Không Muốn Về Nhà (2)


Người đăng: phamtrang

Quan Sơn không có nói thêm nữa, giữa khuôn mặt đẹp đẽ kia đang mang theo ý
cười tự tin. Cách đó không xa bác sĩ lễ phép mỉm cười một chút với anh, biểu
thị có thể mở cửa phòng bệnh của Lưu Tịnh.

Vị bác sĩ kia vừa mở cửa, vừa thiện ý nhắc nhở: "Quan giáo sư, mong ông và mọi
người tất phải cẩn thận, ngàn vạn lần tránh khỏi những lời nói kích động tâm
tình của cô ta. Bởi vì chỉ cần nhắc tới chuyện để cho cô ta về nhà, cô ta sẽ
tấn công người như nổi điên vậy, hoặc là sẽ gây tổn thương tới mình. Tất cả
những hành vi cuồng bệnh của bệnh nhân mắc bệnh tâm thần ông từng gặp qua, cô
ta đều có thể làm được."

Quan Sơn cười cười, không để tâm chút nào nói: "Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không
động đến nỗi khô tâm của cô ta. Hơn nữa nếu như cô ta thật sự có khổ tâm, vậy
chứng minh đây hết thảy đều là giả bộ."

Vị bác sĩ kia kinh ngạc nhìn Quan Sơn, tựa hồ là hoàn toàn thật không ngờ Quan
Sơn một chuyên gia tâm thần học quyền uy và chuyên nghiệp như anh, lại có thể
nói ra lời nói "vô trách nhiệm "như vậy.

Thuận theo cửa phòng Lưu Tịnh mở ra, Quan Sơn bước vào phòng bệnh đầu tiên. La
Xuyên mang theo Điền Chân và Kha Tuyết liền đứng bên cửa phòng bệnh, thứ nhất
là để không quấy rầy Quan Sơn "vấn chẩn", thứ hai cũng là vì bảo vệ cửa phòng,
hoặc đề phòng Lưu Tịnh đột nhiên lao ra làm tổn thương bản thân hoặc người
khác trong phòng.

Với La Xuyên xem ra, lời nhắc nhờ của vị bác sĩ kia dường như là không có tác
dụng gì. Với sự hiểu biết của La Xuyên về Quan Sơn, anh ta ngày hôm nay vì Lưu
Tịnh kích động này mà tới. Không "ép điên" cô, e rằng Quan Sơn sẽ không rời
đi.

Điền Chân và Kha Tuyết chưa từng nhìn thấy tình cảnh như này bao giờ, lúc này
cũng không nghĩ nhiều, chỉ là mắt không chớp nhìn nhất cử nhất động của Quan
Sơn.

Quan Sơn tiêu sái lững thững đi tới trước mặt Lưu Tịnh, từ trên cao nhìn xuống
Lưu Tịnh, sau đó vừa mở miệng liền nói ra những lời nói cấm kỵ mà vị bác sĩ
kia vừa nhắc nhở.

"Ở đây lẽ nào so với nhà thoải mái hơn sao?"Quan Sơn giống như là đang nói
chuyện với một người bình thường, vốn không có để ý tới con ngươi Lưu Tịnh đột
nhiên co rút nhanh và bỗng nhiên phản ứng kinh hoảng.

Quan Sơn nhìn Lưu Tịnh không hề có mở miệng, thẳng thắn không chút kiêng nể
nào tiếp tục hỏi: "Gia đình mỹ mãn, phu thê hòa thuận, điều kiện cuộc sống
cũng rất giàu đủ. Làm sao mà cô nghĩ cái bệnh viện toàn mùi thuốc tẩy này có
thể thơm hơn so với trong nhà? Ở đây thường xuyên truyền tới tiếng thét chói
tai, tiếng gào thét, cùng với tiếng kêu khóc vụn vỡ tranh gianh sự sống trong
đêm khuya... Chẳng lẽ sẽ không khiến cho cô thấp thỏm lo âu sao? Hay là. . .
Nhà cô có tồn tại thứ còn đáng sợ hơn ở đây?"

Quan Sơn vừa dứt lời, Lưu Tịnh liền kìm không được nữa thét lên. Cô điên cuồng
giựt giựt mái tóc dài rối bời, giống như là muốn róc bỏ tất cả những từ ngữ
vừa nghe. Hai tay của nàng vung vẩy trên không trung không mục đích, không
biết là muốn bắt cái gì, hay là muốn đánh đuổi cái gì.

Điền Chân và Kha Tuyết hiển nhiên là bị những thay đổi bất thình lình này dọa
cho khiếp sợ, trong công việc của bọn họ đang làm chỉ tiếp xúc có hai loại
người cực đoan. Hoặc là người tốt, hoặc là người xấu. Hoặc là người sống, hoặc
là người chết. Nhưng trước mắt như vậy, chẳng biết tốt xấu, tình hình không rõ
người hay quỷ, quả đúng là lần đầu tiên gặp.

Lưu Tịnh thoạt nhìn rất yếu đuối, cô ta hình như không có quá nhiều sức lực đi
tấn công người khác. Nhưng cô ta tận lực vừa gào thét chói tai, vừa tới gần
Quan Sơn.

La Xuyên căng thẳng đứng ở một bên nhìn, vị bác sĩ kia ở một bên nhìn lại càng
căng thẳng! Vài lần muốn mở miệng, thế nhưng lời đến bên đều không nói ra lời.
Bởi vì anh ta biết rõ thân phận cuả Quan Sơn, nếu như đây là anh cố ý tạo
thành kích động như vậy đối với bệnh nhân, vậy mình bỗng nhiên mở miệng tất
nhiên sẽ giảm bớt đi nhiều hiệu quả.

Thế nhưng mắt thấy Lưu Tịnh bổ nhào về phía Quan Sơn, La Xuyên cuối cùng là
không nhịn được định tiến lên trước ngăn cản.

Ai biết, Quan Sơn hơi nghiêng người một cái, để Lưu Tịnh nhào một cái vào
khoảng không. Anh giơ tay phải lên ngăn lại động tác muốn đi tới của La Xuyên,
sau đó nhìn Lưu Tịnh nổi điên, khóe miệng cười nói: "Người ở trước mặt tôi giả
điên vô số kể, thế nhưng trước mắt án lệ thành công vẫn là một cái cũng không
có. Tôi khuyên cô hay là tiết kiệm ít sức khí, chúng ta ngồi xuống từ từ tâm
sự không phải tốt hay sao? Cần gì phải đem mình làm cho chật vật như vậy?"

Mọi người đều bị nụ cười đẹp mắt Quan Sơn nhìn đến ngây dại. Nụ cười đó, thậm
chí còn có chút cảm giác yêu tà mơ hồ. Thử nghĩ, ở trong một căn phòng nguy
hiểm nhất bệnh viện tâm thần, gặp bệnh nhân nguy hiểm nhất bệnh tâm thần,
nhưng mà mặt Quan Sơn lại không đổi sắc, điềm nhiên như không, đồng thời toàn
bộ quá trình mặt đều mang ý cười. Khả năng này so với bản thân bệnh nhân tâm
thần càng khiến người khác có cảm giác quỷ dị.

Lưu Tịnh quỳ rạp trên mặt đất sửng sốt một hồi, sau đó lại thử đứng lên, chợt
bổ nhào về phía Quan Sơn! Lúc này đây, cô ta lên tiếng!

Chỉ nghe Lưu Tịnh cắn răng tức giận quát: "Ngươi nghĩ mang ta đi ra ngoài!
Đừng hòng!"

Rốt cục nghe được Lưu Tịnh mở miệng, Quan Sơn hơi nhíu mày một cái, sau đó lại
tiếp tục lách người một cái, lại một lần nữa tránh được công kích của Lưu
Tịnh. Lúc này đây, Quan Sơn thu lại nụ cười mê người của mình, ngược lại
nghiêm túc nói: "Cô quả nhiên là giả bộ. Nhưng tôi nhìn trạng thái tâm thân
của cô lại vô cùng yếu đuối. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Là bởi vì chồng cô?
Hay là ai khác? Cô đang sợ cái gì trong nhà mình?"

Lưu Tịnh không thèm nói lại, chỉ liếc mắt nhìn, hung tợn trừng mắt nhìn Quan
Sơn. Bộ dáng kia, thập phần đáng sợ.

Quan Sơn khe khẽ thở dài, liền nói với vị bác sĩ đi theo kia: "Chúng ta đi ra
ngoài đi."

"A, được được."Vị bác sĩ này đã sớm nhìn đến đần độn. Lúc này này cả động tác
cũng không phải là nhanh nhẹn nữa rồi.

Theo lý mà nói, ngày nào cũng ở trong môi trường này, không hẳn là sẽ bị một
người bệnh tâm thần hù được. Nhưng hôm nay cái tình huống này và ngày xưa
không giống. Ở trong công việc bình thường, bọn họ cũng không hoàn toàn có khả
năng không phòng hộ mà đứng ở trước mặt một bệnh nhân nguy hiểm được. Nhưng
vừa rồi, nếu như không phải Quan Sơn tránh kịp, ai biết Lưu Tịnh sẽ làm hại
anh tới mức độ nào? Vị bác sĩ kia đã sợ Lưu Tịnh kia làm hại chính bản thân cô
ta, lại sợ cô ta làm bị thương tới Quan Sơn. Dù sao đây chính là người viện
trưởng dùng thể diện rất lớn mà mời tới, ở chỗ này xảy ra chuyện, bản thân sợ
là không có cách nào ăn nói.

Cuối cùng rời khỏi phòng bệnh, Quan Sơn ra ý bảo có thể lúc anh rời đi, vị bác
sĩ này bước nhanh giống như chạy ra khỏi tầm mắt của bọn Quan Sơn, hình như
còn sợ mấy người bình thường này đem anh ta quay về hơn cả mấy bệnh nhân tâm
thân.

Đứng ở trong hành lang trống trải, Kha Tuyết là người đầu tiên nhịn không được
hưng phấn nói: "Quan giáo sư! Thầy vừa rồi thật sự là quá đẹp trai! Bản lĩnh
này của thầy coi như là khiến bọn em đây mở mang tầm mắt! Hơn nữa a, thầy vừa
hỏi vài câu vô cùng đơn giản, người phụ nữ kia thế nào đã phát điên rồi? Cô ta
rốt cuộc là điên thật hay giả điên vậy? Thầy rốt cuộc là nhìn ra cái gì? Vì
sao bỗng nhiên lại đi về..."

Lúc mà Kha Tuyết cứ lảm nhảm, La Xuyên từ bên cạnh quả quyết vươn tay che
miệng Kha Tuyết, lạnh giọng ra lệnh: "Tên tiểu tử nhà cậu nếu như lại tiếp tục
lải nhải, tôi sẽ đem cậu vứt vào trong căn phòng kia đấy, cho cậu nghiên cứu
thật tốt tâm thần bệnh học đó!"

Đôi mắt vô tội của Kha Tuyết chớp hai cái, vội vàng che miệng mình lại, lắc
đầu liên tục, biểu thị bản thân sẽ không nói nữa.

Quan Sơn khẽ mỉm cười một cái nói: "Tôi đây chỉ có thể xem là tự vệ kiểu né
tránh, không thể so với bản lĩnh của mọi người được. Đã tiếp xúc với nhiều
loại hình bệnh thái tâm thần, thường xuyên có sự cố ngoài ý muốn phát sinh.
Dần dà, thì có thể cảm nhận sự thay đổi nhỏ trước công kích của bọn họ."


Sát Lục Mĩ Học - Chương #9