Người đăng: phongprovn
Thời gian trong bí cảnh trôi qua rất nhanh, ít nhất với hắn là vậy,hắn đã hấp
thu sạch sẽ "Linh hư tử khí'' chín lần niết bàn thành công chỉ trong tám năm
đây là lần niết bàn cuối cùng, lúc đó hắn có thể sống lại rồi.
Hắn lúc này vẫn khoanh chân ở nơi đó, ở trong tâm khiếu của chính mình, những
vì sao còn lại bắt đầu luân phiên xoay quanh hắn, tinh tú chi lực từ những
ngôi sao đó tỏa ra sau đó lại bắt đầu hướng hắn hội tụ vào người của hắn,những
vì sao này sau đó thì cúp đi như bóng đèn hết điện vậy.
"Tay cầm nhật nguyệt hái sao trời... Trích tinh thủ pháp... "
Hắn mở đôi mắt màu đỏ tía ra,chắp tay lại rống lên. lớn lần này có đến hai câu
ngọc đối xứng nhau không còn mờ nhạt như trước nữa, lần này nếu mắt sáng nhìn
kỹ hơn có thể phát hiện trong mỗi câu ngọc đó là một đóa hoa liên "thập bát
cánh" màu vàng cùng màu đỏ đan xen nhau, nếu rõ ràng thì đôi mắt sẽ cực kỳ yêu
dị.
Những ngôi sao như nghe theo lệnh của hắn lại một lần nữa phát sáng lên, có
tất cả 9999 ngôi sao, chúng như bắt đầu tan ra sau đó lại bắt đầu hội tụ
thành hai nơi khác nhau, hắc bạch nhật nguyệt bắt đầu hình thành.
"Đệ thập niết bàn... thành... "
Hắn lúc này mới đứng dậy, khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc, hai tay đan chéo lại,
" Hắc bạch nhật nguyệt" hướng hắn bay tới, cả hai bắt đầu dung hợp lại thành
cái kén với hai màu đen trắng trên đỉnh đầu là một đồ án ''hắc bạch nhật
nguyệt'' đan xen.
"Phá... "
Hắn từ trong cái kén rống lớn lên, cái kén cũng theo đó vỡ nát ra, hắn một lần
nữa hiện ra trên trán của hắn không ngờ là hắc bạch nhật nguyệt đồ án, tất
nhiên là hắc nguyệt cùng bạch nhật đã biến mất vô tung vô ảnh.
"Khục.. khục... Rút cuộc ngươi có để người khác sống không?... hư vô cổ kinh
tầng tám... ta... chắc ta chết cho ngươi xem quá... "
Hư vô cổ đế một lần nữa hiện ra, vẫn là dáng vẻ thanh niên nghiêm túc đấy,lão
ho khan một tiếng sau đó nói cứ như sắp khóc vậy.
"Khen trật rồi... sư phụ bây giờ có thể giải thích vì sao con lại ở đây được
rồi..."
Hắn mỉm cười, thay một bộ đồ khác,áo quần của hắn tám năm qua đã cũ nát lắm
rồi,
"Cái này ta cũng không chắc chắn lắm.. có rất nhiều loại nguyền rủa người khác
chết như vậy... ai bảo ta sống lâu làm gì?... ta sống từ cuối thời kỳ mạt pháp
đến nay cơ mà... nói triệu chứng đi ta nghe xem nào... " Hư vô cổ đế ngồi
xuống vất vưởng nói.
"Không có bất cứ triệu chứng gì chỉ có một cái " tử thần chi môn" trên đầu mà
thôi..." Hắn cũng ngồi xuống nhìn HƯ vô cổ đế nói
" vậy à... Xem ra thiên tộc lại giở trò quỷ rồi... Muốn tạo ra " Tử thần chi
môn" không phải đơn giản... hơn nữa với kẻ có đại khí vận như ngươi thì càng
không có khả năng... chỉ có ''Vận mệnh chi thư'' của thiên tộc mới có khả năng
này... nhưng người yên tâm, nó chỉ dùng được một lần mà thôi... nên bây giờ
không lo lắng bị giết bởi cấm thuật đó một lần nào nữa đâu... "
Hư vô cổ đế thoáng kinh ngạc khi nghe lời của hắn nhưng cũng bỏ qua, mở miệng
giải thích cặn kẽ cho hắn.
"Vậy ông nói về lịch sử một chút được không?... ''Mạt pháp" là cái quái
gì?..."
Hắn càng nghe thì càng khó hiểu, nghe là một chuyện mà hiểu được hay không lại
là chuyện khác.
"Muốn biết lịch sử Vũ trụ chứ gì?.. muốn thì ta chấp nhận thôi.. sao phải
xoắn... ta kể nhanh gọn lẹ nha thời gian không nhiều...
Thứ xuất hiện đầu tiên trên vũ trụ là Sáng thế thần, sau đó vị sáng thế thần
đó lại tạo ra 30 đại vũ trụ, các hành tinh sau đó phân chia thành mỗi đại vụ
trũ lại các tầng lớp vũ trụ nhỏ hơn... sau đó Sáng thế thần mới đến sáng tạo
ra các chủng tộc và bộ tộc khác... dưới sự kiểm soát của sáng thế thần nên
không có cuộc chiến lớn nào xảy ra...
Nhưng sau khi Sáng thế thần biến mất một cách đột ngột thì có ba đại thế lực
hình thành: long-thiên-nhân, tam đại thần tộc, Thời kỳ ''mạt pháp'' được mở
đầu được lấy thời gian ''tam đại thần tộc'' bắt đầu chiến tranh với nhau,còn
ta gọi đây là "đại mạt pháp", vì trong thời kỳ ''đại mạt pháp'' này còn chia
ra nhiều thời kỳ " "tiểu mạt pháp" nữa.
Có ba hoặc bốn ''tiểu mạt pháp'' như vậy,được mở đầu là "Hình thành tam đại
thế lực : Yêu tộc, nhân tộc cùng thiên tộc ","Tiểu mạt pháp thứ hai là" Song
đại thần tộc tiêu vong", thứ ba là hai tộc mới hình thành "là Bán thiên nhân
cùng bán long nhân" và cuối cùng chính cuộc chiến của ta và Đệ nhất thánh đế
nhưng cái mà có thể chấm dứt hoàn toàn ''đại mạt pháp'' kéo dài hơn một tỷ vũ
trụ kỷ đó lại là một sự kiện không được tiết lộ ra ngoài hay về sau nữa... mà
khiến toàn bộ yêu tộc phải khóc rống lên trong những năm sau đó chỉ có một số
người mạnh nhất vũ trụ lúc đó mới biết... ta kể ngươi có hiểu cái quái gì
không vậy?... "
Hư vô cổ đế trong tay xuất hiện một quyển sách như một quyển truyện tranh vậy,
ông dừng lại nhìn thấy bộ mặt như thằng thiểu não của main tức tối quát.
"Hiểu... hiểu mà... Sao chỉ có hai tộc tiêu vong?... bán long nhân và bán
thiên nhân từ đâu mà có?... Rút cuộc bi kịch đó là cái gì?... người giải thích
cho kỹ được chứ?... và người và Đệ nhất thánh đế kẻ nào là người thắng... "
Hắn lắc đầu bỏ đi bộ mặt giả ngu của mình, nghiêm nghị nói.
"Được rồi... hai tộc tiêu vong ở đây là : thiên tộc cùng nhân tộc... tại sao
thì ta cũng không rõ lắm... có thể long tộc không tham gia vào cuộc đại chiến
đó nên chỉ có hai tộc tự diệt lẫn nhau mà thôi.. nhưng ta nghiên về thứ hai
này hơn, ba tộc tham chiến với nhau nhưng là Long tộc và nhân tộc liên kết với
nhau chém giết Thiên tộc...
Nói đến khả năng thiên phú của tam tộc thì Long tộc thuộc về địa hồn, nên thân
thể và tố chất luyện thể cực kỳ kinh người, Nhân tộc thì thuộc về nhân hồn nên
khả năng cảm ngộ và tấn công nguyên tố cực kỳ kinh người nhưng đáng sợ nhất là
thiên tộc, thiên tộc thuộc và thiên hồn nên chỉ có sinh mệnh lực cực kỳ cường
đại một chút nhưng sự đáng sợ là ở quyển công pháp "Vận mệnh chi thư" có thể
khống chế cả vận mệnh của con người.
Nhưng hai tộc khác cũng không phải dạng vừa, Long tộc sáng tạo ra một quyển
công pháp luyện thể cực kỳ kinh người nhưng đáng tiết không ai biết cả, quyển
còn lại chính là "Hư vô chi thư", chính là thứ ta đưa ngươi nhưng chỉ là tàn
quyển, một nửa còn lại ta cũng không biết ở đâu nữa.
Ba bộ công pháp đáng sợ đó được mọi người gọi là " tam đại kỳ thư", là thứ mà
ai cũng muốn nắm giữ, có người còn nói nếu học tập được cả ba bộ công pháp đó
sau đó tu luyện đến cực hạn thì có thể đạt đến Cấp độ ''sáng thế chi thần'',
tất nhiên chỉ nói cho có vậy thôi.
Quay lại với vấn đề chính ,Bán long nhân tên như ý nghĩa, là tộc được hình
thành từ đời sau của Long tộc và Nhân tộc còn bán thiên nhân là tộc được hình
thành từ dời sau của Thiên tộc cùng nhân tộc nên cả hai tộc đều nhận được
thiên phú của hai tộc, ngươi nói có đáng sợ không?..
Thứ ba, Bỏ qua chuyện thắng thua của ta và đệ nhất thánh đế, ta nói để cho
ngươi sau này biết tổ tiên của mình như thế nào mà sống cho đáng, đừng làm
mất mặt những người đó, bi kịch đó một cùng cũng do ta à không là trận chiến
của ta và Đệ nhất thánh đế mở ra ''cổ mộ thánh điện'', cổ ma từ đó chạy toán
loạn khắp nơi.
Để phong ấn lại Cổ mộ đó ,thì có một vị tiền bối ,là ''cường giả'' cuối cùng
và cũng là mạnh nhất của Long tộc lúc bấy giờ, tiền bối đó tên là Lạc long
Quân dẫn toàn bộ long tộc kể cả năm mươi người con trai của mình, tự nguyện
đứng ra chấp nhận hy sinh bản thân mình ngăn chặn đại kiếp đó thay cho yêu
tộc, từ đó yêu tộc đã khóc rất nhiều,thậm chí ta không thấy bất cứ ai có thể
cười một nụ cười tươi trên môi của mình nữa.
Ta và Đệ nhất thánh đế lúc đó đã trọng thương, mười thành không còn một thành
thì lấy đâu ra khả năng phong ấn sửa chữa sai lầm của mình, nên ta đã giúp Lạc
Long Quân làm điều ông ấy muốn làm trước khi chết, không muốn " chân long chi
mạch" bị đứt ,nên đã giao lại "Vạn Ức long đồ" lại cho đệ nhất long đế Ngao
nghịch thiên, Còn đệ nhất thánh đế muốn cướp bảo đồ nên đã bị Ngao nghịch
thiên phong ấn vĩnh viễn.
Cả hai tộc :thiên tộc cùng Long tộc kết oán với nhau từ đó, ta tất nhiên trọng
thương không thể phục hồi nên không lâu sau cũng đã về với cát bụi, đây chỉ là
một đạo tàn hồn cuối cùng còn lưu giữ trong " Hư vô chi thư" mà thôi... ta đưa
cho ngươi quyển kỳ thư này cũng vì trả món nợ ân tình đó... Tổ tiên của các
ngươi là các anh hùng... "
Hư vô cổ đế kể đến đoạn lạc long quân thì nước mắt từ hai mắt ông chảy xuống,
âm thanh từ miệng ông lại càng đau thương hơn vạn lần, hắn đã hiểu tại sao lúc
nào trong lời nói của ông luôn luôn chứa đầy sự đau thương.
"Lạc long Quân?... có đến hai sao?... Vậy vị tổ tiên tên là Lạc long quân đó
có thực lực như thế nào?... "
Hắn cũng muốn khóc lắm nhưng hắn không thể khóc hắn không có nước mắt để khóc
nữa rồi, hắn nhớ đến Lạc long quân và Âu Cơ, hai vị tổ phụ, tổ mẫu của mình
trong truyền thuyết của nước mình nên hỏi vặn lại Hư vô cổ đế.
"Nếu thời kỳ toàn thịnh nhất của ta thì ta hoàn toàn tự tin đón đỡ được một
quyền chơi chơi của ông ấy... ta cũng không muốn tin là ông ấy lại chết... ta
thật không muốn tin đó là sự thật... ông ấy như người thầy chỉ điểm cho ta
vậy... "
Hư vô cổ đế tươi cười nói, rõ ràng nói ra mọi thứ đối với tâm trạng của ông
cũng tốt hơn nhiều.
"Một quyền chơi chơi?... khủng bố vậy sao?... thời gian không còn nhiều... con
còn chuyện chưa làm ngoài kia... cáo từ lão sư phụ... "
Hắn đưa hai tay lên cáo từ Hư vô cổ đế, sau đó người hắn bắt đầu tan biến,
linh hồn của hắn bắt đầu quá trình dung hợp lại thân xác của mình sau chín năm
mất tích, lại một lần nữa hắn có thể " đội mồ sống dậy".