Người đăng: phongprovn
Có không ít hắc y nhân bị dây mạn đằng quấn chết nhưng đa phần chỉ bị vây khốn
mà thôi, xem ra đạo trận không bao lâu sẽ bị phá vỡ.
"Ngươi chỉ có vậy thôi sao..."
Lão hắc y nhân hét lên xông đến hắn một đao chém xuống.
"Lão nóng vội quá đó... trò vui chỉ mới bắt đầu thôi mà... Lôi hỏa sát trận
khởi ..."
hắn cho một mồi lửa đem toàn bộ mạn đằng cho thiêu, trên trời mây đem kéo tới
dày đặc lôi điện không ngừng đánh xuống.
"huyễn trận... khởi... cuộc đi săn chính thức bắt đầu. "
hắn ấn tay còn lại xuống đất, sau đó mỉm cười tay hắn xuất hiện song kiếm
không là bốn kiếm thì đúng hơn, hắn đem đôi cánh biến đổi thành cánh tay vì
thế nên hắn có thêm một đôi tay.
Hắc y nhân tập kích hắn bây giờ cực kỳ thảm khốc kẻ bị thiu chết ,kẻ bị lôi
điện đánh chết, kẻ thì lại bị chính đồng bọn của mình giết chết, kẻ thì bị
hắn chém giết, khung cảnh hỗn loạn vô cùng, hắc y nhân dân số thì không ngừng
giảm sút.
"sư phụ người nhanh chóng hấp thụ đi ... người tha hồ đi ... để đệ tử này bốn
phần là được..."
hắn không ngừng chém giết hắc y nhân, huyết khí không ngừng bốc lên.
"hahaha... thống khoái... ngày nào cũng thế này có phải hơn không?..."
Atula cười lớn nói.
hắc y nhân bắt đầu giảm xuống,
1000...900...700...500...200...100...50...10...1, trước mặt hắn bây giờ là kẻ
cầm đầu tất nhiên cũng là kẻ có tu vi cao nhất, Ma đế sơ kỳ, cả người hắn có
những vết thương sâu thấy cả xương trắng.
"ọc...ọc... hahaha... Đoạt Mệnh kiếm khách ta thấy ngươi nên đổi thành " Tiểu
bạch kiếm..."
hắn phun ra một ngụm máu đen nhìn Ngao Trần điên cuồng cười nói nhưng chưa nói
hết câu thì đầu đã lìa khỏi xác, đầu ơi chờ thân theo với.
"Tiểu bạch kiếm cái con khỉ nhà ngươi... sư phụ người hết mệt mỏi rồi chứ..."
hắn lấy đi Ma diễm của tên vừa rồi ,sau đó ngồi xuống không ngừng hấp thụ ma
khí, toàn bộ thần thể đều khai triển ra hết, nhưng đó là việc của thân thể
hắn, hắn vẫn oa oa nói chuyện với Atula.
"Ừm... lần này cũng không tồi... nhưng vẫn còn lâu lắm mới đủ... nếu con là
... mà thôi có cũng vô dụng."
Atula hào hứng nói.
"Người muốn con trở thành luyện dược sư sao?... cái này thì con cũng muốn lắm
nhưng không có đan lô thì luyện kiểu gì?... Niềm tin à."
Hắn ngao ngán chán đời nói.
"Con tập trung hấp thụ ma khí nhanh đi... chúng ta đường đi còn dài lắm đấy."
Atula cũng cùng chung cảm xúc nói.
"ma khí nhiều thế này...hấp thụ ba ngày cũng chưa hết ... mà ma diễm này thì
sao con hấp thụ được không ?... "
Hắn vẫn oa oa nói chuyện.
"im lặng..."
không có một tiếng động vang lên không cảnh lặng ngắt như tờ.
"..."
hắn cũng chỉ biết tăng tốc độ hấp thụ ma khí chuyển hóa thành huyết khí hấp
thụ, ma khí không ngừng cuồn cuộn chảy về phía hắn, bây giờ mới hiểu bảo sao
Atula không kích động mới lạ.
Ngày hôm sau, ma khí đã bị hắn hấp thụ hết sạch sành sanh không còn một mống,
hắn lẳng lặng ngồi dậy hoạt động lại một chút thân thể sau đó thì biến mất
thôi đơn giản.
"Tiểu Trần, ta cảm thấy ở đây có hàn băng chi khí rất nồng đậm.. con đứng lại
được không... ta muốn xem xem có thứ quý hiếm gì không?"
Atula lại xuất hiện lần này có vẻ ngưng thực hơn một chút.
"hả.. người có chắc không đó... mà thôi chạy hoài cũng mệt.. ở lại tìm kiếm
không may có cơ duyên thì sao.."
hắn đứng lại nghi hoặc nói.
"con đi theo hướng đó đi ta thấy hàn băng chi khí phát ra từ hướng đó..."
Atula chỉ ngón tay mình về bên trái của hắn, nói.
Tất nhiên hắn cũng vui lòng làm theo, hắn chạy hết tốc lực về hướng của sư phụ
chỉ hắn, chạy... chạy mãi... đến mức hắn không biết mình đã chạy bao xa rồi
" sư phụ có thật là hướng này không thế... con chạy cả nữa ngày rồi đó.."
hắn thở hồng hộc nói.
"gần rồi.. con đi tiếp đi... một chút nữa thôi."
Atula lười biếng nói.
"người biết đây là lần thứ bao nhiêu rồi không?.. con kêu Lam ra cho khỏe
nha."
Hắn nhìn lão sư phụ lười biếng trên vai của mình nói.
"Ta cam đoan đây là lần cuối cùng... chỉ cần con chạy thêm năm phút nữa là
bingo."
Atula giọng nói đầy tự tin nói.
"ok lần cuối con tin người vậy..."
hắn đương nhiên cũng nhìn ra sự tự tin trong lời nói của sư phụ hắn, nói xong
hắn lại vọt tới phía trước lần này hắn mở cả haki quan sát.
"Đây rồi... xem ra nơi sư phụ nói là nó rồi... phải nhanh lên mới được."
hắn bắt đầu thấy lạnh, theo haki Quan sát của hắn thì trước mặt đúng là có
một hang động hắn tăng nhanh tốc độ.
"Sư phụ là đây phải không?... "
hắn nhìn vị sư phụ đang ngồi trên vai hắn hỏi lớn.
"chính xác là đây... con không cảm thấy lạ sao?... nơi này hàn khí cực kỳ nồng
đậm ... mà lại không có một con man thú nào... đợi vi sư một chút."
Atula nhìn hắn gật đầu ,nói xong thì thần thức mở ra.
"bên trong đúng là có một đóa chín cánh băng liên... nhưng có một con man thú
thủ hộ có thực lực yêu đế trung kỳ hoặc yêu đế hậu kỳ thậm chí là đại viên mãn
... con nên từ bỏ đi .. nhưng nó ở cấp nào cũng có khả năng đập chết con ...
quan trọng là nhanh hay chậm mà thôi ... ta không muốn con đi mạo hiểm không?"
Atula thở dài nói.
"không phải người nói là... con đường tu luyện không bằng phẳng sao .... cứ
xem như đây là một cái gò cao cần vượt qua đi... chúng ta tiến vào thôi..."
hắn chỉ biết mỉm cười, nửa năm qua hắn không phải ngồi không, hắn cũng không
ít lần suýt chết nhưng nó chỉ làm hắn mạnh mẽ hơn thôi, nói xong thì hắn lặng
lẽ đi vào trong hang.
càng vào sâu thì nhiệt độ càng hạ xuống, hắn phải sử dụng ''huyết viêm'' của
mình để chống lạnh thì cũng hiểu nhiệt độ bây giờ nó thấp thế nào.
"Tiểu Trần con nên đi chậm lại và cẩn thận tuyệt đối không được phát ra tiếng
động hiểu chứ..."
Atula nhỏ giọng nói.
"..."
hắn không để ý đến lời nói của sư phụ mình thì phải, hắn chăm chú vẽ phù
không sai là hắn đang vẽ phù trận.
"đã xong... chuẩn bị chiến thôi.."
hắn cất mấy tấm phù hắn vừa vẽ đi, bây giờ trong tay hắn chỉ có một tấm phù
màu đen và thanh sát kiếm.
" ... nhờ vào ngươi vậy."
hắn mở miệng nói sau đó đem tấm phù đắp thẳng lên người mình ,nhẹ nhàng than
thở sau đó bước đi sâu vào bên trong, kì lạ hắn bước rất nhanh như vẫn không
có bất kì âm thanh nào vang lên ,rõ ràng tấm phù mà hắn sử dụng là cách âm
phù.
"một hàn đàm ư... con rắn... có cần phải to vậy không?"
Không sai trước mặt đúng là có một hàn đàm, nhưng có một con xà loại đang nằm
dài trong đó, nó cực kỳ dài ít nhất cũng hai mươi mét không là ba mươi mét.
"Tiểu Trần.. ngươi nhìn bên đó... lần này chúng ta đến đây vì nó..."
Atula chỉ tay về hướng trung tâm của hàn đàm, đúng là trên đó có một đóa băng
liên màu trắng quá nhỏ đối với thân hình khổng lồ của con rắn, nếu nhìn kĩ thì
có thể thấy những cánh hoa không ngừng nở ra, rõ ràng là nó sắp thành thục
rồi.