả thương hắn trầm trọng như vậy ?

Trong lòng lửa giận trùng thiên, Dương Thiên khẽ đối với một bên Tề Công Tự
phất tay một cái, gằn giọng ra lệnh :


  • Hướng Thiên Sinh Môn truyền đạt của ta mệnh lệnh, lệnh toàn bộ Thái Thượng
    Trưởng Lão, 6 vị thủ toạ cùng tất cả trưởng lão tu vi đạt trở lên Hoàng Cấp
    cường giả đồng thời hạ sơn ! Cùng bổn tông truy sát phản đồ nghịch tặc !
    Không Minh Thành đại chiến ba ngày về sau, lập tức tại Ô Long đế quốc truyền
    khắp mọi ngõ ngách, cái tên Vương Tử Thiên cũng được mọi người ghi nhớ vào
    lòng, thậm chí tại bất cứ một quán tửu lâu nào đều có thể nghe võ giả người
    bàn luận đi tới.

17 tuổi, tu vi Nhất Tinh Võ Quân đỉnh phong, kiếm đạo tạo nghệ trong một đời
tuổi trẻ có thể xếp vào top đầu, thực lực vượt xa võ giả cùng cấp, hơn nữa còn
đánh bại hai cái Liệt Vân đế quốc thiên tài tu vi Lục Tinh Võ Quân, chấn động
hai đại đế quốc !

Hơn nữa mặc dù Thiên Sinh Môn cố gắng che đậy thông tin, nhưng mọi người ở đó
đều không phải người ngu, cũng có một ít người nhận ra Tứ Đại Thánh Sứ thân
phận, lại nghe bọn hắn hướng Vương Tử Thiên gọi một tiếng thiếu tông chủ, vì
thế không khỏi sinh ra lòng đoán già đoán non.

Kết quả của suy đoán này không gì khác ngoài việc Vương Tử Thiên chính là
Thiên Vương Giáo thiếu tông chủ !

Tin tức này chỉ vừa truyền ra, lập tức dẫn đến cực lớn oanh động, khiến cho
ngay cả Ngũ Đại Chính Giáo cũng không thể ngồi yên, vội vàng phái người chạy
tới Thiên Sinh Môn làm rõ mọi chuyện.

Thiên Sinh Môn đệ tử, trưởng lão ngược lại mặt mũi có chút khó coi, chuyện này
thực sự không lấy gì làm vẻ vang cho lắm, không khác gì tại trên mặt bọn hắn
hung hăng giáng cho một cái tát, nhưng lại không biết trút giận vào đâu.

Dương Thiên càng là lửa giận ngút trời, mang theo Thiên Sinh Môn đại lượng
Hoàng cấp, Vương cấp cao thủ ngàn dặm đuổi giết Vương Tử Thiên đám ngừoi, thề
sống phải thấy ngừoi, chết phải thấy xác mới chịu dừng lại.

Tại Ô Long đế quốc mặt phía bắc một cái tiểu thành thị phụ cận khách sạn,
Vương Tử Thiên cùng với Tịch Trường Thiên, Tứ Đại Thánh Sứ tạm thời dừng lại
cước bộ, ý muốn thoáng nghỉ ngơi một lát hồi phục một ít khí lực.

Bọn hắn ròng rã chạy suốt 3 ngày 3 đêm, coi như là Vương cấp tu vi, đều có
chút không chịu đựng nổi.

Tứ Đại Thánh Sứ gặp lại thiếu tông chủ, tự nhiên mừng đến cả người muốn điên,
bất kể sức lực chưa khôi phục liền cùng hắn trò chuyện thăm hỏi, từng người
đều là một bộ dạng kích động vô cùng.

Vương Tử Thiên lấy lại ký ức, đương nhiên trong lòng cũng có không ít chuyện
muốn cùng bọn họ trao đổi, cũng không cảm thấy bất tiện.

Hồi lâu sau, bàn luận mới tạm lắng xuống, không khí trong phòng lại trầm
xuống, Thanh Long Thánh Sứ ánh mắt vi ngưng, nói :


  • Chúng ta đã liên lạc với phó giáo chủ, nói hắn chuẩn bị mang theo cao thủ
    đến tiếp ứng chúng ta, lúc đó coi như là Dương Thiên xuất hiện, chỉ cần phó
    giáo chủ và Tịch huynh liên thủ, chưa hẳn không có lực đánh một trận !

Vương Tử Thiên nhè nhẹ lắc đầu nói :


  • Các vị cũng quá xem thường Võ Tông cường giả thực lực rồi, đừng nói phó
    giáo chủ cùng Tịch huynh liên thủ, coi như là 4 cái Cửu Tinh Võ Vương đồng
    loạt xông lên cũng chưa chắc làm gì được hắn ! Hơn nữa đừng quên Dương Thiên
    vẫn còn có một thanh Tôn Cấp tiên kiếm pháp bảo, nếu hắn sử dụng nó căn bản
    chúng ta không có cơ hội chạy thoát ! Vì thế theo ý của ta, tốt nhất nói bọn
    họ cứ ở lại tông môn, tránh bứt dây động rừng là hơn cả !

Tứ Đại Thánh Sứ trầm mặc một lúc, bọn hắn bốn ngừoi liên thủ kết thành Tứ
Thánh Huyền Thú Trận, sức chiến đấu thậm chí còn tại Tịch Trường Thiên phía
trên, nhưng như cũ không làm gì được Dương Thiên, thậm chí đây là bởi vì thứ
hai không có toàn lực ứng phó, nếu không bọn hắn căn bản không kiên trì được
lâu như vậy.

Hơn nữa cho dù kết quả không giống như vậy thì mệnh lệnh thiếu tông chủ bọn
hắn cũng không thể không nghe theo !


  • Vương cấp cường giả của thánh giáo có bao nhiêu ?

Vươgn Tử Thiên nhẹ giọng hỏi.

Thanh Long Thánh Sứ cung kính đáp :


  • Cửu Tinh Võ Vương có hai vị, Bát Tinh Võ Vương một vị, hai vị Lục Tinh Võ
    Vương, 4 vị Tứ Tinh Võ Vương, 3 vị Tam Tinh Võ Vương, còn lại mới khoá nhập Võ
    Vương thì có 5 vị !

Vương Tử Thiên cũng không có kinh ngạc, chỉ là hơi gật đầu một chút tỏ vẻ hài
lòng, về thực lực tổng thể, Thiên Vương Giáo không thể nghi ngờ là vượt xa
Thiên Sinh Môn, bất quá chỉ vì có một cái Dương Thiên chấn giữ, bọn hắn cũng
không có cách nào lật ngược thế cờ.

Không nói tới cái khác, chỉ riêng Cửu Tinh Võ Vương đã có tới 2 vị, nên biết
ngay cả Tứ Đại Chính Giáo kia tông chủ cũng chưa hẳn có thực lực như vậy.


  • Cửu Tinh Võ Vương, . . . tính thêm ta một vị !

Tịch Trường Thiên một bên cười nói.

Vương Tử Thiên gật đầu, lúc trước đã từ trong miệng Thanh Long Thánh Sứ biết
được thân phận của thứ hai, cũng không có cái gì bất ngờ.

Bởi vì Tịch Trường Thiên và Tiêu Trần Vũ thế nhưng mà là sinh tử chi giao,
quan hệ của bọn hắn so với huynh đệ ruột thịt còn muốn thân thiết.


  • Thiếu tông chủ ! Tiếp theo không biết ngài dự định như thế nào ?

Huyền Vũ Thánh Sứ không nhịn được hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn Tử Thiên chờ đợi
câu trả lời.

Lúc này tại Ô Long đế quốc khắp nơi đều là người của Thiên Sinh Môn truy tìm
hắn, nếu còn tiếp tục tại đây lịch lãm, chỉ Thiên Vương Giáo cũng che không
được hắn.

Nên biết tại Ô Long đế quốc, Thiên Sinh Môn quyền lực thậm chí còn bao trùm
trên cả hoàng thất, cũng bởi vì có một cái Võ Tông như Dương Thiên áp trận.


  • Cũng chỉ có thể ra bên ngoài lịch luyện !

Vương Tử Thiên bất đắc dĩ nói.

Tứ Đại Thánh Sứ không nói gì, nhưng cũng biết đây đã là biện pháp tốt nhất lúc
này, dù sao như vậy còn hơn là tiếp tục ở trong Ô Long đế quốc ẩn nấp, như vậy
quá mức mạo hiểm.


  • Chúng ta đi theo bảo hộ thiếu tông chủ !

Thanh Long thánh sứ trầm mặc nói.

Vương Tử Thiên lần nữa lắc đầu, nói :


  • Nếu có bốn ngừoi các ngưoi đi theo bảo hộ, ta còn nói cái gì sinh tử lịch
    luyện ?

Tứ Đại Thánh Sứ cừoi khổ, giống như đã biết hắn sẽ nói như vậy.


  • Bất quá bốn ngừoi các ngưoi cũng không cần lập tức quay về thánh giáo, ta
    cũng có việc cần các ngưoi thay ta thực hiện.

Vương Tử Thiên cừoi nói.


  • Nguyện nghe thiếu tông chủ phân phó !

Tứ Đại Thánh Sứ đồng loạt cung kính đáp.


  • Ta cần các ngưoi tại nơi này thành lập một cái thế lực, chiêu mộ thêm nhân
    thủ, bí mật thu thập tin tức của Ngũ Đại Chính Giáo, đồng thời âm thầm đối với
    bọn hắn làm ra một ít hành động suy yếu căn cơ, đợi đến khi tu vi của ta đầy
    đủ, liền cùng với cao thủ thánh giáo quay lại trả mối nhục hôm nay !

Vương Tử Thiên nhàn nhạt nói, ánh mắt có sát cơ ẩn hiện.

Lúc này Thiên Vương Giáo vẫn còn tồn tại thông tin đã sớm bị Ngũ Đại Chính
Giáo biết được, thánh giáo nơi toạ lạc nhất định sẽ bị bọn hắn điên cuồng tìm
kiếm, có thể nói là tứ mặt thọ địch.

Nếu hắn có thể phát triển một cái hắc ám thế lực đủ lớn mạnh để thu hút sự chú
ý của kẻ địch, nói không chừng có thể cùng đám lão gia hoả kia xoay cổ tay.

Tứ Đại Thánh Sứ khẽ giật mình, bất quá lập tức nở nụ cười nói :


  • Xin thiếu tông chủ yên tâm, mấy chuyện này đám vô dụng chúng ta vẫn còn làm
    được !

Nói đùa, bọn hắn bốn ngừoi đều là Võ Vương, coi như ở Ô Long đế quốc cũng là
đỉnh phong cường giả, muốn thành lập một cái thần bí thế lực, thật sự dễ như
ăn cháo.

Vương Tử Thiên cùng Tứ Đại Thánh Sứ lập tức cùng nhau hành động, bắt đầu tìm
kiếm thành lập thế lực mới địa bàn.

Nơi này bắt buộc phải rõ ràng trước mặt mọi người, nhưng cũng phải có đủ độ
tin cậy để che dấu một cái khổng lồ tổ chức bí mật, căn bản không thể xem nhẹ.

Bất quá năm ngừoi bọn hắn đều là lão luyện nhân vật, nhanh chóng tìm thấy một
nơi đáp ứng đầy đủ yêu cầu bọn hắn, tên là Vân Hải sơn trang !

Nơi này chẳng qua chỉ là một cái hơi lớn sơn trang, toàn bộ không có lấy một
vị võ giả trấn thủ, quanh năm đều là dựa vào chăm sóc dược thảo mà kiếm lời,
bọn hắn chỉ cần bỏ ra một ít tiền vốn liền dễ dàng mua lại.

Vương Tử Thiên đối với nơi này có chút thưởng thức, hơi suy nghĩ một chút, nói
:


  • Sau này thế lực mới của chúng ta sẽ có hai thân phận, đương nhiên không thể
    lại gọi là Vân Hải sơn trang, nhất định phải chọn một cái tên khác, gọi là . .
    . Ám Nguyệt Sơn Trang !

Tịch Trường Thiên đứng một bên khẽ cừoi nói :


  • Ám Nguyệt ? Tên rất hay, ta ở trong sáng địch ở ngoài tối, căn bản chiếm
    hết thiên thời địa lợi !

Thanh Long thánh sứ cũng gật đầu nói :


  • Bất quá một thế lực không thể không có thủ lĩnh ! Thiếu tông chủ, việc này
    là do ngài chủ sự, vị trí thủ lĩnh ngoài ngài ra không ai đảm đương được !

Vương Tử Thiên cừoi nhạt một tiếng, không có già mồm cãi láo, trực tiếp nhận
lấy.


  • Tốt ! Trang chủ Ám Nguyệt Sơn Trang, Huyết công tử ! Cái tên này nhất định
    sẽ gây ra đại chấn động, đủ để thu hút sự chú ý của đám ngừoi kia ! Đồng thời
    bốn vị cũng cần một cái thân phận mới, gọi là Ám Nguyệt Sơn Trang bốn đại sứ
    giả, bí danh lần lượt là Thanh Nguyệt, Bạch Nguyệt, Huyền Nguyệt, Chu Nguyệt !
    Tiểu tử, thấy ta an bài như vậy được không ?

Tịch Trường Thiên cao hứng bừng bừng, hăng hái nói.


  • Huyết công tử . ..

Vưogn Tử Thiên ánh mắt lộ ra một tia dị sắc, cái tên này thực sự rất hợp ý
hắn.

Thù của thánh giáo cùng với Ngũ Đại Chính Giáo căn bản không có cách nào hoà
giải, chỉ thể dùng huyết hải thâm cừu để hình dung, nếu có thể, hắn tình
nguyện một mình chảy hết máu tươi cũng phải đem bọn hắn tông môn giết đến cho
gà không tha !


  • Cái tên này của ta, cũng nên quên đi rồi !

Vương Tử Thiên khẽ cười nhạt một tiếng, trong mắt cũng nhiều thêm một vòng
phức tạp, hắn đã biến thành một người hoàn toàn khác, đã không còn muốn dính
dáng gì với quá khứ nữa, mặc dù tên tuổi chỉ là vật ngoại thân, nhưng thuỷ
chung vẫn muốn thay đổi.

Võ đạo một đường của hắn, nhất định muốn phá vỡ thiên địa áp đặt, luyện thành
thần cảnh !


  • Gọi là Hạo Thần a . ..

Bản thân hắn cũng đã làm ra quyết định, chính thức thành lập Ám Nguyệt Sơn
Trang !


Sát Thần Ký - Chương #115