Nhà Trọ Rồng Đêm - (1)


Người đăng: anhvan

"Chào mừng mộng thủ Đô Con quay trở lại! Kính chúc mộng thủ Đô Con có một buổi
tối đầy vui vẻ"
Tiếng nói thánh thót đầy cảm xúc của một cô gái trẻ vang lên. Thật khó để tin
giọng nói này chỉ là một bản thu âm máy móc của công nghệ hiện đại.

Nhắc đến công nghệ, nhiều người lầm tưởng Mộng Giới là trò chơi online thông
thường, nhưng họ lầm. Nón Dream ngoài việc khai thác năng lượng do não bộ tạo
ra lúc ngủ, nó còn kiểm soát giấc mộng của người dùng. Thông qua đó, nó kết
nối giấc mộng của toàn thể nhân loại lại với nhau và tạo ra Mộng Giới. Vì thế,
việc "hack" hay gian lận là hoàn toàn không thể.

Song song đó, các nhà khoa học của tổ chức năng lượng toàn cầu còn thiết kế ra
hệ thống quái vật, trang bị và tu luyện cho Mộng Giới nhưng tuyệt đối không
can thiệp vào trải nghiệm của mộng thủ. Mộng Giới là một bãi đất trống mênh
mông bao la, là nơi mộng thủ tự tay xây dựng thế giới theo ý muốn. Mọi thứ đều
tự tay họ làm ra, từ viên gạch đến nhà cửa, từ đường xá đến thành phố.

Ngoài sự tự do trải nghiệm, Mộng Giới còn góp phần rất lớn trong việc xóa bỏ
vấn nạn xã hội như trộm cắp, đâm chém, mại dâm…Giờ đây, mỗi khi tranh cãi gay
gắt diễn ra, người dân lại kéo nhau vào Mộng Giới để giải quyết bằng những
trận đấu tay đôi nảy lửa. Vừa hả giận, vừa kiếm được tiền (kẻ thua bị rớt
trang bị và tiền bạc khi chết) lại chẳng vướng vòng lao lý, ai lại chẳng
thích. Điều khiến họ ưng ý nhất là được chính phủ trả lương khi tham gia vào
thế lực quốc gia trong Mộng Giới. Như đã nói, chính phủ tuyệt đối không được
ép buộc hay can thiệp hoạt động của mộng thủ. Họ chỉ được phép lôi kéo mộng
thủ tự nguyện gia nhập bằng các thỏa thuận hợp đồng.

Ở Việt Nam, mộng thủ được trả lương theo level và giờ chơi, mức cơ bản là
10,000 vnđ mỗi giờ cho một level. Do Mộng Giới quy định giờ chơi tối đa mỗi
ngày là mười tiếng nên tân thủ level 1 có thể kiếm được tối đa 100,000 vnđ mỗi
ngày. Như thế, chỉ việc nằm ngủ một đêm thật ngon giấc, mộng thủ kiếm được tối
thiểu 2,800,000 đến 3,100,000 vnđ mỗi tháng. Cũng vì lẽ ấy, sau hơn một năm
Mộng Giới về đến Việt Nam, tệ nạn cướp bóc, mại dâm hay buôn bán ma túy trong
nước hầu như chẳng còn.

Đô Con là nickname của Bé Bự trong Mộng Giới. Theo cậu thì Đô Con nghe oách
hơn là Bé Bự vì cậu năm nay cũng mười sáu rồi còn gì, đâu còn bé nữa mà gọi Bé
Bự. Hôm qua, do bài vở khá nhiều nên Bé Bự ngủ khá muộn, chỉ vừa đủ thời gian
hoàn thành quá trình đăng kí nhân vật. Khi đăng nhập vào Mộng Giới, cậu xuất
hiện tại một thị trấn nhỏ vô danh. Cậu không vội vàng di chuyển mà đứng yên để
quan sát cảnh vật xung quanh. Mất một lúc, cậu nhận định rằng khung cảnh nơi
đây không hề giống với bất cứ chỗ nào ở Việt Nam. Mộng Giới sử dụng hệ thống
ngày giờ riêng của mình. Vị trí ngoài đời của mộng thủ không ảnh hưởng đến
thời gian trong Mộng Giới.

Đang là buổi trưa nắng gắt nên đường phố không một bóng người. Thị trấn này
khá nhỏ nên Bé Bự chỉ mất chừng nửa giờ là đi hết một vòng quanh trấn. Do trí
nhớ khá kém nên cậu vẽ và chú thích bản đồ thị trấn vào sổ tay. Trấn này hết
thảy có hai mươi ngôi nhà, đa số là nhà dân. Ngoài ra, cậu thấy có một nhà
trọ, một nhà thuốc, một tiệm vũ khí, một quầy tạp hóa, một chuồng nuôi ngựa và
một đồn dân phòng. Theo lời Lớp Trưởng, cậu ghé vào nhà trọ trước.

Nhà trọ một lầu này tên là Rồng Đêm. Tên nghe khá kiêu nhưng cách bày trí bên
trong lại không như mong đợi. Lúc này, trong nhà trọ có khá nhiều người đang
ồn ào trò chuyện. Quần áo trên người họ trông khá bắt mắt, không thô sơ như áo
vải quần dài trên người cậu. Bé Bự tuy hơi ngốc và chất phát nhưng lại khá cởi
mởi nên cậu nhanh chóng tiến lại một bàn gần cửa. Cậu chọn bàn này vì hai
người đàn ông ngồi đấy khá cao to, lưng mang vũ khí cận chiến nổi tiếng của
dân vai u thịt bắp là chùy gai nên khỏi đoán cũng biết là đàn anh trong nghề
chiến binh. Cậu vội gật đầu chào đàn anh và lễ phép nói: "Em chào hai anh ạ.
Em là tân binh, chân ướt chân ráo nên mong hai anh giúp đỡ cho"

Một trong hai người đàn ông lạnh nhạt hỏi: "Chú mày ngoài đời có ở Phú Nhuận
không?"

Bé Bự lắc đầu: "Dạ không, nhà em quận nhất." Tên còn lại lớn tiếng quát: "Thế
thì cút, đừng phiền bọn tao đợi đàn em!" Bé Bự vội vàng xin lỗi rồi lui ra.

"Thật là xui mà, lần đầu bắt chuyện đã đụng ngay giang hồ."

Cậu buồn bã nghĩ rồi lại tiếp tục hỏi thăm vài bàn nhưng chẳng gặp ai tốt
bụng. Có lẽ Mộng Giới cày kinh nghiệm khó khăn quá nên chẳng ai rảnh rồi thì
giờ hướng dẫn tân binh. Cậu thở dài quay người thì vô tình va vào một thân
hình mảnh mai nhỏ bé. Cô bé té lăn ra đất, miệng suýt sao kêu ui da.

Cô bé trách: "Cái anh này to con thì phải chú ý một chút chứ. Lỡ người ta té
trẹo giò thì anh có tiền đền thuốc men không?"

Bé Bự vội vàng khom người đỡ cô bé đứng dậy, miệng rối rít xin lỗi. Cô bé hừ
một tiếng rồi hất tay cậu ra và nói: "Anh đừng có lợi dụng đụng chạm tay chân.
Tuy là game ảo, nhưng má nói đàn ông là chúa dê xồm. Anh ta to con như vậy,
tui sao chống cự nổi. Anh tránh xa tui ra, không tui méc anh hai tui cho coi.
Huhu, anh hai cứu em với. Thằng cha này dê em…"
Hai tên đàn ông nhà ở Phú Nhuận khi nãy thấy em mình té lăn ra đất và miệng
kêu cứu mạng thì vội vàng tru tréo rủa xả Bé Bự: "Đ** mẹ, em gái cưng của bố
mày mà cũng dám khinh. Hôm nay mày tới số rồi ranh con."

Thấy hai tên dữ tợn chuẩn bị lao đến mình, Bé Bự hết hồn vội vàng chạy nhanh
ra cửa, chẳng thèm ngó ngàng cô gái nhỏ đang mít ướt níu áo hai ông anh để
nhõng nhẽo. Khi ra khỏi cửa, Bé Bự vẫn kịp nghe tiếng chửa rủa của hai tên đàn
ông vang lên sau lưng: "Đ* má, tao mà không chém mày thành năm mảnh, tao không
phải Tuấn mặt thẹo."

Mất một lúc than ngắn thở dài, Bé Bự tiu nghỉu đến tiệm vũ khí. Cậu nghĩ nếu
không ai giúp đỡ thì đành tự lực cánh sinh, ráng cày lên level 5 rồi tìm Lớp
Trưởng tổ đội. Nhìn dàn vũ khí bóng loáng và sắc bén trên tường, Bé Bự thèm
thuồng nhỏ nhãi. Ông chủ tiệm hài lòng nhìn phản ứng của Bé Bự và nói: "Chàng
trai trẻ muốn mua gì cứ tự nhiên chọn lựa. Thấy cậu là tân binh, chú phá lệ
giảm giá 20%."

Bé Bự mừng rỡ, vội vàng hỏi: "Chú chỉ hộ cháu là muốn hành tẩu giang hồ phải
trang bị những gì?"

Ông chủ tiệm nhíu mày nói: "Giang hồ là chỗ nào, chú không biết. Nếu muốn vô
rừng giết quái, cháu cần trang bị áo giáp, vũ khí, và ba lô đựng đồ. Theo kinh
nghiệm nhìn người thì ta đoán cháu đang có 10 đồng vàng trong tay, đủ để mua
ba trang bị trên. Cháu muốn mua không?"

Bé Bự thầm nghĩ: "Đoán gì mà đoán, chú là npc, không biết mới lạ."
Cậu lấy 5 đồng vàng đưa cho ông chủ tiệm. Sau đó, sực nhớ ra điều gì, cậu nài
nỉ: "Chú cho cháu xin lại 5 đồng vàng được không ạ. Cháu quên…không trả giá…"
Ông chủ tiệm cười xòa: "Trả giá cái gì mà trả giá. Năm mươi dặm xung quanh chỉ
có chú bán vũ khí và trang bị. Chú không hét giá thì thôi, cháu nghĩ như nào
lại muốn trả giá chú.'

Bé Bự bảo: "Dạ phải ha. Cháu xin lỗi chú. Tại mẹ cháu dặn đi chợ nhớ trả giá,
không sẽ bị cắt cổ đau lắm." Ông chủ tiệm nói: "Cháu nghe lời mẹ vậy là ngoan
lắm. Được rồi, chú sẽ phá lệ tiết lộ nhỏ cho cháu bí mật này. Cháu xích lại
đây, chú không muốn người ta biết."

Ông chủ tiệm ghé sát tai Bé Bự và thì thầm: "Trong nhà trọ Rồng Đêm có một
người phụ trách hướng dẫn tân thủ. Bà ta hơi khó tính nên chỉ trả lời khi cháu
trang bị đầy đủ vũ khí, áo giáp, ba lô, và các vật phẩm cần thiết khác. Chỗ
chú có sẵn các vật phẩm ấy, cháu không cần qua quầy tạp hóa. Giá chỉ 5 đồng
vàng thôi."

Bé Bự há hốc mồm nói: "Sao mắc vậy chú?"
Ông chủ tiệm cười xòa: "Rẻ ấy chứ mắc gì. Chỗ chú giảm giá 20% nên mới có giá
5 đồng vàng. Quầy tạp hóa tính giá gốc là 6 đồng vàng và 1 đồng bạc ngân. Cháu
làm gì đủ tiền mua chứ? Hơn nữa, ta quen biết bà ấy, bà ấy nhất định sẽ chỉ
dạy cháu nhiều hơn người khác. "

Bé Bự có cảm giác như mình bị dụ nhưng lại không biết giải thích sao. Cậu tiếc
nuối móc ra 5 đồng vàng cuối cùng và đưa cho ông chủ tiệm. Ông hiền hòa cười
rồi nói:
"Vật phẩm cần thiết ta đã bỏ vào đây, chúc cháu thuận lợi bình an, giết được
nhiều quái."

Bé Bự cảm ơn ông chủ tiệm rồi rời khỏi cửa hàng. Cậu cũng không vội quay về
nhà trọ. Nhỡ đâu hai đàn anh giang hồ vẫn còn đó thì cậu có nước no đòn. Còn
cả cô bé tinh ranh kia nữa. Ôi thôi đau đầu!

Nhìn bóng dáng chàng trai dễ mến khuất sau hàng cây xanh, ông chủ tiệm nhìn 10
đồng vàng trên bàn và nhếch miệng cười: "Hehe, chàng trai trẻ à. Ta đã nói với
cậu rồi, ta không lừa cậu mà cậu lại nghi ngờ ta. Đã lỡ mang tiếng xấu thì ta
làm người xấu luôn. 5 đồng vàng này xem như đền bù tổn thương tinh thần và cảm
xúc của ta. Hehe"


Sáng Thế Ký - Chương #3