Người đăng: phongprovn
Cả hai nhìn nhau đề phòng như vậy, nhưng hắn phát hiện cha hắn đang đổ mồ hôi,
rõ ràng cha hắn đang lo lắng ,cũng không phải lo lắng cho ông mà lo lắng cho
hắn bằng chứng là ông ôm hắn thật chặt vào lòng mình như một con hổ bị thương
liều mạng bảo vệ cho con mình vậy, ông hầm hừ nhìn vị nữ thần bí nhân nói:
"Hồng Cơ đại thánh... ngươi tha cho đứa bé này được không?... ta sống hai trăm
năm đã đủ nhưng nó chỉ vừa sống được đúng một năm mà thôi... mối thù của ta
thì để ta gánh không thể để một đứa bé vô danh này gánh được... như thế thì
quá, không phải nói ta tạo nghiệt sao?"
"Tha cho hắn?... ngươi nghĩ có thể sao?... hôm nay không ai có thể sống sót...
"
Hồng cơ đại thánh nhếch môi cười,quỷ mị nói.
"Được... không tha cho đứa bé cũng được ... vậy thì để ta xem các ngươi làm
thế nào bước qua xác của ta... để ta cho các ngươi xem khi bảo vệ một thứ quý
giá với ta thì ta sẽ mạnh mẽ thế nào... "
Ngao thiếu thiên thả hắn xuống giấu hắn sau lưng mình trong tay ông xuất hiện
một thanh kiếm màu tím trông cực kỳ đáng sợ,thì ngay sau đó trong thức hải hắn
vang lên một câu nói của Ngao thiếu thiên:
"Nhìn kỹ... đây là món quà đầu tiên của cha gửi con ở thế giới này... hãy cố
gắng nhớ kỹ... đây là câu đầu tiên: Là đấng nam nhi phải bảo vệ người mình yêu
hay người yêu mình lúc đó thì họ sẽ mạnh hơn cả trăm ngàn lần lúc bình
thường..."
"hahaha buồn cười... ngươi nghĩ có thanh Minh vương kiếm thì với thực lực tiểu
thánh đó của mình, người nghĩ mình có thể vượt cấp được sao?... Nhân kiếm hợp
nhất thì cũng chỉ là đồ bỏ mà thôi... Rầm... ngươi nhìn cho kỹ đi... bọn ta có
đến mười mấy người đấy... mọc thêm cánh cũng đừng mong thoát... "
Hồng cơ đại thánh cười lớn nói,trần nhà của ngôi nhà gỗ mộc mạc dễ dàng bị ma
lực đánh bay, mười bóng người từ bầu trời hiện ra, ma khí từ mười người thậm
chí ngưng tụ thành ma vân đen kịt che phủ cả bầu trời.
"Vậy sao?... không phải toàn bộ nhưng cũng được sáu bảy tên... nhất minh thiểm
-thiên địa vong... một... "
Ngao thiếu thiên vận dụng không gian ấn ký lập tức biến mất lần nữa ông xuất
hiện với một thanh Minh vương kiếm màu tím đâm sâu vào ngực của một vị ma
thánh, sau đó lại một lần nữa lập tức biến mất,
"Nhanh.. cẩn thận... hắn biết thuấn di... không gian ấn ký thật khốn nạn mà...
"
Chín vị ma thánh cùng Hồng cơ đại thánh đứng sát lại với nhau, thả ra thánh
hồn tìm kiếm tung tích của cha hắn, được một lúc thì Hồng cơ phát hiện main
biến mất lúc đó mới điên tiết nộ hống:
"Chúng ta bị hắn lừa rồi... lập tức đuổi theo cho ta..."
Hồng cơ Đại thánh hướng phía đông bắc phóng đi, tổ đội của mụ ta cũng nhanh
chóng hóa thành lưu tinh bay theo.
Ở một nơi sâu trong Phù quang sơn mạch, một vị trẻ tuổi mặc áo tang màu đen,
ôm trong ngực là một cậu bé khoảng độ ba ,bốn tuổi ,đứa bé cao chỉ khoảng 0.6
m nên Ngao thiếu thiên ôm rất dễ dàng, tốc độ của ông cũng cực kỳ kinh người,
thậm chí ông còn dùng cả thuấn di, khuôn mặt ông bây giờ trắng bệch như người
bệnh vậy.
"Bành... Ngươi ngờ bọn họ đến đây nhanh như vậy... con nhanh kiếm chỗ nào đó
trốn đi... nhớ thấy cha bị thương cũng không được lên tiếng..."
Ngao thiếu thiên bị một mũi tên đánh bay hơn trăm mét nhưng không bị gì cả,
lấy một cái khăn trùm lên người hắn sau đó nói,
"Vâng... Papa..."
Hắn nói một tiếng yếu ớt sau đó kiếm một hòn đá ven đường đi tới sau đó núp ở
ngay sau đó, hắn ngồi xuống điềm tĩnh thu nạp linh khí.
"Ngoan lắm..."
Ngao thiếu thiên mỉm cười nói, trong tay minh vương Kiếm lại một lần nữa nổi
lên, lần này còn kinh khủng hơn lần trước, cả người ông lân giáp màu vàng hiện
lên, ông bây giờ nhìn cực kỳ giống Lâm Lôi trong Bàn long mà hắn từng đọc, tay
phải của ông bị thanh kiếm đồng hóa thành màu Tử kim tỏa ra tử vong chi khí
cực kỳ nồng đậm khiến người khác không rét mà run, cực kỳ kinh người.
Mười thân ảnh lại từ bầu trời hiện lên mỗi người đều có ma khí cực thịnh,mười
người cùng một lúc hét toáng lên:
"Giết hắn .. báo thù cho đại ca..."
Mười đại sát chiêu, mười đại ma thủ được đánh xuống nhưng Ngao thiếu thiên
khuôn mặt lãnh khốc vô tình ngước nhìn mười vị ma thánh như là sâu kiến vậy,
trở mũi kiếm xuống bên dưới, mở miệng nói:
"Nhân kiếm hợp nhất- Tử Long Phong Sát..."
Hắn đam thanh kiếm xuống đất ,phong loại kiếm khí từ bát phương hội tụ sau đó
phả ra, đem mười vị ma thánh đó bị hắn đánh chết ngay tại chỗ,không ngừng có
tiếng hét thảm vang, mười người như thây khô rơi xuống, mười sát chiêu cũng bị
một chiêu này của hắn đánh vỡ vụn tiêu tán trong không khí,
"huyết thủ thần ma trảo..."
Một tiếng phụ nữ âm lãnh vang lên, một huyết thủ như ''Như lai thần chưởng''
rộng hơn trăm mét từ trên trời hướng Ngao thiếu thiên đánh xuống.
"Tử long Thánh minh-thủ hộ..."
Ngao thiếu thiên mặt không biến sắc, lại một lần nữa nhất kiếm lên sau đó đâm
sâu xuống đất, hình thành một quang tráo màu tím, sau lưng một con rồng màu
vàng sáu mét hiện lên chân bên phải của nó như bị đồng hóa thành màu tử kim,
sau lưng sáu đôi cánh mạnh mẽ vung vẩy.
"Bành... Tử long thánh minh-Minh vương thánh kiếm ... phụt... là Vô thượng
thánh giả sao? ... khục... "
Hai bên một công một thủ va chạm, Ngao thiếu thiên khó khăn chống đỡ, khóe
miệng ông một tia máu chảy xuống, ông nộ hống lên trở ngược thanh kiếm trong
tay lại một kiếm vung ra đem Ma trảo đó đánh nát vụn, thanh Minh vương kiếm
cũng theo đó biến mất nói đúng hơn là hòa vào người Ngao thiếu thiên,trước
ngực ông một hình xăm như thanh minh vương kiếm hiện lên ,ông cũng chỉ mỉm
cười nói nhưng con rồng vàng sau lưng ông thì gào thét lên trông cự kỳ đau
đớn, cả người bị hóa thành hắc kim sắc một đôi cánh lại được mở ra sau lưng
của nó, Ngao thiếu thiên lần này chính thức bước vào Đại thánh cảnh giới.
"Không hổ danh là Long thần chi tử... đón đỡ một trảo của bản thần mà không
chết xem như ngươi tốt... ngươi nhận ra ta chứ?..."
Thân hình một thiếu nữ mặc bạch y cùng bốn tên ma nhân từ trên trời rơi xuống,
tiếng cười như chuông vang lên nhưng vào tai của Ngao thiếu thiên đó lại chính
là tiếng chuông đoạt mạng của hắn.
"Thiên Ma thần... tiểu bối có vinh hạnh gì để tiền bối thân chinh đến đây...
quả là quá vinh hạnh cho tiểu bối rồi... "
Ngao thiếu thiên cũng bay lên đứng ngang hàng mỉm cười nói,nụ cười của hắn tuy
rất đẹp nhưng nó cực kỳ giống một nụ cười của người chết bởi vì khi thấy Thiên
ma thần xuất hiện thì hắn đã biết lần này mình không thể toàn mạng rời khỏi
đây rồi, nếu như vậy không bằng chiến một trận thành danh đi.
"Rất tốt.. Đã giết đệ tử của ta còn có thể cùng bản thần nói như vậy... người
có thể đi chết được rồi... bành..."
Thiên ma thần nói xong thì bắt đầu mạnh mẽ vận chuyển thần lực hướng Ngao
thiếu thiên đánh tới.
"Đây là ngươi nói... hôm nay ta không chết hôm sau người chết chính là
ngươi... Minh vương kiếm-Tử long thánh minh-Tử vong tịch diệt... "
Ngao thiếu thiên mạnh mẽ vung trảo đón đỡ,Một đen một tím hai trảo ngang bằng
khí lực không ai làm gì được ai cả, nên nhớ Ngao thiếu thiên đang vượt hai đại
cấp cảnh giới đánh địch,
"Phụ thân nắm chắc cơ hội... con sẽ giúp người có cơ hội... nhất định phải một
chiêu Hồi mã thương... nhất định người phải thành công đánh chết cô ta... "
Hắn bắt đầu thông qua thần giao cách cảm giữa hai người nói, hắn muốn dùng
năng lực mới của con mắt này, Izanagi.
"Tốt lắm... Ta lần này có chết cũng phải giết ngươi... Tiểu tử yêu tộc khốn
kiếp... Thiên ma thần thủ... cái gì.. ảo thuật.."
Thiên ma thần mạnh mẽ một chưởng đánh tới thì lập tức kinh ngạc vì người thiên
ma thần cắm đầy đủ chín thanh kiếm màu huyết kim sắc, chính là thanh Sát long
đế hoàng kiếm của hắn.
"Ngay lúc này... Thiên địa hợp nhất- Tử vong không gian-toái..."
Ngao thiếu thiên dịch chuyển sau lưng Thiên ma thần song trảo tử kim sắc mạnh
mẽ xé nát không gian đem người Thiên ma thần kéo vào đó ,lần này dù là thần
cũng đừng mong thoát khỏi.
"... ngươi đi chết đi... "
Bốn tên ma nhân hướng nơi main đang lẩn trốn, tứ kiếm mạnh mẽ đâm tới, lần
này main chết chắc rồi, xem ra lúc hắn sử dụng Cấm thuật thì đã bị mấy tên này
phát hiện mất rồi.
"Phập...Phong long hoàng vũ.."
Những tiếng đáng sợ sởn tóc gáy vang lên, Ngao thiếu thiên giúp hắn chắn toàn
bộ bốn thanh kiếm, máu từ bốn thanh kiếm bắt đầu chảy ra nhuộm vàng cả Bốn
thanh ma kiếm,cha hắn vẫn nhìn hắn mỉm cười, bốn tên ma thánh cứ như vậy mất
đầu thân thể tiêu tán giữa
"Papa.. papa..."
Hắn vứt tấm khăn đó đi, bước từng bước tập tễn ,khó khăn bước đi đến bên cạnh
Ngao thiếu thiên, đôi mắt hắn bây giờ một bên màu đỏ như máu nhưng bên còn
lại... như bạch nhãn vậy, đây là cái giá hắn phải trả khi sử dụng Izanagi, cái
này thì ai đã coi Naruto đều hiểu, nhưng quan trọng là con mắt còn lại, nó vẫn
là mười tám cánh hoa sen nhưng nó dần dần mờ đi chỉ còn một đôi mắt thuần đỏ
và một cái rãnh đen thăm thẳm sâu không thấy đáy như cái động vậy, đôi mắt
tràn ngập hận ý, hắn hận mình hữu tâm vô lực, hận thiên trêu đùa chính mình,
con mắt này như không thể chứa đủ hận ý của hắn mà như muốn nứt ra vậy.
"Bài học thứ ba ta dạy con : Nếu khóc có thể khiến con mạnh lên thì lúc đó con
hãy khóc... Còn đây là lời nói cuối cùng cha có thể nói với con.. con hãy nghe
cho kĩ... cha xin lỗi vì đã không bảo vệ được con lâu hơn... Con hãy giúp ta
bảo vệ Ngao gia... sau đó nếu đủ thực lực thì hãy đi cứu mẹ con... Khục... Hôm
nay là sinh nhật của con mà ta chỉ có thể tặng cho con một hai thứ... Nào lại
đây... để người cha này nhìn con trai mình nào..."
Ngao thiếu thiên đổ gục quỳ xuống trước mặt hắn, ngước khuôn mặt gầy gò nhìn
hắn mỉm cười khó khăn nói.
"Papa..."
Hắn ôm lấy cha mình khóc rống lên, hận ý trong mắt của hắn theo đó càng nồng
đậm hơn nữa, nó dần chảy vào tâm tính của hắn, trong đầu hắn bắt đầu hiện lên
một câu nói:
"Chỉ có mạnh mẽ mới có thể bảo vệ người mình yêu quý... yếu đuối thì chỉ có
thể thấy những người mình yêu quý vì mình mà chết mà thôi... "
"hahaha... ta đã hai trăm tuổi rồi... sống đủ rồi chết cũng không sao... để ta
tặng quà sinh nhật cho con nào... sau này con hãy sống thật tốt..."
Ngao thiếu thiên khoanh chân lại hắn hiểu ý khoanh chân theo, cả hai đưa hai
tay ra giáp lại với nhau, tử vong chi khí bắt đầu hội tụ thành một thanh kiếm
được ông đưa vào người hắn,từ mi tâm của ông, một ngôi sao bảy cánh hiện ra
màu vàng cũng theo đó bay vào người hắn,trước người ông lại là một xương cột
sống màu vàng cũng được ông đưa vào cơ thể hắn,con rồng màu vàng sau lưng ông
tan biến với nụ cười trên môi, sinh cơ của ông bắt đầu trôi đi,người ông lạnh
đi, âi cũng biết là ông đã chết, người ông bắt đầu mục nát theo cơ gió bay đi.
"Không phụ thân... không.. Ư... Ư..."
Hắn cố gắng quơ tay như muốn giữ một thứ gì đó còn sót lại của Ngao thiếu
thiên trong sự vô vọng của mình.
"Cháu trai của ta... bớt đau thương đi nào... người chết cũng đã chết rồi...
bây giờ cháu theo ông nội trở về tộc địa.. ta sẽ cho con tất cả để con có thể
trả thù..."
Một trung niên mặc sam y xuất hiện đặt tay lên người hắn, buông lời an ủi,
khuôn mặt cự kỳ lạnh trên người ông hoàn toàn không có bất kỳ khí tức nào cả,
một chút cũng không có nhưng toàn bộ lấy ông làm trung tâm bán kính một trăm
km toàn bộ đều đã trở thành bình địa một ngọn cỏ có thể sống sót là hiểu ông
đang tức giận như thế nào,
Nếu có người ở đây nhất định sẽ vắt chân lên cổ mà chạy ngay lập tức,vì vị
trung niên này chính là một trong năm vị Chân thần cảnh, tất nhiên vị trung
niên này là ông nội của hắn, là cha của Ngao thiếu thiên,Ngao thần, phong
hào:Long thần, danh hiệu của Ngao thiếu thiên cũng từ đây mà ra.
Nói đến thực lực thì ông chính là chân thần cảnh, hay nói rõ hơn là ông có thể
phi thăng nếu muốn,là tộc trưởng của long tộc, lời nói ông tuyệt đối có trọng
lượng không chỉ ở khu vực Yêu tộc mà là cả đại lục,tuy nói là trung niên nhưng
tuổi thật của ông đã một ngàn tuổi rồi.
Hắn mặt vô cảm xúc,hắn vẫn ngồi như vậy chỉ ngước đôi mắt xám trắng lên nhìn
Ngao thần nói, hận ý của hắn đã được hắn chôn vào trong tim mình, hắn không
muốn ai nhìn ra cả, hắn chỉ một tuổi mà thôi,quan trọng hơn là hắn có cảm giác
quen thuộc trên người Ngao thần, nếu không thì hắn không đơn giản chỉ là ngước
mắt lên nhìn thôi đâu,nói:
" Ông nội?... nói cho con về cảnh giới.. địa lý... và các thế lực lớn được
không?"
Hắn chỉ vừa mở mắt liền nhận một nỗi đau quá lớn, nỗi đau mà hắn phải chịu thì
chắc không ai thấu, hắn gần như kẻ mù về thế giới này, nơi mà hắn sẽ phải bước
tiếp trên con đường dài của mình, con đường tràn ngập sự thù hận.
Ngao thần ngồi xuống bên cạnh hắn, sau đó nói, cực kỳ chậm rãi như một người
ông kể chuyện cho cháu mình nghe vậy, nhưng nếu có ai vô tình thấy được thì sẽ
khóc không ra nước mắt mất đơn giản là vì Ngao thần,
Ông ta là một quỷ, một thứ cấm kỵ của cả đại lục ,không ít người muốn giết ông
thậm chí Ma-nhân hai tộc còn phá hủy hiệp ước liên kết truy sát ông tất nhiên
đổi lại đó là cái gì?... là cái chết của một nửa cường giả Thánh cảnh nhân tộc
cùng ma tộc nếu không phải nhân hoàng ma tôn liều mạng ngăn cản thì tổn thất
không chỉ dừng ở đó, sau trận đó sự đáng sợ của ông ta từ đó bao phủ toàn bộ
đại lục người người nghe thôi cũng đủ lập tức sợ mất mật :
"Được thôi... nói về cảnh giới thì chia làm: võ giả cảnh giới chia làm cửu
tinh và vô thượng cảnh sau đó là huyền ,hoàng ,địa, thiên mỗi cảnh giới đều
chia làm tiền kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đại viên mãn và có cảnh giới nữa là Vô
thượng cảnh.
tiếp theo là Long trùng cảnh chia làm cửu tinh và vô thượng cảnh, sau đó là
bán thánh ,tiểu thánh giả,đại thánh giả, vô thượng thánh giả, Bán thần cảnh,
chân thần cảnh, đều chia làm hạ cấp, trung cấp, thượng cấp và viên mãn cảnh
tất nhiên là có cả vô thượng cảnh... ta ở cảnh giới này hơn trăm năm là vì vô
thượng cảnh ở chân thần cảnh...
Về địa lý thì chúng ta đang ở Tiềm Long đại lục chia làm ba thế lực lớn : yêu
- ma - nhân, ngoài ra còn có vô tận hải vực của Hải tộc, Tiềm long đại lục cực
lớn ngay cả cường giả như ta cũng chưa dám vỗ ngực đi hết được huống gì còn có
vô tận hải vực to lớn kia nữa,không ai biết một nửa của vị diện có cái gì ,một
nửa còn lại còn đang là một bí mật...
Về thế lực thì ta sẽ nói rõ hơn... "
Ngao Thần đến đây thì câm nín một chút nhìn hắn sau đó cắn răng nói:
"Thật ra ở đất liền thì thế lực lớn nó được chia làm bốn : Nhân tộc hoàng
thất, Ma tộc hoàng thất ,Long đế và... Long hậu, hải vực thì có hải hoàng..
ngoài ra còn có những học viện lớn và các môn phái nhất định... nói chung ở
đây có rất nhiều các thế lực cỡ vừa và cỡ nhỏ nhưng năm cái trên là mạnh nhất,
sau nó chỉ toàn là con sâu cái kiến, chỉ cần ta quơ tay một cái là chết như
rạ...
Ông lại im lặng sau đó nhìn hắn, lại thở dài nói:
"Ta biết con khó hiểu khi yêu tộc bị chia làm hai nửa thế lực như vậy... ha ha
ha ha... vì ghen vì tức mà thôi... từ ta mà ra thôi... còn Mụ ta thích thì mụ
ta ghen thôi, chẳng cần phải có câu trả lời nào cả... cháu nghe mụ ta nói vậy
thì có tức không?... còn ông nội thì ông nội nổi điên luôn... thế là chiến
tranh lạnh giữa ta và mụ ta nổ ra... yêu tộc vì thế mà cũng chia làm hai đại
thế lực... "
"Mụ ta ở đây là bà nội, phải không?... "
Hắn nhìn Ngao thần nở một nụ cười ngây thơ nói.
"Phải... bà ta là một người hay ghen tuông... mà cũng không sao cả...mới chiến
tranh lạnh có chín trăm năm mà thôi... thêm mấy trăm năm nữa cũng không sao...
thời gian còn dài mà... cháu nội theo ông nội về nhà nào?... cho mụ ta tức
chết luôn..."
Ngao thần gật đầu thừa nhận, sau đó đứng dậy đặt tay lên đầu của hắn, cả hai
cứ thế biến mất khỏi Phù quang sơn mạch.