Đại Chiến Hỗn Độn Hung Thú.


Người đăng: phongprovn

Lúc hắn ở vô tận hải vực thì chiến sự bắt đầu có những sự chuyển biến, xấu có
tốt có nhưng kế hoạch của hắn mà đã vạch ra thì vẫn được tiến hành một cách
nhanh chóng nhưng vẫn bền vững.

Một tháng của hắn ở vô tận hải vực thì Nhân tộc bây giờ đã chẳng khác gì con
rùa nằm trong hủ cả, bây giờ đã bị bao vây trong hoàng thành,lãnh thổ toàn bộ
bị tước đoạt ,thậm chí có cả hiện tượng bán nước cầu vinh của một số tên quan
lại, thật sự thối nát đến thế là cùng.

Bây giờ đã thêm một tháng, hắn lăng không phi hành đứng ngạo nghễ trước mặt
toàn bộ cường giả nhân tộc, sau lưng tất nhiên là cường giả của yêu tộc,khuôn
mặt của mỗi người đều cực độ tức giận, tràn ngập hận ý hòa cùng sát khí ,nói
trắng ra nếu không có hắn ở đây thì không chắc thú tính của yêu tộc có nổi lên
hay không nữa.

Hắn đến đây để kết thúc cuộc chiến của cường giả, cuộc chiến của phàm nhân đã
sớm kết thúc rồi và hắn đến đây để " báo thù rửa hận"," báo thù nước, trả hận
nhà", hắn cũng muốn tha cho nhân tộc chỉ muốn chúng quy phục là đủ, nhưng...

Bọn chúng tự tuyệt đường sống của mình thì không trách hắn được,hắn một tháng
qua làm cái gì?... nhân tộc làm cái gì mà khiến hắn nổi lên sát khí kinh thiên
như vậy?... Tại sao yêu tộc lại tức giận phẫn nộ như vậy?...

toàn bộ sự kiện đều bắt đầu từ một sự kiện : cái chết của một người, cái chết
của Dược thần Dược vương mà ra, lúc hắn nghe được tin tức này liền lập tức tự
mình thân chinh tru giết toàn bộ cả thảy 49 quan ải chém 49 chân thần cảnh đại
viên mãn xung quanh hoàng thành, phát lệnh trảm sát toàn bộ ngư long cảnh phàm
nhân của nhân tộc trở lên là đủ hiểu hận ý của hắn kinh khủng đến mức nào.

Nói hắn hung ác tàn bạo hiếu sát, hắn chấp nhận, đụng vào hắn, làm bị thương
hắn, xỉ nhục hắn,nói hắn là đại ma đầu ghi ngay trong sử sách thậm chí là giết
chết hắn, ok hắn đều chấp nhận ''tài không bằng người thì không có tư cách lên
tiếng",nhưng đụng vào thân nhân hắn,làm bị thương thân nhân hắn,xỉ nhục thân
nhân hắn,thì xin lỗi ,có chết hắn cũng sẽ đem cái đầu toàn bộ tộc nhân của kẻ
đó chém xuống.

Huống gì đó là dược thần dược vương, người hắn thấy đầu tiên khi ở thế giới
này, là người bảo vệ hắn trong suốt mười năm ở phù quang sơn mạch, hắn sớm đã
xếp dược vương vào hạng còn cao hơn thân nhân của mình từ lâu rồi,hơn nữa dược
vương còn là " trung thần" của yêu tộc,

người người nể trọng ,người người yêu quý,không phải chức tước to mà do tính
tình thẳng thắn, nhân hậu của dược vương, nói là cả yêu tộc đều nợ ông cũng
không sai chỉ quan trọng là nợ nhiều hay nợ ít mà thôi.

Vậy mà ông ấy đã chết hỏi làm sao toàn bộ yêu tộc không phẫn hận cho được, kể
cả một số vị gần đất xa trời không màng thế sự của yêu tộc cũng phá quan mà
đến,toàn bộ nhân tộc bây giờ đừng nói là bán thần cảnh, cho dù bán thánh
cường giả muốn tìm ra cũng khó nữa là.

Ước tính một chút thực lực hai bên, yêu tộc: 365 chân thần cảnh,bán thần cảnh
: 3000 người, 50000 thánh cảnh cường giả,còn bên nhân tộc ,thần cảnh cường giả
: 300 nhân,bán thần cảnh : 15 người, thánh cảnh cường giả : 50 nhân,thần cảnh
còn nhiều hơn cả thánh cảnh, nói vậy chắc ai cũng biết một tháng qua nhân tộc
phải gồng gánh tội lỗi mà mình gây ra như thế nào,

Nói đến cái chết của dược vương, ông tự hạ mình làm sứ giả đến hoàng thành
chiêu an, thế mà nhân hoàng lại giết ông hơn nữa còn treo xác ông ở bên ngoài
hoàng thành người người đều thấy thì bảo sao hắn và yêu tộc không điên lên cho
được

Nhân tộc chọc phải cái ổ kiến lửa rồi, muốn sống cũng khó, muốn sinh tồn?...
đi gặp ma tộc mà hỏi đi... yêu tộc thật sự muốn tuyệt diệt nhân tộc rồi, nếu
không có hắn nói thì dù là phàm nhân cũng đi luôn thôi, bây giờ nhân tộc dốc
hết sức cuối cùng của mình ,vét máng hết tiềm lực vào một chiêu ,phản kích yêu
tộc...

Tất nhiên hắn không muốn có tên thần cảnh nào của nhân tộc sống sót rời khỏi
đây, thậm chí hắn không cần team yêu tộc sau lưng hỗ trợ, một mình hắn đủ
rồi, hắn muốn cho đời sau biết, muốn làm đại ma đầu thì lấy thực lực một mình
đè đầu một đại thế lực đi, rồi hãy mở miệng nói ra : "ta là đại ma đầu..."

"ta nói các ngươi biết là ... đã đến giờ hành quyết... đao phủ là ta đây cũng
đã sẵn sàng rồi.... mấy con rùa các ngươi có thể đi thêm ma tộc được rồi... "

Hắn lạnh lùng đến cực độ nói ra, sát khí khiến nhân hoàng cũng phải hoảng sợ,
trông hắn bây giờ chẳng khác gì một tên tử thần đến đòi mạng của nhân tộc cả,
một số tên hoảng sợ đến mức sinh ra cả ảo giác: sau lưng hắn có một người cầm
lưỡi hái màu đỏ đang lăm le trông chẳng khác gì một tên đồ tể nhìn con mồi của
mình cả.

"...bành... "

Hắn lập tức biến mất, một quang tráo màu trắng mở ra và rồi một... rồi hai..
rồi rất nhiều người bắt đầu nằm xuống, tính từ dưới lên từng người từng người
một chết đi với một biểu cảm duy nhất đó là sự hoảng sợ đến tuyệt vọng của
mình

"Chết tiệt... giết... "

Bọn nhân tộc bắt đầu phản kháng, nhưng đáp lại bọn họ đó chỉ là sự lạnh lẽo,
là hờ hững, là sự vô lực của bản thân bọn họ, là sự tuyệt vọng, là sự sợ hãi,
và cuối cùng là sự hối hận của bọn họ, nếu biết gieo nhân nào gặp quả ấy thì
đã không kết quả lãnh khốc đến lạnh người như thế này.

"Tại sao ông trời lại bỏ rơi nhân tộc ta như vậy?... tại sao chứ?.. "

Nhân hoàng bây giờ đã ngã gục xuống, ông ta thật sự đã không còn sức lực nữa
rồi,ông nhìn bầu trời mà than khóc, vẫn sự lạnh lẽo đến rợn người đó, hắn tiến
đến bên cạnh nhân hoàng, toàn bộ thần cảnh cường giả rơi rớt xuống tiêu tán,
quang tráo cũng biến mất, và cái giọng lạnh lẽo đó:

"Ngươi muốn sống không?... "

"Muốn ta... ta rất muốn... ngươi tha cho ta đi... mọi thứ của ta đều là của
ngươi... vợ.. ta cũng là của ngươi... ngươi ta cho ta đi... "

Nhân hoàng hèn mọt cúi đầu ,bám lấy chân của hắn, than khóc vật vả cầu xin.

" Vậy sao?... đem cả vợ ra cơ à?... ghê nhở... mời đến đây đi... ta cũng muốn
xem vợ ngươi như thế nào... "

Hắn nhếch miệng lên nói, hắn thật sự khinh bỉ cái tên nhân hoàng trước mặt
mình, nhân hoàng nghe vậy liền lủi thủi biến mất trước mắt hắn, tất nhiên hắn
cũng không ngăn cản, yêu tộc thấy hắn làm vậy cũng nghi hoặc khó hiểu bay
xuống trước mặt hắn hỏi:

"Tại sao người làm vậy... sao không giết hắn đi... "

" Các ngươi vậy là không hiểu ý ta... các ngươi nghĩ lão ta hèn mọn như vậy
thật sao?... chuẩn bị mang nó đến trung tâm của phù quang sơn mạch đi.. hắn
đang ở đó đấy... tên này chẳng qua là phế vật giả dạng mà thôi... "

hắn lạnh lùng bước đi trong sự ngỡ ngàng của bọn họ sau khi nghe câu trả lời
của hắn, có người cười, có người khó hiểu nhưng có chung cách làm là điều biết
mất tăm chỉ sau câu nói của hắn.

" mấy tên này... ca ca, dược thân phụ... mà thôi, mà ca ca muốn thả nó xuống
trung tâm của phù quang sơn mạch thật sao?... có nguy hiểm không?... "

Ngao thánh minh khó hiểu đến bên cạnh hắn nói,

"Ừ... không có gì nguy hiểm đâu... à đệ muốn đi xem kịch không?... "

Hắn gật đầu thừa nhận mục đích của mình, hắn nhìn Ngao thánh minh nói

"Thôi.. đệ xin té trước... việc của đệ còn nhiều lắm... huynh xem kịch vui
vẻ... "

Ngao thánh minh nghe vậy suýt trượt chân ngã, hắn nói thật sự đùa không đúng
chỗ rồi, ngao thánh minh sớm sinh ra đã sớm làm ''cha thiên hạ ''từ lâu rồi,
bây giờ yêu tộc đang bước vào thời đại hoàng kim của mình nên hắn việc thật sự
rất nhiều vậy mà main lại rảnh rỗi rủ hắn xem kịch, rảnh thật,

ngao thánh minh nói xong cũng biến mất, chắc hắn cũng sợ bị main kéo theo nên
chạy trước cho lành,hắn cũng lắc đầu cười cười nói:

"hỗn độn sao?... ta chờ ngươi lâu rồi..."

Hắn nói xong thì phi tốc hướng trung tâm của Phù quang sơn mạch phóng đi, tốc
độ kinh thiên địa khiếp quỷ thần được hắn triển khai hoàn mỹ, không gây ra dù
chỉ một tiếng động nhỏ, hắn không làm ô uế hai chữ ''sát thủ'' a.

Hắn tốn ba ngày để đi đến trung tâm của phù quang sơn mạch,thật sự chỉ tốn một
ngày là đủ nhưng hắn thích la cà, tìm kiếm thảo dược các kiểu nên mới tốn đến
ba ngày, tất nhiên hắn làm vậy chủ yếu là chỉ muốn cho đám thuộc hạ có thêm
thời gian chuẩn bị thôi.

trong khi ai cũng nghiêm túc đợi lệnh của hắn thì hắn lại thờ ơ đến hờ hững,
trước mặt hắn lại là một cái vực sâu không thấy đáy có vài phần khá giống ở vô
tận hải nhưng có thứ khiến hắn kinh ngạc...

đó là thứ khí từ dưới đó bốc lên là hỗn độn chi khí, tuy nói hắn biết bên dưới
giam cầm hỗn độn hung thú nhưng cũng không ngờ hỗn độn khí lại bốc lên nhiều
thế này, hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao chân thần cảnh man thú lại nhiều đến
như vậy, gần một nghìn con, đáng tiếc là đã bị hắn giết gần sạch mất rồi chỉ
còn hơn trăm con là cùng mà thôi.

Hỗn độn chi khí đúng là tốt nhưng tốt quá thì hóa hại, nên lần này hắn cũng
chỉ xuống một mình cùng một số người đạt tới đại viên mãn chân thần cảnh xuống
bên dưới, còn lại ở trên hấp thụ hỗn độn chi khí nếu có cơ duyên may mắn đột
phá thì tốt.

"Chuẩn bị... xuất phát... "

Hắn phất tay sau đó bốn mươi lăm vị đạt đến đại viên mãn cảnh lần lượt phóng
xuống đáy vực, hắn cùng tam thi và tiểu kim phóng xuống sâu cùng, một tháng
qua hắn không hẳn chỉ chịu tang dược vương, đồ sát nhân tộc, mà hắn giúp Tiểu
kim giết chết con tiểu kim quy ở vô tận hải.

Nói là giết chết cũng không hẳn là đúng, nói đúng phải là hai con tiểu kim quy
dung hợp lại với nhau,tiểu kim mắt vàng là chủ hồn mệnh thiện còn tiểu kim mắt
đỏ là tàn hồn mệnh ác, bây giờ cả hai dung hợp, có thiện và có ác,

Tiểu kim bây giờ không còn như trước cứ giết người là nôn ói nữa, thực lực
cũng mạnh lên rất rất nhiều, hắn cũng chỉ nắm chắc đánh bại tiểu kim trong
trạng thái mạnh nhất mà thôi, dù sao mai của rùa nó không phải dạng vừa đâu,
không chỉ cứng mà còn phản dame nữa thì có chết không?.

xin lỗi lạc mất đề rồi, quay lại với main và đồng bọn, kể ra thì có thảy 49 vị
đại viên mãn chân thần cảnh nhưng ai cũng cực độ cẩn thần bình tĩnh đến lạnh
người của main khiến họ không thể không cẩn thận theo vì main cùng bọn họ đều
có chung một cảm giác là...

Một đôi mắt màu tím sậm đang mở to dõi theo họ,đôi mắt phát sáng hào quang màu
tím chiếu sáng thân thể của nó, trông nó như một con ấu trùng vậy, có sáu cái
chân, sáu đôi cánh, cái đầu tròn vo, khá to che kín cả đôi mắt của nó,thân
thể đỏ bừng như có hỏa diễm thiêu đốt,nó bây giờ tuy đang quan sát bọn họ
nhưng hành động thì khiến người khác buồn cười.

Nó cúi đầu xuống vểnh cái đuôi lên rồi cắn vào cái đuôi đó của mình, sau đó
thì cơ thể run lên, tiếng cười ngây ngô như trẻ con từ đó phát ra trông khá
buồn cười cũng cực kỳ quái dị, khí màu tím từ người nó bốc lên dữ dội sau mỗi
lần như vậy.

"Yêu hoàng đại nhân... hỗn độn khí tràng lại đến rồi... càng xuống thì khí
tràng càng mạnh ... theo tính toán của thần thì... năm trăm sáu trăm trượng
nữa là đến đáy rồi... " (1 trượng = 50 m, đơn vị làm tròn cho dễ tính...và đây
là đơn vị tự mình nghĩ ra ^^! )

Một lão già bước đến vung tay đánh tan khí tràng vừa tiến tới, cung kính nói

"Ta biết rồi.. lập tức tăng tốc... nếu có khí tràng thì cứ để ta ngăn cản..
các ngươi tự mình lo liệu.. khó quá thì cứ cho qua... "

Hắn gật đầu nói sau đó triển khai tốc độ phóng đi, tiếp đó là tam thi, tiểu
kim và cuối cùng là 45 vị chân thần cảnh đại viên mãn.

tổ đội của hắn càng ngày càng xuống sâu, không còn ánh sáng nào nữa, chỉ dùng
linh lực chi viêm thắp sáng đường đi xuống, khung cảnh rộng rãi mà âm u lạnh
lẽo đến ớn lạnh của nơi này càng ngày càng hiện rõ ràng ra,khí tràng càng ngày
cũng kinh khủng hơn thậm chí ngưng tụ thành phong đao, nếu không có hắn đi
trước đánh nát khí tràng thì chưa chắc số người có thể bảo toàn như thế này ,
cuối cùng bọn họ cũng đến đích, đáy của vực sâu, hắn lần này thật sự kinh ngạc
của mình.

Nơi này hắn ''ngửi'' thấy mùi kiếm khí quen thuộc đâu đây, rõ ràng vực thẳm
này giống với vô tận hải vực đều bị một người chém ra, một kiếm chém sâu như
vậy thật sự khiến hắn bái phục, có lẽ qua nhiều năm kiếm ý đã phai tàn nhưng
vẫn còn sót lại một chút, nếu có thời gian có lẽ hắn sẽ tìm hiểu kiếm ý của vị
tiền bối này.

" các ngươi lập tức dung hợp thánh hồn của mình... triển khai chiến trận đi...
nó sắp đến rồi... "

Hắn chăm chú nhìn về phía trước, mặt hắn lạnh đi giọng đầy nghiêm túc nói,haki
quan sát của hắn phát hiện một quả núi đang tiến tới đây, tuy không giống như
camera quay rõ ràng đến từng chi tiết nhưng xác định hình dáng vẫn có thể.

"rõ... "

45 vị cùng tam thi và tiểu kim lập tức triển khai thánh hồn của mình, chiến
trận hiện ra, một ngôi sao sáu cánh hiện ra, một con rồng màu đỏ hiện ra, bao
lại cả bốn mươi chín người,thân thể con rồng không khác gì bản sao thánh hồn
của hắn là bao chỉ là không có huyết luân mà thôi.

"ha... he.. hô... "

Tiếng cười ngây ngô càng ngày càng sát, cuối cùng nó cũng hiện rõ trước mặt
bọn hắn,là một con ấu trùng sáu cái chân, sáu đôi cánh, khuôn mặt tròn mập che
kín cả mắt,thân thể như hỏa diễm đích xác là hỗn độn hung thú trong truyền
thuyết đây rồi.

" Hỗn độn hung thú... crắc... sát... "

Hắn vận dụng chiến linh cực kỳ nhuần nhuyễn và thành thục, đánh tan khí tràng
đao phong của hỗn độn, sau đó phóng tới một chiêu thần long bãi vĩ triển ra,
đánh hỗn độn bay ra ngoài, sau đó là tiếng cười ngây ngô và rồi hàng vạn đao
phong đánh tới,lần này hắn phải vận dụng hết sức mình, tung hết chiêu ra.

"Phi long tại thiên.."

Hắn tiến đến một mét,

"Kiến long tại điền... "

Hắn tiến tới thêm một mét nữa.

"Hồng tiệm vu lực... "

Lại một mét nữa được hắn tiến tới.

"Tiềm long vực dụng... "

Khoảng cách lại bị hắn rút ngắn thêm một mét.

"Kháng long hữu hối... "

Lại một mét nữa bị hắn rút ngắn giữa hai con quái vật,

"Lợi thiệp đại xuyên... "

Lại tiếp lại một mét nữa, cứ mỗi chiêu lại tiến đến một mét.

"Đột như kỳ lai... "

"chấn kinh bách lý... "

"Hoặc dương ngự uyên... "

"Song long xuất sơn... "

"Dực long tại uyên... "

Liên tiếp năm chiêu được hắn điên cuồng tấn công ra, số lượng đao phong càng
ngày càng kinh khủng như vô cùng vô tận vậy nhưng hắn vẫn tiến thêm năm mét
chỉ còn cách hỗn độn 6 m nữa mà thôi.

"Thời thực lục long..."

"Bái nhiên lục vũ..."

"Tốn tắc hữu phu..."

"Long chiến vu dã..."

"Lữ sương băng chí... "

"đế dương xuất phiên... "

Lại liên tiếp sáu chiêu đột phá sáu mét, còn một mét cuối cùng hắn xoay người
một chiêu ''thần long bãi vĩ'' lần nữa đánh ra,chiêu cuối cùng cũng là mạnh
nhất " trong "giáng long thập bát chưởng" do hắn biến tấu đi,

Nó mạnh gấp trăm lần chiêu đầu tiên hắn lúc đánh ra, nó như xé rách cả hư
không ra, đánh thẳng vào mặt của hỗn độn tiễn con hung thú đâm sâu xuống đất,
tạo thành cái hố to đùng như miệng giếng vậy.


Sát Long Hệ Thống - Chương #117