Không Muốn Về Nhà (6)


Người đăng: phamtrang

La Xuyên vẫy vẫy tay nói: "Anh đừng kích động như vậy, nếu như trong nhà của
anh tồn tại vấn đề bạo lực gia đình, vợ của anh cùng lắm cũng chỉ là giận dữ
ly hôn sau đó cùng anh phân chia tài sản, sẽ không ở bệnh viện tâm thần."

"Ý của anh là, vợ tôi sở dĩ vào bệnh viện tâm thần, đều là tôi làm ra sao?" Tạ
Văn Sơn hơi nheo mắt lại, thập phần hung ác nhìn La Xuyên hỏi.

Quan Sơn lúc này cười hỏi lại Tạ Văn Sơn: "Tạ tiên sinh hà tất phải nổi giận.
Tôi chỉ hỏi anh một câu, có hy vọng vợ của anh khôi phục lại bình thường, sau
đó một lần nữa trở về gia đình, tiếp tục cuộc sống hạnh phúc của hai người?"

Tạ Văn Sơn hừ lạnh một tiếng nói: " Câu hỏi hết sức vô dụng! Tôi đương nhiên
mong vợ mình có thể trở về bên cạnh mình rồi! Vì thế, tôi đồng ý nỗ lực tất
cả! Có điều các người cũng đừng ở chỗ này mà nói những lời hay ý mát, chuyên
gia bệnh viện Thanh Sơn đã sớm đem tình hình thực tế nói với tôi rồi, bọn họ
nói tỷ lệ hồi phục của vợ tôi là cực kì thấp! Cơ bản là không thể nào."

"Ồ. . . Cho nên anh kiên định vậy?" Lúc La Xuyên hỏi ra câu nói này, Kha Tuyết
và Điền Chân cũng không nhịn được nhìn hắn một cái. Bởi vì câu này nói nghe
quả thực rất trừu tượng.

Có điều không đợi Tạ Văn Sơn nổi giận, Quan Sơn liền cười nói với Tạ Văn Sơn:
"Những điều mà các bác sĩ trong bệnh viện Thanh Sơn nói với anh, chỉ là xác
suất. Tôi không tin có bất kỳ một bác sĩ nào dưới tình huống như vậy sẽ nói
cho cậu kết quả chính xác một trăm phần trăm cả. Cho nên, bọn họ nói chỉ là có
tính khả năng, cái này không loại trừ còn có tính khả năng khác."

Tạ Văn Sơn nhún vai không phục: "Xem ra anh rất tự tin a? Nhìn bộ dạng của anh
ngược lại cũng là một người có năng lực, thế nhưng có năng lực và đôi bàn tay
vàng là hai việc khác nhau. Nói như thế này vậy, anh là cảm thấy có thể chữa
khỏi bệnh cho vợ của tôi, anh đi làm đi a! Bất luận tốn bao nhiêu tiền, cần
gì, anh cứ việc nói! Tôi tuyệt đối toàn lực phối hợp với anh!"Mặc dù Tạ Văn
Sơn nói thì nói như vậy, nhưng là từ trong giọng nói sẽ không khó nghe ra, hắn
hoàn toàn không tin Quan Sơn sẽ chữa khỏi cho Lưu Tịnh, đây chỉ là lời nói lúc
tức giận như lửa mà nói ra.

Thế nhưng lời này lại đúng thứ là Quan Sơn muốn nghe thấy. Vì vậy anh quyết
định thật nhanh nói: "Được! Nếu anh đã nói như vậy, chúng tôi cũng yên tâm
rồi. Tôi không cần phí khám bệnh, không cần anh trả tiền, cũng không cần anh
phối hợp, tôi chỉ cần cái nhà này của anh! Chiều mai hai giờ, chúng tôi sẽ trở
lại một chuyến. Đến lúc đó La Xuyên tự nhiên sẽ phái cảnh viên đến công ty đón
anh, anh nếu có thể ở nhà chờ chúng tôi, vậy dĩ nhiên là càng dễ dàng hơn."

Lúc này trong mắt Quan Sơn tràn đầy ánh sáng tự tin, đừng nói là Tạ Văn Sơn,
ngay cả La Xuyên, cũng không đặc biệt hiểu rõ dụng ý của Quan Sơn. Chỉ có thể
nói, hai người bọn họ lòng đều biết rõ cái người chồng này bề ngoài thoạt nhìn
nặng tình lại giỏi lo việc nhà này, có vấn đề.

Sau khi Tạ Văn Sơn nhìn thấy biểu cảm tràn đầy tự tin kia của Quan Sơn, không
khỏi có chút giật mình. Hắn vừa định mở miệng nói thêm gì nữa, La Xuyên liền
bắt chuyện với bọn Kha Tuyết đúng lúc nói: "Tiểu Tuyết, nhanh đi lái xe a!
Thời gian của Tạ tiên sinh rất quý giá, chúng ta cũng đừng quấy rầy nữa. Ngày
mai trở lại."Nói xong, liền không nhìn Tạ Văn Sơn, trực tiếp kéo Quan Sơn và
Điền Chân đã đi ngoài phòng ngủ xuống lầu.

Khi bọn họ chính thức đi ra khỏi ngôi nhà này, La Xuyên lập tức nghiêm túc nói
với Kha Tuyết: "Phái người tới hai mươi tư tiếng đồng hồ giám sát ngôi nhà này
và Tạ Văn Sơn, hắn không thể rời khỏi tầm mắt của chúng ta, cho đến chiều mai
chúng ta trở lại."

Kha Tuyết có chút tỉnh tỉnh mê mê gật đầu, sau đó ngập ngừng hỏi Quan Sơn:
"Quan giáo sư, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Hai người ở trong phòng ngủ
rốt cuộc thấy cái gì? Ngày mai thầy lại đến là chuẩn bị làm cái gì đấy? Nữ
bệnh nhân điên trong cái bệnh viện tâm thần kia, thực sự còn có thể phục hồi
như cũ sao? Ai da, thầy nói cho chúng em biết đi! Tò mò muốn chết."

Điền Chân cũng ở một bên thử thăm dò hỏi: "Cái cô Lưu Tịnh kia, thầy không
phải nói cô ta là giả điên sao? Chúng ta dựa vào đâu để có thể khiến cô ta
phối hợp? Trong cái căn phòng này thật sự là tìm không ra chứng cứ phạm tội
của Tạ Văn Sơn, thậm chí, cũng không biết phải tố cáo hắn tội gì danh."

Quan Sơn cười nghe xong Kha Tuyết và Điền Chân nói, lúc này mới chậm rãi nói
rằng: "Có các em ở trong đội cảnh sát hình sự, tội danh lên án hắn đương nhiên
là mưu sát rồi. Những hoài nghi cơ bản trước kia của tôi đều đúng rồi, chỉ là
vẫn không hiểu nguyên nhân khiến Lưu Tịnh phát điên. Tuy rằng cô ta để ở tại
bệnh viện tâm thần cố ý khuyếch đại giả bộ một loạt trạng thái bị điên nguy
hiểm, nhưng bản thân tinh thần của cô ta cũng là thật sự bị kích động rất lớn.
Cô ta chịu sự kích động, chính là tội mà Tạ Văn Sơn phạm vào. Cho nên, chúng
ta chỉ có biết cô ta phải chịu kích động bởi cái gì, mới có thể biết Tạ Văn
Sơn trong ngôi nhà kia rốt cuộc đã làm cái gì."

"Vậy làm sao có thể biết được cô ta đã phải chịu kích động gì? Nhìn trạng thái
của cô ta, từ từ nói chuyện cũng chẳng nói ra được cái gì." Kha Tuyết chép
miệng nói, tựa hồ là chả ôm hy vọng gì với Lưu Tịnh.

Quan Sơn vừa đi đến trước xe của mình, vừa định liệu trước nói: "Muốn biết cô
ta đã chịu qua kích động gì, cách tốt nhất là lại kích động cô ta thêm một lần
nữa! La Xuyên, ngày mai cậu cùng tôi đón Lưu Tịnh tới nơi này. Về phần Tạ Văn
Sơn, thì giao cho hai vị cảnh viên ưu tú của cậu đi nha."

La Xuyên gật đầu, đưa mắt nhìn Quan Sơn rời khỏi.

Kha Tuyết mắt thấy xe của Quan Sơn mất bóng, liền có oán trách với La Xuyên
nói: "Em hỏi đội trưởng a, sếp cũng không hỏi rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra!
Sếp không lo lắng sao?"

La Xuyên tiện tay xoa xoa mái tóc rối bời của Kha Tuyết nói: "Cậu chừng nào có
thể không có nhiều vấn đề vậy, cậu có thể bỏ đi hai chữ thực tập kia rồi. Tôi
hiểu rõ Quan Sơn, cậu ta nếu dám nói ra đưa Lưu Tịnh rời khỏi Thanh Sơn về
nhà, vậy đồng thời chứng minh cậu nắm chắc bảo đảm an toàn cho Lưu Tịnh, tại
căn nhà tìm ra chân tướng. Thứ chúng ta phá án cần chính là chứng cứ, cậu ấy
có thể cho chúng ta trực tiếp chính là chứng cứ!"

"Thần kỳ như vậy sao? !"Kha Tuyết há to miệng không giữ ý tứ.

"Ngày mai đi theo xem thật kỹ học hỏi một chút, thần kỳ còn ở phía sau đó!"
Nói rồi, La Xuyên lại dặn dò Điền Chân: "Nhớ kỹ đem bên mình công cụ công tác,
ngoài ra mang thêm hai người nữa."

Điền Chân cũng làm vẻ mặt kinh ngạc: "La đội trưởng! Em chỉ là pháp y thực tập
khám nghiệm tử thi! Em mang theo công cụ công tác làm gì?"

"Mang theo là đúng rồi, như vậy ra tay tương đối dễ dàng." Nói xong, La Xuyên
liền bảo bọn họ ngồi vững, lái xe rời khỏi. Anh trở về cảnh đội vẫn còn có rất
nhiều chuyện cần phải làm, phải sắp xếp nhân viên, còn phải bố trí nhà thuận
lợi gần công ty Tạ Văn Sơn.

Tối hôm nay, Quan Sơn liền đem bình trắc bệnh nhân đã hứa với viện trưởng bệnh
viện tâm thần Thanh Sơn làm xong xuôi rồi, coi đây là lý do, gửi lời chào hỏi
viện trưởng. Anh có thể dùng cách của mình mang Lưu Tịnh đi, và bảo đảm mang
cô ấy an toàn trở về bệnh viện. Đương nhiên, bệnh viện cũng có thể cho hai vị
bác sĩ đi theo.

Vị viện trưởng này vừa nghe Quan Sơn ở thời gian ngắn như vậy đều làm xong
nhiều đánh giá bệnh nhân như vậy, đã sớm mừng rỡ! Ông tín phục trình độ chuyên
nghiệp của Quan Sơn, cho nên đối với ông mà nói lên bất kỳ yêu cầu gì cũng sẽ
không cự tuyệt.

Đến sáng sớm hôm sau, Quan Sơn và La Xuyên đúng giờ gặp mặt, lần này là ở bên
ngoài phòng bệnh của Lưu Tịnh. Từ trước cửa sổ nhìn lại, Lưu Tịnh vẫn như
trạng thái trước kia, tinh thần hoảng hốt, điên điên khùng khùng.

"Cô ta có chết cũng không muốn rời khỏi viện về nhà, chúng ta đều biết điểm
kích động của cô ta chính là về nhà. Dưới tình huống như vậy, cậu chuẩn bị thế
nào mang cô ta ngoan ngoãn rời khỏi nơi này cùng cậu về nhà cô ta?"Mặc dù La
Xuyên tín nhiệm Quan Sơn như vậy, mà khi anh thấy trạng thái của Lưu Tịnh, vẫn
là khó tránh chút bận tâm.


Sát Lục Mĩ Học - Chương #13