Bạch Minh Thần Kiếm


Người đăng: doimatmaudo

Vương Tử Thiên đi về phía đông nơi trước khi hắn thi đấu có nghe đại sư huynh
nói đây là trận đấu cuối cùng của vòng một đó là trận giữa bát sư huynh Hồ Văn
Tin và nữ đồ đệ của Lộ Thủy Kỳ : Du Tuyết Sang.

Tìm kiếm một hồi, rồi hắn cũng tìm thấy người của Cổ Thạch Kỳ ở phía đông Tề
Thiên Sơn. Hắn đi lại thì thấy Tiêu Chính Văn mặt mày rạng rỡ thỉnh thoảng lại
cười ha ha, có vẻ rất cao hứng. Mặt mày các sư huynh cũng có vẻ vui mừng, xem
ra mọi người đa phần là đã dành chiến thắng. Lúc này Tiêu Quyết cũng đã nhìn
thấy hắn, đưa tay vẫy gọi, với hắn Tiêu Quyết chính là người bạn thân nhất ở
Cổ Thạch Kỳ, thường hay chiếu cố cho hắn, hắn nở một nụ cười hiếm có chạy
nhanh hơn về phía các sư huynh.

Tiêu Quyết kể sơ cho hắn về kết quả thi đấu của mọi người, trừ hắn và Hồ Văn
Tín đang đấu thì, tổng cộng 7 người thắng và 7 người thua nên sư phụ rất hoan
hỉ. Ngô Đại Tiến tiến tới vỗ vai Vương Tử Thiên nói :

Tiểu sư đệ, trận của đệ thì sao ? Mà thôi, nghe huynh nói này, đệ tu hành chưa
lâu, có thua cũng không có gì đáng xấu hổ chỉ cần cố gắng luyện tập, sau này
chắc chắn sẽ tốt hơn !

Nụ cười trên môi Vương Tử Thiên biến mất, lòng hắn lạnh đi. Tiêu Hồng Trang
xen vào nói :

Đại sư huynh chưa nghe tiểu sư đệ nói đã tưởng hắn thua, lý lẽ ở đâu vậy ?
Tiểu sư đệ, kết quả thế nào ?

Vương Tử Thiên hơi ngập ngường, lí nhí đáp :

Đệ may mắn thủ thắng ạ !

Ồ không sao không sao, đi lần này cũng chỉ để lấy kinh nghiệ . . . ! Tiêu Hồng
Trang đang nói bỗng ngưng lại, tròn mắt nhìn hắn, hỏi : “ Đệ vừa nói gì ấy nhỉ
? “. Lúc này thì cả Tiêu Chính Văn và Nhạc Thi cũng nhìn hắn, Vương Tử Thiên
chán nản nghĩ thầm đúng là chẳng ai để ý đến hắn, Tiêu Hồng Trang nói Ngô Đại
Tiến đừng coi thường hắn chẳng qua cũng chỉ là khách sáo thôi, trong lòng
không khỏi hơi tức giận nhưng rồi cũng dõng dạc đáp :

Thưa sư phụ, sư nương con may mắn thủ thắng ạ !

Ồ ! Mọi ngạc nhiên hết sức, các sư huynh hắn thì há hốm mồm bắt hắn đính chính
lại mãi không thôi. Nhạc Thi cười tươi rói, nói với trượng phụ :

Huynh quả là đã thu nhận được một đệ tử kỳ lạ đấy !

Tiêu Chính Văn “ hừ “ một tiếng, nói :

Nếu ta nói là tên xú tiểu tử đó với đạo hạnh của hắn mà thắng được Phương
Chính, thì muội nghĩ sao ?

Nhạc Thi bật cười, ôn nhu đáp :

Tiểu đồ đệ này đúng là giống huynh đến kỳ lạ !

Tiêu Chính Văn hất hàm, không nói gì nữa, đưa mắt chú ý trận đấu của bát đồ đệ
của mình, bất giác nhíu mày. Lúc này, Hồ Văn Tín đang hoàn toàn ở thế hạ
phong, chỉ còn biết múa sợi roi da miễn cưỡng cố thủ. Còn Du Tuyết Sang thì
như tiên nữ giáng trần, múa thanh tiên kiếm trắng như tuyết tỏa ra một luồng
hơi lạnh thấu xương, như một khối tuyết liên tục tấn công Hồ Văn Tín. Hôm nay,
nàng vận y phục xanh nhạt bó sát người, da trắng như tuyết, mặt mày tú lệ, quả
là tuyệt thế giai nhân làm người khác phải ngây ra mà nhìn.

Tiêu Chính Văn bỗng hừ một tiếng, lạnh lùng nói :

Tĩnh Nhàn thật chẳng tiếc gì, đến cả Bạch Minh thần kiếm cũng trao cho thị !

Mọi người nghe đến bốn chữ “ Bạch Minh thần kiếm “ thì há hốc mồm sửng sốt bàn
tán sôi nổi. Theo lời Ngô Đại Tiến thì Bạch Minh Thần Kiếm vốn là cửu thiên
thần binh, uy lực còn mạnh hơn cả Thủy Bích kiếm chấn kỳ của Lộ Thủy Kỳ. Năm
xưa, Thái Thiên tổ sư trong một lần xuống núi đã vô tinh bắt gặp trong một nơi
giống như tiên cảnh, mất bao công sức mới mang được thần kiếm về Thiên Kỳ Sơn,
không ngờ bây giờ lại được trao cho một đệ tử trẻ như Du Tuyết Sang.

Có điều rõ ràng Bạch Minh Thần Kiếm là tuyệt thế thần binh, nếu vậy đạo hạnh
của Du Tuyết Sang ít nhất cũng phải là Lục Tinh thậm chí là Thất Tinh Võ Sư
may ra mới khu dụng nổi nó a . ..

Tử Thiên sắc mặt cũng ngưng trọng nhìn nữ tử xinh đẹp tuyệt trần đang đấu mà
trong lòng cũng phải phát hãi, người khác không biết nhưng hắn là người tu
luyện cùng lúc hai bộ công pháp dung hợp thì lại cảm nhận được khá rõ, mà từ
nàng hắn cảm nhận được một áp lực vô cùng khủng khiếp, e rằng cho dù là Tiêu
Quyết hay Ngô Đại Tiến mà gặp nàng cũng chẳng có chút cơ may thắng nào . ..

Thực lực của Hồ Văn Tín ước chừng khoảng Nhất Tinh Võ Sư, có thể kiên trì được
đến lúc này phải nói là rất khá rồi.

Lúc này ngay cả khi Bạch Minh Thần Kiếm chưa rời vỏ, đã đánh cho Hồ Văn Tín
thất điên bát đảo, mặt mày tái xanh, khổ sở chống đỡ, còn Du Tuyết Sang thì
giống như chỉ đang chơi đùa một cách thật dễ dàng. Nói thì dài nhưng thật ra
rất nhanh, Du Tuyết Sang cười nhẹ, múa thanh thần kiếm, tay bắt kiếm quyết,
Bạch Minh lập tức tỏa ra ánh sáng trắng lạnh buốt, không khí xung quanh như
đóng thành băng. Tiêu Chính Văn mặt tái đi, thấp giọng nói :

Băng Phách Phi Ngân . . . Tĩnh Nhàn quả là có phúc, thu nhận được một đệ tử
như vậy !

Nên biết Băng Phách Phi Ngân là một tuyệt kỹ hệ băng hiếm có trong võ học tổng
cương của Thiên Sinh Môn, trước giờ có rất ít đệ tử có thể thi triển, không
ngờ một người lần đầu tham gia hội võ như Du Tuyết Sang lại có thể sử dụng một
cách thuần thục.

Mọi người chỉ đứng xem thôi mà đã lạnh nổi da gà đủ biết Hồ Văn Tín lúc này
không khác gì đang ở trong hầm băng, xem chừng không chống đỡ được nữa. Những
mũi kim băng đồng loạt lao tới chỗ y chẳng khác gì bão táp, chỉ nghe y “ hự “
lên một tiếng khổ sở, rơi khỏi võ đài, mặt mày lộ rõ vẻ đau đớn lẫn kinh dị.

Tiêu Chính Văn lập tức lao đến đỡ y dậy, giật mình thấy da thịt y lạnh cứng
như đá, mặt mày trắng không chút huyết sắc, trong lòng kinh hãi vội vàng vận
công giúp y trị thương. Công lực của Du Tuyết Sang dẫu sao vẫn thua xa Tiêu
Chính Văn nên Hồ Văn Tín lập tức cảm thấy đỡ hơn nhiều. Tiêu Chính Văn giao y
cho Ngô Đại Tiến, mắt lộ hung quang, hằn học nói :

Không ngờ năm nay Lộ Thủy Kỳ xuất hiện nhân tài hiếm có, quả là bất ngờ !

Du Tuyết Sang cười tươi như hoa, cất giọng nhu mỳ nói :

Tiêu sư bá quá khen, tiểu nữ may mắn thủ thắng có gì đáng nói ? Chỉ là . . .
hi hi . . . sợi roi ngựa của đồ đệ Tiêu sư bá quả là lợi hại !

Tiêu Chính Văn giận không để đâu cho hết, hiểu rằng câu nói này hàm ý châm
chọc đồ đệ lão toàn sử dụng pháp bảo dở người, nghĩ thầm con nha đầu thật là
khinh người quá mức, nhưng cũng phải thừa nhận là miệng lưỡi thị thật lợi hại.
Du Tuyết Sang thì chẳng để ý đến thái độ hằn học của lão, vừa đảo mắt nhìn
người của Cổ Thạch Kỳ vừa cười mỉa mai, nghĩ bọn đệ tử này chẳng khác gì khúc
gỗ, liền cười nói :

Tiêu sư bá, đồ đệ của sư bá thật đúng là chất phát, ngây ngô khờ khạo giống
như sư phụ, sư bá quả là có mắt nhìn người ! Nàng nói xong câu nó bật cười hi
hi.

Nữ nhân này lạnh lùng nhưng lời nói thì vẫn sắc bén như vậy a . ..

Người Cổ Thạch Kỳ giận tím mặt, chỉ tiếc không thể cùng xông lên xé nàng ta ra
làm trăm mảnh, nhưng cũng biết đạo hạnh của nàng cao thâm khôn lường, e rằng
không có đệ tử Cổ Thạch Kỳ nào có thể sánh bằng, nhưng cũng không thể để nàng
coi khinh kỳ của mình được. Du Tuyết Sang nhịn cười, chẳng thèm để ý đến họ,
thong thả đi xuống võ đài, quanh về kỳ của mình. Các nữ đệ tử của Lộ Thủy Kỳ
vội vàng chạy đến tạ tội với người của Cổ Thạch Kỳ, Tiêu Chính Văn mặt xám như
tro không nói câu nào, quay người đi thẳng.

Lúc này Hồ Văn Tín đã lấy lại chút hơi sức, thấy Vương Tử Thiên đã quay về,
liền cất giọng an ủi

Tiểu sư đệ, không có gì phải buồn, đệ tu hành chưa lâu, cứ khổ công tu luyện,
sau này thể nào cũng có thành tựu !

Mặt mày Vương Tử Thiên lúc này hết sức khó coi, hắc quang lại bắt đầu xuất
hiện trên hai mắt, hắn không thèm nói gì nữa, lạnh lùng bỏ về lều của mình.

Thắng hay thua . . . cũng thế thôi . ..

Chẳng có ai . . . nghĩ rằng hắn có thể qua được vòng sau đâu mà lo . . .


Sát Thần Ký - Chương #11