Hồi Ức Khi Xưa.


Người đăng: ๖ۣۜDươngღ๖ۣۜThiên♠ ๖ۣۜBảo

Hắn không ngờ mọi chuyện lại xuông sẽ đến vậy. Khi tên Trúc Cơ thông báo hắn
đủ tư cách làm đệ tử tập sự. Được chuyễn đến ngôi nhà dành cho đệ tử tập sự ở.
Ngôi nhà trông khá tệ, chỉ gồm phòng khách có một chiếc bàn trên bàn một bình
trà và bốn chiếc tách, quanh đó là bốn chiếc ghế. Còn trong phòng ngủ thì có
một chiếc giường, hai chiếc gối và cuối cùng là nơi sinh hoạt cá nhân. Hắn
chán nản, đắng lý ra cũng phải tốt hơn chứ. Thiên Bảo lười biến lên giường nằm
ngay, dùng linh hồn xuất khiếu đến gặp Vạn Diệt. Linh hồn hắn phát triễn mạnh
mẽ khi đạt được Chân Tiên cảnh nên hắn muốn cho ai thấy thì thấy, không cho
thì sẽ không thấy.

Lúc này, linh hồn hắn dùng một tốc độ cực lớn đến chổ Vạn Diệt chỉ trong chốc
lát. Nàng đang ở một căn phòng xa hoa và lộng lẫy. Hắn liền dùng thần thông
ngưng tụ linh hồn thành hình dạng, bước tới nói:

- Sau rồi. Mọi chuyện ổn chứ!

- Tất cả đều đi theo sự sắp xếp của ngài!

- Tốt. Còn đây là kế hoạch sắp tới…

Hắn nói nhỏ vào tai Vạn Diệt xong. Sắp xếp ổn thỏa, còn một khoảng thời gian
khá dài mới đến kỳ thăng cấp hội. Nên hắn cũng nhân cơ hội này đi ngao du các
vị diện một chuyến.

Phải biết, Chân Tiên cảnh là cảnh giới tối cao chí tôn vô thượng của toàn thể
vũ trụ nên không còn bị ràng buộc bởi các pháp tắc do Thiên Đạo đặc ra. Do đó,
Thiên Bảo có thể tùy ý đi lại giữa các vị diện một cách thoải mái.

Thiên Bảo hiện tại đang dùng linh hồn để di chuyễn nên vận tốc thì trên cả ánh
sáng đến mấy mươi vạn lần. Còn nếu dùng chân thân thì tốc độ không được nhanh
như linh hồn. Hắn có thể tùy ý sử dụng Không Gian Pháp Tắc xé toạc hư không để
duy chuyễn đến những nơi khác nhau tùy ý. Nhưng hắn không làm vậy, vì hắn cần
đó là vừa đi vừa ngắm cảnh sẽ tốt hơn.

Đi một hồi hắn chợt nhớ đến nơi mà mình đã bỏ lỡ. Suy nghỉ một tí hắn quyết
định nhấm thẳng Linh Giới mà bay đến.

Thoáng chốc cùng một ý niệm thì hắn đã đến được Trung vị diện (Linh Giới).

Đến Linh giới hắn đi theo đến chổ mà năm xưa hắn đã tu tập học đạo đó là Thiên
Kiếm Sơn. Vị thầy năm xưa đã nhận hắn vào học đó là Quách Giang mà người trong
Linh giới gọi là Thiên Kiếm lão tổ.

Thiên Kiếm lão tổ năm xưa do một lần đi dạo nhân sinh, ở Bách Quỷ Sơn thì phát
hiện một nam thanh niên đang bị trọng thương nặng, có vẻ như sắp mất mạng,
thương tích khá nặng bao gồm hư tổn 36 huyệt đạo, linh hồn hải chỉ còn một sợi
mỏng manh, linh khí thì còn thảm hơn, giống như một đốm lửa nến trước gió.
Thiên Kiếm lão tổ thấy vậy liền không nở bỏ mặt hắn, ước đâu cũng là do duyên
nên ông đã đáp xuống bên hắn.

Khi chạm vào người thanh niên đấy. Ông cảm nhận được linh căn hắn là vô cùng
vô tận, sát khí của thanh niên cho ông cảm thấy e dè. Một người từng trải qua
hàng trăm trận lớn bé như ông mà cũng phải ngao ngán trước sát khi đấy. Đoạn
một đệ tử của ông lên tiếng nói:

- Sát khí khủng bố vậy. Hay là ta nên diệt nó trước khi nó bình phục.

Lão tổ phất tay nói:

- Là phúc hay họa âu cũng do duyên số thiên định khó tránh. Ta và hắn gặp
nhau cũng là do Thiên Đạo sắp đặt. Thôi thì ta chữa trị cho hắn để hắn kể rõ
cho chúng ta nghe. Mà ta với hắn không thù không oán nên cũng sẽ không xẩy ra
việc gì đâu. Dù sao, hắn cũng chỉ là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ thôi.

Hai tên đệ tử chấp tay cúi đầu nói:

- Mọi chuyện theo ý lão tổ.

Lão tổ gật đầu. Liền nhìn qua thanh niên, hắn chạm nhẹ lên thái dương của tên
đấy. Nam thanh niên cảm nhận được Linh lực truyền vào, co người ho khạc ra một
ít máu đen, cơ thể run rẩy mở mắt ra nói:

- Đa tạ đã cứu ta một mạng. Xin mạng phép hỏi nơi đây là đâu! Khụ.

Lão tổ vuốt nhẹ râu nói:

- Không việc chi cả. Đây là Bách Quỷ Sơn còn vị diện này là Linh Giới. Nói
tại sao ngươi lại ở đây và bị thương nặng đến vậy.

- Ta bị người ta truy sát nên đã bước vào một cái truyền tống trận từ một nơi
gọi là Trái Đất đến đây. Khụ.

Hai tên đệ tử há hốc mồm nói to:

- Trái Đất. Một nơi xa đến vậy à.

Lão tổ vẫn vuốt râu suy nghỉ một hồi thì nói:

- Được. Bây giờ ta truyền lệnh cho Thanh Phong, Nhất Minh. Hai ngươi mang vị
nam thanh niên này về Thiên Kiếm Sơn chữa trị.

Hai tên đệ tử hét to:

- Đã rõ.

Hơn một tháng sau, thương thế của thanh niên dần bình phục, hắn bước ra khỏi
phòng thì lập tức lão tổ đã xuất hiện nói:

- Mi thương thế chưa lành định đi đâu?

- Ta đến để trước là cảm ơn sau là bái biệt. Vì ta còn một mối thù diệt tộc,
hôm nay đến được Linh Giới đâu cũng là do duyên số muốn ta trả thù.

- Ngươi thương thế như vậy có đi thì cũng chỉ nộp mạnh cho bọn chúng. Sao
không ở lại Thiên Kiếm Sơn mà dưỡng thương.

Câu nói của lão tổ có hàm ý muốn thanh niên ở lại làm đệ tử hạch tâm của lão.
Đoạn thanh niên đang suy tính thì lão tổ lại nói tiếp:

- Mà ngươi ở đây lâu vậy ta cũng chưa biết tên.

- Tại hạ tên là Dương Thiên Bảo. Mọi người gọi là Thiên Bảo. Không biết ngài
là..?

- Ta là Quách Giang, người trong Linh giới gọi là Thiên Kiếm lão tổ.

Thiên Bảo vội quỳ một chân xuống nói:

- Tại hạ không biết nên đã đắc tội mong Thiên Kiếm lão tổ bỏ qua.

Lão tổ bậc cười to nói:

- Chả việc chi, hôm nay cốt là hôm nay ta muốn ngươi làm đệ tử chân truyền
của ta.

Thiên Bảo vội từ chối khéo:

- Tiểu dân tài hèn sức mọn, phụ lòng lão tổ mong ngài rút lại ý định.

Lão tổ vuốt râu nói:

- Mi còn trẻ mà đạt được Nguyên Anh đây chẳng phải nghịch thiên sao, trong
câu nói của ngươi có hàm ý nói ta nhìn lầm người.

Thấy vẻ nghiêm nghị của lão tổ, Thiên Bảo nói:

- Tiểu dân không dám.

Lão tổ quay mặt lại nói:

- Nếu đã không dám thì sao còn xưng danh là tiểu dân.

- Rõ thưa sư phụ.

- Được, hôm nay ta sẽ dùng một bí pháp đặc biệt do ta tu luyện mất 2000 năm
để viên mãn. Đó là Thông Thiên Pháp Nhãn. Môn bí pháp này là dùng linh lực
chuyền vào tấm gương là sẽ cho ta thấy được quá khứ vị lai của những người
khác và bản thân. Đây là môn bí pháp nghịch thiên, phá bỏ pháp tắc, chối bỏ
Thiên Đạo, tiết lộ Thiên Cơ nên người thi triễn sẽ gánh hậu quả là Linh lực
giảm, mạng sống thụt lùi vài trăm thậm chí nghìn năm tùy theo tu vị của người
xem và người bị xem như thể nào. Từ khi luyện thành viên mãn ta chỉ xem cho
trên dưới 50 người.

Thiên Bảo chấp tay:

- Có cần thiết như vậy không?

Lão tổ chấp tay sau lưng nói:

- Rất cần. Là vì ngươi là đệ tử chân truyền của ta.

- Đệ tử đã rõ.

Lão tổ gật đầu vui vẻ, lão liền thi triễn bí pháp tay chỉ lên không trung một
hình ảnh mờ mịt ẩn ẩn hiện hiện không rõ là gì. Thấy vậy, lão tổ lại tiếp tục
nâng linh lực lên để hình ảnh hiện rõ hơn nhưng cũng vô tác dụng. Lão tổ lắc
đầu nói:

- Ta thật kém cỏi từ khi luyện bí pháp đến viên mãn thì ngươi là người đầu
tiên ta không thể nhìn thấy quá khứ và vị lai. Chứng tỏ ngươi thiên phú trong
trời đất này chỉ có một.

Và thế rồi Thiên Bảo đã theo tu luyện ở Thiên Kiếm Sơn chẳng mấy chốc tu vị
đạt được Hợp Thể hậu kỳ đỉnh phong nữa bước tiến vào Đại Thừa. Lúc này, Thiên
Kiếm lão tổ mới gọi Thiên Bảo lại nói:

- Ta không còn gì để dạy ngươi nữa. Từ luyện đan, luyện khí, Thiên Kiếm lực
và Hỏa Linh lực ngươi đã phần nào viên mãn rồi. Giờ ngươi hãy chọn một thứ mà
sao này chú tâm vào tu luyện.

Thiên Bảo cúi đầu chấp tay nói:

- Đệ tử vẫn cảm thấy vẫn là một hạt cát bé tí trên sa mạc vẫn chưa có gì đặc
biệt.

Lão tổ suy nghỉ một hồi rồi nói:

- Thiên Kiếm lực có thể tiến giai cao hơn, nhưng ta vẫn chưa lĩnh hội được
tầng cao hơn, vậy giờ ngươi đi theo ta đến nơi này.

Thiên Bảo đến bên cạnh đặt tay lên vai lão tổ. Ông xé toạc không gian cả hai
bước vào bên trong. Không gian đưa hai người đến một nơi xa cách Linh giới
trùng trùng.

Lão tổ chấp tay sau lưng nói:

- Đây là Thế Giới Vô Cực, nơi đây nguy hiểm trùng trùng, tu tiên chính là
nghịch Thiên nên giờ mi ở lại đây tu luyện đảm bảo luyện thành thoát khỏi nơi
đây thì chân chính là cường giả đỉnh cấp.

- Đệ tử đã rõ.

- Tốt vậy ta đi đây.

Sống sót trong thế giới đấy thật không dễ dàng, ban ngày nóng như lò thiêu,
ban đêm thì lạnh đến thấu tận sương tủy, còn những lúc thời tiết bình thường
thì yêu thú cấp cao tấn công Thiên Bảo, hằng ngày Thiên Bảo không những phải
đấu với yêu thú mà còn phải tránh né những đợt Lôi Kiếp mạnh mẽ, không dừng
lại ở đó từng canh giờ phải luôn đề phòng những con dao đâm qua người nổi đau
thấu tận linh hồn. Những con dao đấy không phải thực thể mà là đâm vào linh
hồn và tinh thần hải, phải luôn cường hóa linh hồn và tinh thần càng cao thì
cường độ của phi dao càng mạnh hơn.

Hơn năm trăm năm đã trôi qua. Lúc này Thiên Bảo đang đứng trên một đỉnh núi
cao. Hét lớn, lúc này ngũ lôi kiếp đánh thẳng xuống. Nên biết, ngũ lôi kiếp
này là do Thiên Đạo phái xuống đánh vào Thiên Bảo vì đã tu luyện đại thành
Thiên Kiếm lực đột phá Vạn Thiên Bách kiếm lực. Uy lực khỏi bàng cải có thể
đem một tên Đại Thừa trung kì đánh thành cặn bã. Còn linh hồn đã được tôi
luyện đến mức chỉ một ý định là giết chết một tên Đại Thừa sơ kì.

Do đó, Thiên Đạo phái lôi kiếp xuống để tiêu diệt những người mạnh hơn Thiên
Đạo. Đây cũng là một trong 98 người mà đột phá lên Đại Thừa phải gánh chịu lôi
kiếp, còn tu sĩ bình thường thì đột phá Đại Thừa thì không nhận lôi kiếp.

Khi lôi kiếp xuất hiện ra năm đường thì đến khi đến gần Thiên Bảo thì nó hợp
lại thành một đường đánh thẳng xuống. Thiên Bảo dang hai tay ra không dùng bất
cứ gì chống đỡ, hưởng trọn cả thiên kiếp. Một tiếng nổ như muốn xé toạc thế
giới vô cực, Thiên Bảo co tay lại hấp thụ hết lôi kiếp để luyện nhục thể. Đoạn
một lúc Thiên Bảo ngẩn lên trời la lớn. Thêm một tiếng nổ nữa diễn ra âm thanh
lần này lớn hơn lần trước trăm lần những con yêu thú sợ đến chó gà không yên.
Một hồi lâu, linh lực ổn định, Thiên Bảo cười nói:

- Đại Thừa trung kỳ đại viên mãn. Pháp tắc lĩnh ngộ thâm sâu, thân thể tựa
như thánh tích, linh hồn tựa như cam lồ.

Lúc này, từ bên dưới của Thế Giới Vô Cực nẩy sinh dị biến, từ dưới chân Thiên
Bảo xuất hiện một thanh kiếm có màu lục sắc. Thanh kiếm uy lực vô song, toát
lên vẻ uy nghiêm của 6 đường khí tức. Trước mặt Thiên Bảo hiện ra đồ án của
thanh kiếm.

- Lục Đạo Diệt Thần Kiếm.

Đúng tên cũng như ý nghĩa. Thanh kiếm này là hợp thành từ 6 thanh kiếm khác
tượng trưng cho Lục Đạo: “Thiên Đạo, Nhân Đạo, Súc Sinh Đạo, Địa Ngục Đạo, Ngạ
Quỷ Đạo và Atula Đạo”. Bản thể của thanh kiếm này là Thập Nhị Diệt Thánh kiếm.
Còn một thanh đặc thù khác đang ở nơi hư vô trong vũ trụ gọi là Lục Diệt Thiên
Kiếm.

Thiên Bảo khá hài lòng với thanh kiếm bèn tham ngộ một thời gian rồi mới quay
về thăm sư phụ.


Sáng Thế Thần Vương - Chương #19