Vào Luân Hồi.


Người đăng: phongprovn

Lúc này bầu trời xuất hiện hai hư ảnh, một huyết kim sắc và một huyết sắc đánh
nhau, cả hai bắt đầu hiện ra, một bên là một con rồng huyết kim sắc long lân
đang tổn thương nghiêm trọng, toàn bộ kiếm dực bị đánh nát vụn, hai thanh kiếm
trên cánh tay cũng bị rạn nứt nhưng đôi mắt lại ẩn chứa sự kiên định lạ
thường, bên còn lại là một... Huyết nguyệt hình lưỡi liềm không nhìn nó giống
như là ''huyết luân'' thì đúng hơn,hay nói rõ ràng thì đây chính là trạng thái
chiến đấu của huyết nguyệt, huyết nguyệt chi Luân.

Vì nó cực kỳ sắc bén và cứng rắn nên trên người nó hầu như không bị thương thế
quá kinh khủng chỉ là trầy xước một chút mà thôi,Trong trận chiến này nếu con
rồng là hắn thì có lẽ Huyết Luân chính là đại biểu cho Thiên ,cuộc chiến của
con rồng và Huyết Luân cũng như là cuộc chiến của hắn với Thiên vậy.

"phia..."

Huyết Luân một lần nữa bắt đầu xoay tròn hướng Huyết kim sắc Long hoàng đánh
tới,huyết long không lấy cứng đối cứng mà nhẹ nhàng lướt qua né tránh, một bổ
đánh xuống đem Huyết Nguyệt chi Luân một lần nữa đánh bay ra ngoài.

" Crắc... keng... keng... "

Con huyết long bắt đầu hồi phục lại, từ đôi cánh rồi đến hai thanh kiếm trên
cánh tay, rồi đến thân thể, từng kiếm vũ bắt đầu mở ra,tám mươi mốt thanh
huyết kiếm bắt đầu tự động hướng Huyết luân tấn công như có linh tính vậy,

"Keng... kong..."

Huyết luân cứ như vậy đơn giản đánh nát toàn bộ kiếm vũ mà con rồng đánh tới
sau đó hướng con huyết long xông tới,khí tức cực kỳ kinh khủng, sát khí huyết
khí như xoáy vào nhau trong vòng quay của nó vậy.

"Hư vô song kiếm... grào..."

Hai thanh kiếm trong tay biến lớn lên từ một mét hai thành ba mét, bên trái
màu đen bên phải màu trắng, rống lên một tiếng, hướng huyết luân bay tới, lần
đầu tiên ''hắn cùng thiên'' va chạm, hắn thua thì hắn sẽ chết, hắn thắng thì
đời hắn nở hoa.

"Bành... bành... bành... "

Toàn bộ mây màu đỏ bị lần va chạm này đánh tan đi,kể cả mặt đất bên dưới cũng
bị đánh nát bét một chiêu này phá hủy gần như toàn bộ Hắc ám Sâm lâm hai, trên
trời hai thân ảnh lại hiện ra, một bên là huyết long thì bên còn lại chắc chắn
là huyết nguyệt chi luân rồi, cả hai đứng yên như chờ đợi điều gì đó.

"Crắc... crắc..."

Cả hai bắt đầu vỡ ra, những vết nứt bắt đầu lan ra toàn bộ thân thể cả hai,cả
hai quay đầu lại nhìn nhau như cười vào mặt nhau vậy, những vết nứt nào rơi
xuống thì sẽ lập tức hướng khoảng không giữa hai người bắt đầu hội tụ đến sau
đó lại hòa vào nhau, quá trình cực kỳ chậm rãi, càng lúc càng nhanh,

Rồi cả hai cùng biến mất và ở giữa khoảng không đó hiện lên một quả trứng màu
đỏ bên trên có một long văn quấn quanh một mặt trăng màu đỏ, nó bắt đầu thôn
phệ đám mây màu đỏ vừa bị đánh nát đó, nó như là tâm của một cơn bão lớn vậy,
những đám mây màu đỏ bắt đầu hướng nó xoay tròn, tốc độ cực kỳ nhanh tạo thành
những cơn gió kinhg khủng như muốn rửa trôi toàn bộ thứ giơ bẩn nhất của thế
giới này vậy.

Một ngày... hai ngày... một tuần... hai tuần... một tháng..., một tháng đã
trôi qua, trời quang mây tạnh, không khí chan hòa, vạn vật lại sinh sôi như
chưa có chuyện gì xảy ra cả vậy,quả trứng ngày đó bây giờ đã trở thành một vết
xăm trên lưng một thanh niên, thanh niên đó chính là main của chúng ta, hắn
vẫn ngồi ở đó, một tháng nay không hề nhúc nhích một mm,cứ như người chết vậy.

" Bành... phù tầng hai trung kỳ... con vào tầng hai trung kỳ rồi... sư phụ,
con thành công vào tầng hai trung kỳ..."

Hắn xung quanh hình thành một đồ án âm dương ngư một trắng một đen ngay dưới
chân hắn, sau đó biến mất, xuất hiện chưa đủ ba giây nhưng vẫn khiến hắn vui
sướng nói.

"im lặng cho ta... ngươi tu luyện không cho ta tu luyện à?... Ể... tên này...
ngươi nhìn thấy ta sao?... "

Atula hiện ra giận dữ mắng, nhưng lúc này mới để ý bên cạnh hắn là Lion đang
nhìn mình với cặp mắt ngây dại.

"À.. vâng... như nhau cả thôi... tên này cũng vậy... từ thượng giới mà xuống
như nhau cả... phải không tiểu Diêm vương... "

Lion cười trừ nói,chỉ xuống dưới chân mình một người bị đánh như con lợn chết,
nói.

"Ta biết.. Diêm vương, ngươi lập tức dẫn ta đi lục đạo luân hồi môn... Không
được thì Lion nhờ ngươi ,hấp luột giày xéo hắn thêm trận nữa...."

Atula nhìn con lợn chết nói.

"Được rồi.. tha cho ta đi... dẫn hai người đi là được chứ gì... mời hai
người... đi theo ta"

Diêm vương đứng dậy nói, sau đó quay người rời đi,trong lời nói của y ẩn chứa
đầy uất ức cùng với sự lo sợ.

Trong đường đi về Diêm thành của diêm vương, cả ba hóa thành lưu tinh bay đi,
hắn là sát thủ nên tất nhiên tốc độ rất nhanh nên rất thong dong chạy theo
diêm vương không có việc gì làm nên hắn mới quay sang hỏi Atula:

"sư phụ nói con nghe được không?... tại sao lại phải tới đó một lần nữa?..."

"Không gian này cực kỳ cứng rắn, không phải cường giả thượng giới như bọn ta
muốn xé nó ra là điều không thể nên... muốn phi thăng chỉ có cách đến đó...
sắp chịu khổ rồi đấy, chuẩn bị tâm lí đi là vừa..."

Atula tuy đã rõ ràng hơn nhưng vẫn còn như nến trước gió vậy, không biết lúc
này sẽ tắt.

" Nhưng không phải lúc đó con đi qua rồi sao?... có khó khăn gì đâu..."

Hắn nhớ lại lúc trở về Trái đất cũng đi qua nơi đó nhưng rất đơn giản, nên hắn
mới tự tin nói.

"Đó là do con có Tấm vé đó bảo vệ... con tưởng dễ gặp à... đến rồi.. con chết
thì cũng đừng trách ta... sau này không có chuyện quan trọng thì đừng kêu ta
ra... ta mệt mỏi lắm rồi..."

Atula mệt mỏi nói cứ như lão muốn xin hắn nghỉ phép không bằng.

"Vâng con biết rồi..."

Hắn gật đầu đồng ý cho Atula nghỉ phép tạm thời, hắn giương đôi mắt nhìn đến
trước mặt, có sáu cái vòng to như cái động vậy bao vậy lấy một Cái động to hơn
ở giữa, mỗi cái động đều có một màu khác nhau ví dụ Thiên màu trắng, địa ngục
màu đen, thần màu xanh lục, ngạ quỷ màu đỏ, Nhân màu lam, súc sinh màu xám và
luân hồi có màu tím.

"Ngươi vào cái động màu xanh lục hoặc màu xanh lam đi... là thần cùng nhân
đấy... "

Diêm vương lần lượt chỉ vào hai cánh cửa sau đó nhìn hắn nói

"Vậy Lion thì sao?... ông ấy vào cái động nào?"

Hắn quay sang nhìn lion nói.

"Ta hả... rạch... ta đi bằng cái này..."

Lion đưa hai tay ra nắm lấy hư không sau đó mạnh mẽ xé ra một cái khe cự kỳ
đơn giản nhìn hắn mỉm cười sau đó bước đi.

"ạch.. quên mất ông ta là cường giả thượng giới... ta chọn của màu xanh..
lam..."

Hắn nói xong thì bay vào cái động màu xanh,hắn bắt đầu mất đi ý thức nhưng hắn
vẫn cảm giác được sự đau đớn từ trong xương khớp của mình, cả người hắn bắt
đầu nhỏ lại từ một thanh niên hóa thành một đứa bé ở trong bụng mẹ, nói thật
thì hắn đang ở ngay trong bụng mẹ của mình cũng không sai.

Hắn không biết được thời gian trôi đi nhưng hắn cảm nhận được mình đã được
sinh ra,lâu lâu lại có người đến kiểm tra hắn nhưng hắn không mở mắt ra được
cứ như có thứ gì đó ngăn cản hắn mở đôi mắt mình ra vậy.

"oh men... mình thành em bé... mình có thể làm em bé một lần nữa... không biết
cha mẹ mình kiếp này như thế nào đây... "

Hắn mở mắt ra nhìn bàn tay nhỏ bé của mình, mỉm cười nói,hai mắt hắn như có
hơi nước,hắn muốn xem ba ba cùng ma ma của mình như thế nào có giống ba mẹ
nuôi của hắn hay giống... ba mẹ ruột của hắn,

Nói thật thì đối với hắn có ba mẹ ruột như vậy thì có cũng như không,mới sinh
ra thì đã chịu cảnh ba mẹ ly hôn, lên năm tuổi thì mẹ hắn bắt đầu lấy hắn làm
bao cát đánh đập những một năm ,lúc vừa lên sáu tuổi thì chính thức bị mẹ hắn
đánh đập một trận bán sống bán chết rồi đá ra ngoài đường nếu không phải hắn
được một lão ăn mày đi qua cứu thì hắn đã người chết rồi, ba mẹ như vậy thì
hắn không cần, đây là nguyên nhân vì sao hắn chỉ vừa gặp Kuzunoha liền ra tay
muốn giết chết ngay lập tức, những người mẹ như vậy không đáng để sống, chết
còn tốt hơn.

"Thiếu gia... tiểu thiếu gia... tiểu thiếu gia mở mắt rồi... hơn nữa còn đang
cử động... tiểu thiếu gia sống lại rồi... tiểu thiếu gia thật sự sống lại
rồi... "

Một lang y bước đến nhìn thấy hắn đang mở mắt khuơ tay thì lập tức giật bắn
mình,bò đến nhìn hắn,ông mỉm cười ôm lấy hắn khóc rống lên.

"Quan tài... ông là ai?... thả ta xuống... "

Hắn lúc này mới biết mình đang nằm trong một chiếc quan tài làm bằng ngọc,
kinh ngạc nói.

"Tiểu thiếu gia ngươi... ngươi nói được... hahaha... vâng... Thiếu gia đúng là
may mắn, nhân họa đắc phúc... chỉ mới một tuổi mà tiểu thiếu gia đã có thể nói
chuyện không biết sau này có thể tiến xa bao nhiều đây... "

Lão Lang y đặt hắn xuống cười lớn nói.

"Dược hoàng đại nhân... con trai của ta... nó thật sự sống lại... pặp.. pặp..
đến ba ba xem thử nào..."

Một thanh niên mặc áo tang màu đen hốt hoảng, đầu tóc bù xù bước vào nhưng
không thể che dấu được sự anh tuấn tiêu sái trên gương mặt của Thanh niên,hắn
thi lễ với lão lang y xong thì lập tức sau đó hướng hắn giơ hai bàn tay
ra,giọng run run như sắp khóc nói.

"Thiếu thiên thiếu gia... tiểu thiếu gia... vừa nói được đấy..."

Lão lang y ghé vào tai vị thanh niên nói, sau đó hướng bên ngoài rời đi, bỏ
lại căn phòng chỉ có màu trắng của áo tang, và hai cha con hắn.

"Nào... đến pa pa ôm nào..."

Ngao thiếu thiên nhìn hắn triều mến, cố gắng nặn ra một nụ cười hiền dịu, hai
tay vẫn được cha hắn mở ra như chào đón hắn, âm thanh vẫn như muốn khóc mói,
hắn tất nhiên cũng không muốn nhìn khuôn mặt đáng thương của cha hắn bước vào
vòng tay đang chào đón hắn không suy nghĩ, hắn cũng muốn một lần làm con nít ,
vô ưu vô lo không suy nghĩ, không mưu tính, hắn không biết kéo dài được bao
lâu nhưng hắn sẽ cố nhớ kĩ.

" Nói papa một tiếng nào... Tiểu trần của papa..."

Ngao thiếu thiên bồng hắn đứng lên, chọc ghẹo hắn sau đó vui vẻ nói

"Pa Pa... ma ma đâu?..."

Hắn cũng không khó khăn để nói ra tiếng này,hắn có hệ thống nên có thể nói rõ
tất cả tiếng nói, đối với hắn ngôn ngữ không phải là vấn đề.

"Để papa kiểm tra thân thể của con một chút... phia... ai?... cút ra đây cho
ta..."

Ngao thiếu thiên vừa đưa bàn tay ẩn chứa linh lực màu vàng đưa vào thân thể
hắn thì lập tức thi triển thuấn di rời khỏi vị trí đó nhìn một ba cây bạch kim
ngân châm đang ở ngay vị trí hắn vừa đứng sau đó sát khí bừng bừng nhìn về
phía cửa rống giận nói.

"... ngươi đi chết giúp ta được không?... Thần long chi tử Ngao thiếu thiên...
"

Một thiếu nữ khoảng hai mươi tuổi từ bên ngoài bước vào,khuôn mặt đẹp như tiên
nữ, oe thon ,chân dài, toàn thân mang một bộ đồ tang màu đen viền đỏ bó sát
người làm lộ ra từng đường cong chết người nhìn Ngao thiếu thiên quỷ mị nói.


Sát Long Hệ Thống - Chương #87