Người Vì Tiền Mà Tử (2)


Người đăng: phamtrang

La Xuyên nghe xong cũng buông đũa xuống, sắc mặt nghiêm túc nói: "Quan Sơn, kỳ
thực từ trong lòng tôi mà nói là rất mâu thuẫn. Tôi một mặt hi vọng tên tội
phạm đánh khúc 《 Nguyệt Quang 》 này chính là tên tội phạm một năm trước, như
vậy chúng ta lại có cơ hội một lần nữa có thể đưa hắn ra trừng trị trước pháp
luật. Nhưng về phương diện khác, tôi lại hy vọng án tự một năm trước thực sự
không có bất kì vấn đề gì, kết án thật rồi. Dù sao, tội phạm giết người như
vậy, chúng ta đều không hy vọng hắn còn sống."

"Thế nhưng La Xuyên, trong lòng cậu nên câu trả lời chứ. Hy vọng và thực tế
thì hai việc khác nhau." Quan Sơn không chút lưu tình nào nói ra sự thực.

Đúng lúc này, điện thoại của Kha Tuyết gọi tới. La Xuyên có chút kích động
nhận điện thoại hỏi: "Thế nào? Mang cho tôi tin tốt sao?"

Lúc này Kha Tuyết trong điện thoại hơi ngập ngừng đang gãi mái tóc rối bời của
mình, vẻ mặt không vui nói: "La đội trưởng, tin tức tốt đoán chừng là không
có, thế nhưng tin tức khiến cả người tức giận thì có cả một đống to nha! Hiện
giờ đội trưởng không bận đúng không? Không bận thì từ từ nghe em nói. . ."

La Xuyên có chút không nhịn được cắt lời Kha Tuyết: "Tiểu Tuyết, cậu nói cậu
còn trẻ mà sao dài dòng thế! Điều tra được cái gì, nói nhanh đi!"

Kha Tuyết có chút vô tội nói: "La đội trưởng, không phải em dong dài, là sếp
căn bản là không cách nào tưởng tượng được, những chuyện mất hết nhân tính của
hai nữ một nam kia đã làm! Em nói với sếp nha, em cảm thấy lời nhắn của tên
hung thủ để lại kia thực sự đúng. Tất cả nhân loại tất cả kiếm tiền..."

Không đợi Kha Tuyết nói xong, La Xuyên đã hạ giọng cả giận nói: "Cậu câm miệng
cho tôi! Miệng toàn nói bậy đúng không? Cậu đừng quên thân phận của mình! Mau
nói vào vấn đề chính!"

Bị La Xuyên hù dọa, Kha Tuyết cũng không dám nhiều lời khác, lập tức nghiêm
chỉnh báo cáo: "La đội trưởng là như thế này, nạn nhân Lưu Hùng này, là ở một
năm trước thông qua một người trung gian tên là Trương Cầm quen biết với hai
người phụ nữ đã chết kia. Hai người kia bối cảnh không phải đơn giản như chúng
ta nghĩ. Nhân vật mà các ả tiếp cận, không phú thì quý, thân phận địa vị cũng
không thấp. Các ả giới thiệu tài nguyên, chia xẻ tài nguyên, từ đó kiếm lấy
lợi ích. Cái công trình tiểu học Hy Vọng của Lưu Hùng, chính là các ả làm
trung gian bắc cầu liên hệ mới thành công."

Nói rồi, Kha Tuyết lại bắt đầu không quản được miệng nói: "La đội trưởng, sếp
biết cái ngôi trường tiểu học này, khiến hai người phụ nữ kia tốn bao nhiêu
tiền không? Mỗi người ba ngàn vạn! Sếp biết cùng tháng Lưu Hùng nhập sổ sách
là bao nhiêu không? mười hai ngàn vạn! Thế nhưng, sếp biết trường tiểu học kia
tổng cộng tốn bao nhiêu tiền không? Không đến hai vạn... Sếp nói xem, tìm một
thôn quê xây hai cái nhà mái bằng cũng không chỉ hai vạn đồng chứ! Hơn nữa bọn
chúng lại dùng hai vạn đồng này, xây ba gian phòng học, sửa một cái bãi tập
còn không bằng cây cỏ trước cửa nhà Lưu Hùng, còn có một phòng âm nhạc Mỹ Kỳ
Danh Viết, a đúng rồi, còn mang đến một cây phá dương cầm! Lúc tòa nhà sập,
hình như bắt đầu sập từ phòng âm nhạc này, bởi vì thi công so với bã đậu còn
mềm hơn bã đậu,cho nên một căn phòng xảy ra vấn đề, toàn bộ kết cấu tựa như
bài xương thành gạo vậy nháy mắt đã tán giã..."

Nghe đến đây, La Xuyên trên cơ bản là hiểu toàn bộ. Trước mắt vụ án này chính
là điển hình "Thẩm phán hình tác án", giống như lời Quan Sơn nói, cơn ác mộng
một năm trước dường như lại một lần nữa giáng xuống!

Kha Tuyết nghe bên phía La Xuyên không có bất kỳ phản ứng nào, nên nói tiếp:
"La đội, em nói với sếp, loại người như thế chết rồi quả thực chính là vì xã
hội trừ tứ hại! Theo chỉ thị của sếp, em đã giữ lại tất cả những thứ liên quan
tới Lưu Hùng! Sau đó thời gian đầu tiên em đã gọi điện thoại cho mẹ cảnh báo
bà, lập tức đem trứng gà sữa bột trong nhà ra kiểm tra một lần, vạn lần không
được ăn đồ ăn có vấn đề! Sếp biết tên Lưu Hùng này trước khi phát tài, vì làm
thực phẩm có vấn đề hại chết bao nhiêu người không? Già nhất bảy mươi tám
tuổi, ít nhất bốn tuổi rưỡi, tổng cộng sáu người! Bởi vì phản ứng độc tính quá
mạnh mất đi sinh mệnh. Thế nhưng cuối cùng, Lưu Hùng để một người quản lý đứng
ra gánh chịu tội lỗi, hơn nữa bồi thường một chút với hắn mà nói số tiền bồi
thường cũng chỉ là hạt cát trên sa mạc, chuyện này cứ thế mà qua đi. Sếp xem,
báo ứng tới rồi?"

"Câm miệng! Ý của cậu, hung thủ rốt cuộc thay trời hành đạo? Cậu nếu như lại
phí lời nói những từ đổi trắng thay đen này, tôi sẽ để cậu quay về cương vị
cũ, ngày ngày đối diện với máy vi tính cảm thụ mùi vị báo ứng!" La Xuyên lạnh
giọng uy hiếp.

Kha Tuyết vừa nghe đã sợ lập tức đổi giọng nói: "La đội! Đừng mà đừng mà! Em
mới trang bị kỹ thuật để lăn lộn ra bên ngoài, vẫn còn muốn đi theo sếp phát
triển bản thân, đừng bắt em phải quay về mà! Đúng rồi, cái ả Trương Cầm đó,
chính là cái người trung gian đó, em đã điều tra về cô ta một chút, đương
nhiên cũng là một người rất không sạch sẽ. Thế nhưng cô ta đặt vé máy bay rồi
xế chiều hôm nay bay thẳng đến Melbourne, phỏng chừng lúc này cũng sớm đã ở
trên trời rồi..."

La Xuyên không nói gì thêm, trực tiếp gác cuộc điện thoại của Kha Tuyết. Nếu
như không có gì bất ngờ xảy ra, ả Trương Cầm rất có khả năng trở thành mục
tiêu bị hại tiếp theo của hung thủ, mặc kệ ả là nghe thấy động tĩnh mà bỏ chạy
, hay chỉ là do trùng hợp, ả bây giờ cũng coi là thoát một kiếp nạn. Nhưng
điều này cũng gián tiếp chứng minh đầu mối vụ án này lại đứt đoạn rồi, mấy
người liên quan trọng yếu, ba kẻ đã chết, một kẻ trốn ra nước ngoài, cứ như
vậy, bọn La Xuyên lại không có cách nào phán đoán được chiều hướng phạm tội
tiếp theo của hung thủ.

Báo cáo đơn giản của Kha Tuyết một lần nữa, khiến La Xuyên mặt trầm như nước.

Quan Sơn quan sát biểu cảm của La Xuyên, một lúc sau mới cười một cái nói: "Có
đôi khi đầu mối đứt đoạn cũng chưa chắc là chuyện xấu, chuyện tệ hơn còn chưa
có xảy ra, cậu không nên mất tinh thần như vậy. Tôi muốn thời gian này chuẩn
bị kỹ càng, lúc 《 Nguyệt Quang 》 vang lên lần nữa, hẳn là có thể xác nhận, kẻ
mà tôi muốn tìm, và tên tội phạm giết người Nguyệt Quang, là cùng một người."

La Xuyên từ khi làm đội trưởng tới nay, những vụ án qua tay, sẽ không có một
án treo nào mà không phá được. Nhưng trước mắt vụ án này rõ ràng đi vào cục
diện bế tắc, anh tìm kiếm vết tích chứng cứ hiện trường chuyên nghiệp như vậy,
lại không có được nửa phần chứng cứ có giá trị. Điều này ắt khiến cho La Xuyên
có cảm giác thất bại mãnh liệt. Hơn nữa Quan Sơn nói, cái áp lực vô hình này
khiến cho La Xuyên rất khó thoải mái.

Quan Sơn nhìn La Xuyên vẫn vẻ mặt âm trầm, liền cười một cái nói: "Có đôi khi,
một án tử muốn nhìn thấy tiến triển, thì phải chờ tới vụ án kế tiếp xảy ra.
Chuyện này cậu gấp cũng vô ích, không bằng, cậu trở về nghỉ ngơi một chút,
ngày mai giúp tôi một chuyện, thế nào?"

Vừa nghe Quan Sơn yêu cầu được giúp đỡ, La Xuyên lúc này mới lập tức thu lại
tâm tình, không chút do dự nói rằng: "Không thành vấn đề! Cậu nói đi, cần tôi
làm gì?"

"Ha ha, cậu thực sự là thẳng thắn. Trước khi tới, tôi đã ở bệnh viện tâm thần
Thanh Sơn khám cho người bệnh. Lúc tối đang xem tài liệu, có một ca bệnh khiến
tôi cảm thấy vô cùng kì lạ. Một bệnh nhân nữ giống như ma vậy khăng khăng nhập
viện tâm thần, lại vô cùng chủ động, cái kiểu hăng hái đó . Có hôm định để cho
cô ta xuất viện, cô ta liền nổi điên phát cuồng thậm chí tự sát. Tôi nghĩ, cậu
theo tôi đi điều tra một chút. Nếu như được, tiện thể mang theo tiểu đội thực
tập của cậu. Nói không chừng, các cậu có thể có thu hoạch ngoài ý muốn." Nói
xong, Quan Sơn lại một lần nữa nở nụ cười đẹp mắt.


Sát Lục Mĩ Học - Chương #7