Không Muốn Về Nhà (1)


Người đăng: phamtrang

La Xuyên vừa nghe Quan Sơn nói như vậy, liền vực dậy tinh thần, vội vã truy
vấn: "Làm sao, còn muốn mang tiểu đổi thực tập của tôi? Cậu là hoài nghi bệnh
tâm thần này và án giết người này có liên quan à? Thế nhưng cũng không có
người báo án, chúng ta liều lĩnh làm như vậy thích hợp sao?"

Quan Sơn không do dự trả lời: "Điều này không quan trọng, cậu coi như là đưa
tiểu đội thực tập của cậu đi học một tiết học tâm thần bệnh. Cậu hẳn là rất
rõ, phần lớn tâm lí tội phạm ít nhiều gì đều sẽ có chút khác với người bình
thường. Về phần án lệ bệnh tâm thần này, tôi cũng không biết bản thân có hay
không cảm giác bình thường. Nếu như quả thật có chuyện không may xảy ra, vậy
các cậu vừa hay giải quyết tại chỗ. Nếu như không có, vậy dĩ nhiên là quá tốt
rồi. Sáng sớm ngày mai chúng ta gặp nhau ở cổng bệnh viện tâm thần Thanh Sơn,
thế nào?"

"Được, không thành vấn đề." La Xuyên quả quyết đáp ứng. Nhưng mà vẻ mặt của
anh lại không qua được mắt Quan Sơn, Quan Sơn biết, đối với án kiện Lưu Hùng
này, một ngày không phá, La Xuyên là rất khó buông bỏ.

Vì vậy, Quan Sơn liền khuyên nhủ: "Đối với vụ án Lưu Hùng, việc cậu bây giờ có
thể làm, chính là chờ đợi tất cả kết quả kiểm nghiệm dần dần từng bước. Mặc dù
là thực sự tìm không được bất luận cái gì có chứng cứ liên quan tới hung thủ,
chỉ cần tôi và cậu còn sống, thì sẽ có cơ hội. Hơn nữa không có chứng cứ chính
là chứng cứ lớn nhất, chứng minh 《 Nguyệt Quang 》 hôm nay và tử thần trước có
thể là một người."

La Xuyên nghe xong cười khổ nói: "Cái này chứng minh có thể tôi không phá được
án tử còn muốn kẻ khác hoảng hốt a! Được rồi, vậy cứ như thế, sáng mai, chúng
ta gặp nhau tại cổng bệnh viện tâm thần Thanh Sơn."

Sau khi hai người từ biệt qua loa, liền quay về công việc trên cương vị của
riêng mình. La Xuyên lúc này cũng không có nghỉ ngơi chứng cứ có hạn nỗ lực
tìm manh mối của hung thủ trong vụ án Lưu Hùng kia. Mà Quan Sơn, sau khi về
đến nhà lúc cũng là lập tức mà bắt đầu xem hồ sơ, tìm cho ra căn bệnh kì quái
kia.

Người bệnh tên Lưu Tịnh, năm nay 36 tuổi, từ ảnh chụp cho thấy, trước khi nhập
viện, đây là một thiếu phụ xinh đẹp vô cùng diễm lệ. Chồng của cô làm quản lí
ở một công ty, cuộc sống của hai người coi như là giàu có hạnh phúc. Hơn nữa,
Lưu Tịnh trước đó không có bất kỳ dấu hiệu bệnh tâm thần nào, dòng họ cũng
không có tiền sử bệnh tâm. Trước khi phát bệnh cũng không có bị bất kỳ đả kích
gì, kích động và tổn thương bên ngoài. Dùng lời của bác sĩ điều trị cho cô
nói, thiếu phụ xinh đẹp thoạt nhìn hạnh phúc giàu có này, dường như đột nhiên
một thời gian liền biến thành một bệnh nhân tâm thần không cách nào tưởng
tượng được.

Bác sĩ có hỏi thăm qua chồng của Lưu Tịnh, người đàn ông kia thoạt nhìn chững
chạc nhã nhặn, hơn nữa vô cùng thương yêu Lưu Tịnh. Mỗi khi thấy tình hình
phát bệnh của Lưu Tịnh, anh ta đều khó nén đau lòng, thống khổ. Mà điểm này,
cũng là chỗ Quan Sơn hoài nghi. Học ở bệnh tâm thần, bất luận cái gì có khả
năng đều sẽ phát sinh. Không thể loại trừ Lưu Tịnh bởi vì não bộ biến đổi bệnh
lý có lẽ tiềm thức không muốn người bệnh biết mà bỗng nhiên dẫn tới phát sinh
bệnh, thế nhưng, nếu nói một người trải qua hạnh phúc mỹ mãn, đột nhiên lại
thành điên, mấy tỷ suất cũng thật sự là quá thấp. Từ phương diện y học, Quan
Sơn không thể hoàn toàn khẳng định mà nói tình huống này không có, chỉ là khả
năng thật sự là quá nhỏ.

Hơn nữa chồng của Lưu Tịnh ôn hòa như vậy, đối với vợ yêu thương có thừa, dùng
lời của anh ta mà nói thì, cuộc hôn nhân của bọn họ vô cùng hạnh phúc.

Vậy thì, bệnh nhân mắc bệnh tâm thần Lưu Tịnh có chết cũng không chịu về nhà
này, là như thế nào có loại này chướng ngại tâm lí mãnh liệt này?

Quan Sơn trước sau kiên định cho rằng, bất luận một loại cản trở tinh thần nào
cũng đều có nguyên nhân của nó. Hoặc là, nơi phát ra trong tiềm thức giấu ở
trong não bộ rất nhiều rất nhiều, bản thân không biết. Nhưng bất luận như thế
nào, nếu là bệnh, thì nhất định có nguyên nhân. Cho nên, Quan Sơn mới để tâm
đến cái án bệnh này như vậy.

Sáng sớm hôm sau, Quan Sơn đúng giờ đi tới cổng bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Đại khái không tới 5 phút, xe của La Xuyên cũng dừng ở trước cổng lớn. Đồng
hành còn có khám nghiệm tử thi Quan Điền Thân và thực tập bên Kha Tuyết.

Có lẽ là thời gian còn sớm, mái tóc rối bù của Kha Tuyết lúc này nhìn càng lộn
xộn. Điều này làm cho La Xuyên nhìn không khỏi nhíu mày một cái nói: "Cậu xem
bộ dạng này, đâu giống một cảnh sát! Tôi nhìn thấy nghĩ là một minh tinh thần
tượng chưa tỉnh ngủ. Tóc của cậu thực sự làm rất xấu, hoặc là cứ cắt ngắn,
hoặc là mang mũ cảnh sắt! Để cho tôi nhìn thấy một lần nữa, tôi sẽ tự tay cắt
đấy."

Kha Tuyết chép chép miệng, vừa "a" một tiếng vừa ngoan ngoãn đội mũ lên.

Điền Chân thấy Quan Sơn vô cùng vui vẻ, tự nhiên tới chào hỏi: "Quan giáo sư,
thật không ngờ chúng em có cơ hội theo La đội trưởng tới giáo sư giảng bệnh
tâm thần học nha! Tội phạm tiếp xúc không ít, nhưng là bệnh tâm thần thực sự,
em còn thật sự chưa hề gặp qua!"

Quan Sơn khiêm tốn nở nụ cười lần nữa: " Gọi bằng tên của tôi giống như La
Xuyên gọi là được rồi, ngày hôm nay nói không chừng có khi cần các cậu phát
huy sự chuyên nghiệp của mình ý chứ, chúng ta đi thôi."

Không nói thêm nữa, mấy người theo Quan Sơn liền tiến vào khu cách ly bệnh
viện tâm thần Thanh Sơn. Tại đây, bị giam giữ đều là những người bệnh vô cùng
nguy hiểm, bệnh nhân nghiêm trọng sẽ hay có khuynh hướng tự sát.

Dưới sự hướng dẫn của các y sĩ, bọn họ rất nhanh liền tìm được phòng bệnh của
Lưu Tịnh ở cuối hành lang.

Ở bên ngoài phòng bệnh, Quan Sơn dặn dò bọn La Xuyên nói: "Ở đây không phải
ngục giam, bệnh nhân và tội phạm cũng là tính chất lưỡng chủng. Tội phạm có tư
tưởng và rằng buộc ý thức, hơn nữa tư duy thực sự của bệnh nhân tâm thần thì
các cậu hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được. Cho nên, bọn họ có làm ra
chuyện gì đều rất bình thường. Nhất định bảo vệ tốt chính mình, không nên tùy
tiện mở miệng, ở sau lưng tôi là tốt nhất."

La Xuyên gật đầu, cười ý bảo Quan Sơn yên tâm, đã hoàn toàn chuẩn bị xong, có
thể đi gặp nữ bệnh nhân kỳ quái kia.

Xuyên qua cửa sổ hình vuông, bọn họ thấy Lưu Tịnh bên trong phòng bệnh.

Lúc này Lưu Tịnh đang cuộn mình ở trong góc tường, đôi mắt đờ đẫn mà bi
thương. Cô si ngốc nhìn dưới mặt đất, nhưng trong ánh mắt lại giống như cất
giấu một câu chuyện kinh hãi khiến người khác bất an.

Lúc này Kha Tuyết nhỏ giọng hỏi: "Quan giáo sư, người phụ nữ này thoạt nhìn
cũng không giống như là người điên a."

Quan Sơn mắt không chớp nhìn Lưu Tịnh bên trong căn phòng, không quay đầu lại,
nhẹ giọng đáp: "Không sai, các cậu nhìn thấy ánh mắt của cô ta chưa? Sợ hãi,
hoảng hốt, còn có một ti bi thương, tâm tình phức tạp như vậy, biểu hiện của
cô ta không giống như người mắc bệnh tâm thần có thể làm được. Cho nên, nhiệm
vụ ngày hôm nay của chúng ta, chính là phát huy sở trường của mình, tìm ra
nguyên nhân rốt cuộc vì sao cô ta không muốn trở về nhà."

La Xuyên lúc này nhịn không được nói câu: "Quan Sơn, cậu là nhà tâm lý học,
tôi là cảnh sát phá án, có lẽ tôi không có tâm tư tỉ mỉ như cậu. Chuyện này
nếu cậu nói như vậy, tôi nghĩ muốn tìm ra nguyên nhân cô ta không muốn trở về
nhà, vậy dĩ nhiên là nên điều tra từ trong nhà cô ta."

"Không sai, cho nên sau khi đợi tôi thử cùng cô ta câu thông, các cậu liền
cùng tôi đến nhà cô ta xem xem, nhân tiện hỏi thăm một chút chồng của cô
ta."Ánh mắt của Quan Sơn, thâm ý sâu sắc.

La Xuyên cười nói: "Thì ra đây mới là nguyên nhân cơ bản cậu muốn tôi giúp một
tay đây a."


Sát Lục Mĩ Học - Chương #8