Đạp Bước Chân Tiên Khởi Nguyên


Người đăng: ๖ۣۜDươngღ๖ۣۜThiên♠ ๖ۣۜBảo

Quyển 1: Chân Tiên Chi Chiến.

Chương 1: Đạp Bước Chân Tiên Khởi Nguyên

Tại một cái Khoa Học vị diện, nằm sâu thẩm bên trong dòng chảy của
dung nham của lõi Trái Đất là hàng trăm hàng nghìn các loại Trận
Pháp cao cấp. Dưới áp lực nóng chảy của lõi Trái Đất bên trong Đại
Trận Pháp, có một vị lão giả đôi mắt nhắm nghiền, hắn ngồi trên
các dòng chảy dung nham. Lão giả đầu tóc bạc phơ, da nhăn đùn, trên
cánh tay hắn hàng ngàn hàng vạn vết sẹo do trải qua một Trận Đại
Chiến với 15 vị Bán Tiên, đúng vậy hắn chính là Thiên Bảo. Trên vai
hắn hàng trăm loại vết thương đang rĩ máu. Hắn cười nhẹ và nói:

- Đã đến lúc rồi.

Năm loại lủa và năm loại nguyên tố Khỏi Nguyên từ Hư Vô bay vào năm
loại lửa dung hợp lại thành một loại Hắc Hỏa. Hắc Hỏa của hắn
mang theo khí tức khủng bố của Hỗn Độn Khởi Nguyên, do đó Hắc Hỏa
không có màu đen thuần túy mà là màu đen của Hỗn Độn Khởi Nguyên.
Hắc Hỏa chứa đựng không gian hầu như không có điểm đầu và điểm
cuối. Hắn đưa tay vào Không Gian lấy ra Thánh Ấn và Thập Nhị Sát
Thần kiếm. Kiếm và Thánh Ấn bay vào Hắc Hỏa rồi tan biến cùng với
Hắc Hỏa. Hắn mở mắt ra và hét to:

- Đến đây Chân Tiên Khởi Nguyên vương vị.

Từ trong cơ thể hắn một tia Hắc Hỏa hiện ra, lớn dần bao phủ toàn
bộ cơ thể hắn, dung nham bên dưới động mạnh trào lên rồi lặng xuống
giống như nó có linh trí sợ một thứ gì đó. Đoạn nhiên, toàn bộ
dung nham nóng chảy bị hút vào Hắc Hỏa, tất cả Trận Pháp đều bị
nó hút hết linh lực. Hắc Hỏa yếu dần rồi tắt hẳn, để lại khói
bụi của các tạp chất dung nham dày đặt. Từ trong Hư Vô, một cái bào
thai hiện ra. Hắn thầm nghỉ đã đạt vương vị thì sao lại phải biến
già chứ. Rồi hắn quyết định trở về độ tuổi đẹp nhất của một đời
người đó là tuổi 18. Hắn bước ra từ Hư Vô đứng trên miệng núi lửa
là một thanh thiếu niên. Hắn nhìn sơ qua hài lòng nói:

- Ngoại hình lúc trẻ của ta cũng không tệ a.

Vừa nói xong, hắn liền đưa tay phải vào không gian trữ vật lấy ra một bộ đồ tu
sĩ đẹp, hắn thầm khen “Rất đẹp a.”. Hắn định thi triễn thần thức thì đột nhiên
dừng lại. Thiên Bảo thầm nói khẽ:

- Suýt chút nữa là ta tiễn Trái Đất về bên kia thế giới rồi a. Thật bất cẩn.

Vừa nói xong hắn dùng Liễm Khí thuật đưa tu vị xuống còn Trúc Cơ hậu kỳ. Dùng
thần thức hắn tìm được một thành phố. Thân thể hắn biến mất cùng với ý niệm
đến đó. Thoạt tiên, hắn đứng trước cửa tiệm Kim Hoàn. Nơi mua bán các loại
trang sức kim loại như vàng, bạc, đá quý nhưng điển hình nhiều nhất là vàng.
Hắn bước vào con hẻm nhỏ gần đó. Hắn đưa tay vào Trữ Vật Không Gian, lấy ra 10
thỏi vàng sáng lấp lánh. Liền từ trong ngỏ rẽ cuối con hẻm phát ra một giọng
nói ồm ồm:

- Ngươi muốn sống thì hãy đặc tất cả chổ vàng đó xuống đất và cút khỏi đây.

Thiên Bảo hắn không hiểu ngôn ngữ ở đây nên cũng chả thèm quan tâm. Hắn im
lặng bước theo hướng ra ngoài hẻm thì hắn liền cảm nhận được sát khí. Đột
nhiên từ trong bóng tối có bốn người săm trổ, trên tay cầm những con dao đủ
loại vũ khí chặn đứng hắn. Những kẻ có sát khí với hắn đều phải chết. Hắn búng
vài tia lửa nhỏ như hạt đậu vào ba tên kia. Lập tức bọn hắn biến mất, hắn nhìn
qua tên còn lại hắn thấy sát ý trên người hắn nhiều như vậy đoán chừng là thủ
lãnh. Thiên Bảo liếc nhìn tên đó liền không cử động được, hắn bước lại tên
cướp, đặt tay lên trán tên cướp và nói:

- Sưu Hồn Thuật.

Mặt tên cướp vặn vẹo biến sắc, trong gớm ghiếc nước dãi của tên đó đầm đìa,
đôi mắt vô hồn. Thiên Bảo hắn không ưa thích dùng Sưu Hồn Thuật vì nó làm cho
người bị Sưu Hồn không thể đầu thai, một môn pháp thuật độc ác, nhưng vì tình
hình bắt buộc nên hắn mới sử dụng đến. Hắn giờ đã biết được tiếng nói hiện
đại. Tiện tay lấy tất cả quần áo trong ba lô của tên cướp và nói:

- Đồ ngươi ăn cắp còn rất mới a.

Sửa xoạn xong hắn đi ra ngoài hẻm. Trước khi đi hắn đã dùng Hỏa Linh Lực thiêu
trụi tên cướp, quanh đó không có bất kì dấu vết gì chỉ ngoài một đám than đen
tro bụi. Hắn quyết định đi vào tiệm Kim Hoàn. Bước vào tiệm thì hắn từ trong
túi vải móc ra một thỏi vàng và nói:

- Ta muốn bán hết tất cả chổ vàng trong túi này.

Mọi người trong tiệm ai nấy cũng đều sửng sờ khi hắn đem ra toàn là vàng thỏi
sáng loáng. Từ trong quầy chính có bảng chủ tiệm bước ra nói:

- Khách quan mời ngày lại chổ này ngồi.

Hắn bước lại ngồi đối diện với chủ tiệm. Tên chủ tiệm tiện tay rót cho hắn một
tách trà. Sau vài phút thương lượng hắn đã bán được số vàng đó với giá hơn 30
nghìn USD. Hắn cũng chẳng quan tâm vì mấy thứ được gọi là vàng hắn chả cần, so
với Linh Thạch hạ phẩm còn thua xa. Rời đi, hắn quyết định tìm vị hậu duệ của
ân nhân mà năm xưa đã giúp hắn.


Sáng Thế Thần Vương - Chương #1