Đến Lâm Thị.


Người đăng: ๖ۣۜDươngღ๖ۣۜThiên♠ ๖ۣۜBảo

Sáng hôm sau, hắn thức dậy thì không thấy Vạn Diệt, Thiên Bảo dùng thần thức
kiểm tra thì thấy Vạn Diệt và Tố Nguyệt đang ở dưới nhà bếp, hắn thầm nghỉ
rằng nếu có Tố Nguyệt thì chắc chắn món ăn của Diệt nhi sẽ ngon hơn…

Suy nghỉ tự kỷ một hồi, hắn cảm thấy không ổn lắm nên quyết định rữa mặt vệ
sinh nhanh rồi phi thẳng xuống dưới. Lúc này, các nàng đều đã dọn món ra trên
bàn, Vạn Diệt thấy hắn xuống liền vui vẻ nói:

- Ngươi xuống thật đúng lúc, ta và Tố Nguyệt vừa dọn xong bữa sáng. Ta còn
tính kêu nàng lên thì ngươi đã xuống rồi.

Hắn nhìn hai nàng cười trừ, đoạn hắn nhìn qua Tố Nguyệt nói:

- Ngươi đến đây ý là dẫn bọn ta đến nhà ngươi à.

- Phụ thân ta khuyên là nên đến đón ngươi sớm. Nhưng ta vừa đến thì Vạn Diệt
đang định nấu bữa sáng nên ta cũng giúp nàng một tí.

Nàng cười vui vẻ với hắn. Thiên Bảo cũng khá hài lòng nếu như Tố Nguyệt giúp
Vạn Diệt thì chắc chắn món ăn sẽ khá ngon. Vạn Diệt thấy hai người lo nói
chuyện không để ý liền gắt:

- Chúng ta ăn sáng rồi còn đến trường.

Tố Nguyệt cười đáp:

- Hôm nay là Chủ Nhật nên không có học, chúng ta ăn xong rồi hai ngươi đến
nhà ta chơi một chuyến.

- Ồ, ta quên bén đi mất. Ahaha.

- Hai người định nói đến bao giờ, gần 8 giờ rồi đấy.

Thấy Thiên Bảo nói đã gần 8 giờ thì Tố Nguyệt nhanh tay mở món súp do nàng chế
biến cùng Vạn Diệt, nàng giới thiệu:

- Đây là món Ngưỡng Vọng Tinh Không. Do ta và Vạn Diệt đặc biệt sáng chế chỉ
có trong ngày hôm nay.

Thiên Bảo nhìn vào cái bát canh, mặt xanh mét. Món này toàn là đầu cá nổi lềnh
bềnh cở khoảng mấy chục cái đầu cá, màu sắc nâu đen kèm theo mùi hương như bị
ủ chua lâu năm. Mặt hắn sợ đến mức nhìn tựa như mấy cái đầu cá đó. Thấy hắn
mặt tái mét đơ cả người, Tố Nguyệt liền nói:

- Ngươi không ăn thử xem xem.

Có đánh chết hắn cũng chả dám đụng đến món đầu cá đó. Từ lúc bắt đầu vào con
đường tu chân, hắn ăn toàn những thứ tầm thường đến mức đáng thương như: cháo
trắng, canh đậu,…nhưng chưa bao giờ thấy một món ăn kinh dị đến vậy. Vạn Diệt
tức giận nói:

- Ngươi không ăn thì ta đem đi bỏ. Hức.

Thấy hai nàng đều tức giận hắn mặt cười giống như là khóc nói:

- Đúng ahaha. Dù gì cũng là tâm sức của hai ngươi nên ta thử.

Hắn gắp một miếng cực nhỏ, cố hết sức can đảm bỏ vào miệng, trước sự trầm trồ
của hai nàng. Hắn mặt tái mét liền bỏ chạy vào nhà vệ sinh nôn ọe ra những thứ
ấy. Hai nàng nhìn nhau tỏ vẻ khó hiểu rồi gắp thử một miếng, vừa cho vào miệng
các nàng nhịn không nổi liền hướng thẳng vào nhà vệ sinh. Thiên Bảo bước ra
với vẻ mặt như muốn chết liền nói:

- Ta nghỉ hai ngươi nên học nấu ăn lại.

Hai nàng chỉ gật đầu, đúng là món đó khó nuốt thật. Hắn suy nghỉ một hồi liền
nảy ra ý định luyện chế một món Thánh Bảo cao cấp phục vụ nấu ăn. Thiên Bảo
lấy Iphone 7 ra xem loại dao đẹp phù hợp để làm nhiều loại món ăn khác nhau,
cuối cùng cũng có một cây dao do người dân đất nước đảo quốc nổi tiếng sáng
chế chuyên làm cá. Hắn hài lòng, đoạn quay sang nói:

- Ta đi đây một tí khoảng 15 phút sẽ quay lại các ngươi ngồi đợi nha.

Cả hai liền gật đầu, đoán chừng hắn đi mua đồ ăn về nhưng cả hai đã lầm, hắn
đi luyện chế Thánh Bảo. Hắn liền nhúng vai một cái biến mất và xuất hiện trên
một tiểu vị diện, nói là vị diện thật chất nó là một ngôi sao không có sự
sống. Thiên Bảo mở pháp tắc ra điều chỉnh pháp tắc lại, tùy tiện quăng thêm
vài chục viên cực phẩm Linh thạch để ổn định Linh khí, sắp xếp ổn thỏa.

Đưa tay vào hư không lấy ra một chiếc Cửu Long Luyện Bảo đỉnh, là một Tiên Bảo
cao cấp, do hắn vô tình giết một tên Bán Tiên luyện bảo mà chính hắn cũng là
sư phụ của Thiên Bảo. Hắn đem Cửu Long đỉnh ra khá hài lòng liền đem, Huyền
Thiết, Thiết Mộc Châm, Hắc Thiết,…và một số vật dẫn. Hắn tùy tiện quăng vào
đỉnh, với tài nghệ luyện bảo thì hắn hiện đang là vô địch trong vũ trụ, nên
đòi hỏi cũng cần cao tay và bảo khí cần có linh trí. Hắn chắp tay ở sau lưng
phát động Tiên lực. Từ hư vô xuất hiện một ngọn lửa đen của Hỗn Độn lực bao
phủ cả đỉnh lô. Sau hơn 10 năm cuối cùng ngọn Hắc Hỏa biến mất, đỉnh lô mở nắp
ra, bảo khí bay thẳng vào tay hắn. Hắn hài lòng, đoạn rồi nói:

- Thánh Bảo trung giai muốn tiến lên cao giai cần thiên kiếp tôi luyện 7 lần.

Vừa dứt lời, hắn phát động Tiên lực vào bảo khí khiến nó phát động thiên kiếp
tôi luyện. Từ hư không xuất hiện 6 đạo thiên kiếp nhưng dưới uy áp của Hỗn Độn
lực 6 đạo thiên kiếp nhập lại làm một tạo ra một đạo thiên kiếp, kèm theo
thiên kiếp hóa hình thứ 7 cả hai nhập lại gọi là Lục Chuyển Hợp Thất kiếp.

Hắn hài lòng vì món Thánh Bảo này đã gọi ra thiên kiếp mạnh nhất nếu là một
tên ngu ở Niết Bàn cảnh bị trúng một đạo thiên kiếp này chắc chắn còn nữa cái
mạng. Nhưng đối với hắn một đạo thiên kiếp đó chỉ như giun như dế. Hắn dùng
khống vật đưa Thánh Bảo lên hứng đở thiên kiếp, cây dao đó bay lên đở thiên
kiếp cộng với Hỗn Độn lực nên mới chống đỡ được đạo thiên kiếp kia. Sau khi
thiên kiếp qua đi, cây dao rớt xuống tay Thiên Bảo. Hắn xoa một lượt rồi đặt
tên cho nó:

- Gọi ngươi là Ngự Linh.

Cây dao run nhẹ rồi xuất hiện thân ảnh là một bé gái tầm 14 tuổi, bé gái đó
liền chối:

- Ta không nhận ngươi làm chủ nhân.

Hắn mặt lạnh lại, từ hư không liền xuất hiện một cái vương tọa do Hỗn Độn mà
thành, hắn ngồi lên đó rồi nói:

- Ta cho ngươi một cơ hội rút lại lời nói đó.

- Không đó.

Hắn dơ tay lên nói:

- Hỗn ngươi ra đi.

Từ hư không một con cự thú được bao phủ bởi Hắc Hỏa và Hỗn Độn lực, con cự thú
này có thân và chân giống như con Lân, còn đầu thì là một quái thú với sáu con
mắt, đuôi thì như quỷ satan. Nó bước nhẹ đến gần vương tọa nói:

- Cung kính Chân Tiên Đại Nhân.

Dưới sự uy áp của Hỗn và vẻ cung kính của nó với Thiên Bảo. Thanh dao đó run
sợ liền nói:

- Ta xin rút lợi những gì đã nói.

Hắn vui vẻ bước lại nói:

- Giờ ta gọi ngươi là Ngự Linh. Hỗn ngươi có thể đi được rồi.

- Tuân mệnh.

Hỗn biến mất. Lúc này, Ngự Linh nói:

- Ta tiếp nhận ngài làm chủ nhân tuyệt bất hai lời.

- Tốt, thôi ngươi vào nghỉ ngơi tăng tiến linh trí để hóa nhân hình đi.

- Rõ.

Hắn hài lòng, cất Ngự Linh vào không gian. Hắn tính toán đúng thời gian vừa
trở về Trái Đất mất đúng 15 phút. Thấy hai nàng đang nhìn hắn, Thiên Bảo gãi
đầu nói:

- Để ta xuống bếp làm một món ăn cho hai ngươi thưởng thức.

- Để xem tài nghệ của ngươi đến đâu.

Tố Nguyệt cười nói. Hắn cùng hai nàng xuống bếp, đưa tay vào hư không lấy ra
Ngự Linhh và một con cá. Hắn nói:

- Đây là Ngự Linh còn con cá này tên là Hồi Ngư.

Tố Nguyệt nhăn mặt nói:

- Cái gì mà Hồi Ngư, đây chả phải là con cá Hồi bán đầy ngoài trợ sao.

Hắn nghiêm túc nói:

- Cá Hồi ngoài chợ là hàng thứ phẩm, còn đây là con cực phẩm trong các cực
phẩm. Mười năm mới có một con.

- Rồi ngươi trổ tài đi.

Hắn cười trừ, hắn chỉ nhớ lại cách bọn đầu bếp làm món sushi trên tivi rồi
dùng Ngự Linh mô phỏng lại cách thức nấu, hắn cắt điêu luyện, sau 5 phút đã
bày ra một dĩa sushi tươi ngon tuyệt. Tố Nguyệt trầm trồ vì kỹ thuật của hắn,
rồi nói:

- Để ta và Vạn Diệt thử.

Hai người bỏ miếng cá sushi vào miệng cảm thấy cả người lâng lâng tuyệt vời,
chất thịt béo, ngọt, vết cắt liền mạch không bị lồi lỏm. Vạn Diệt quay sang
nói:

- Ta nhớ ngươi đâu biết nấu. Không lẽ là do Ngự Linh.

Hắn cười trừ rồi bắt sang chuyện khác nói:

- Mà chẳng phải chúng ta còn đến Trần gia sao.

Tố Nguyệt nhớ ra liền giục hai người đi:

- Nhanh lên xe chúng ta đi, khoảng hai tiếng là đến.

- Cái gì hai tiếng.

Thiên Bảo hét lên, đó là chặng đường khi đi ô-tô nhưng nó quá chậm. Nên hắn
liền lấy ra một chiếc thảm nói:

- Đây là phi hành pháp bảo do ta lấy được của bọn Trần gia, tuy không được
nhanh lắm nhưng có thể nhanh gấp 6 lần đi xe.

Cái gì mà không nhanh, đi mất có 15 phút thôi. Hắn thấy Tố Nguyệt đang đứng
trơ ra đó rồi nói:

- Thôi nào lên đi, ta đã dùng một số cấm chế ẩn thân nên không ai phát hiện
đâu.

Thế là cả ba phi thẳng đến Lâm gia. Đến Lâm gia nhìn bề ngoài thì nó là một
căn dinh thự kiểu lớn nhưng thật chất không phải vậy, nó chỉ là hư ảnh ngụy
tạo do trận pháp dựng nên. Đến trước cửa, Tố Nguyệt quăng một chiếc Kim lệnh
cho 4 tên gác cổng xong rồi quay sang nói:

- Chúng ta vào thôi. Hẳn phụ thân đang đợi bên trong.

- Khỏi cần hắn đã bước ra đón chúng ta rồi.

Tố Nguyệt quay lưng lại thì thấy phụ thân nàng liền kinh ngạc:

- Sao người biết mà ra đây vậy.

- Ta cảm nhận được khí tức do Thiên Bảo truyền vào. Thôi vào trông đi.

Hắn tiêu sái cùng Vạn Diệt bước vào. Tên Lâm Chiến lúc này đã để ý đến Vạn
Diệt liền hỏi:

- Vị này là?

- Đó là Vạn Diệt là muội muội của ta.

- À thì ra là vậy. Chào Vạn Diệt cô nương.

Vạn Diệt chỉ cười với vẻ mặt hạnh phúc khi được Thiên Bảo chọn làm muội muội.


Sáng Thế Thần Vương - Chương #14