Người đăng: anhvan
Trường trung học cơ sở Trạng Quỳnh, lớp 11a4
Một đám bạn đang tụm năm tụm bảy trò chuyện sôi nổi, lớn tiếng nhất là một bạn
nam sinh cao to, vạm vỡ. Cũng bởi vì ngoại hình "đô con" nên từ bé, bạn bè vẫn
yêu mến gọi cậu là Bé Bự. Bé Bự đang thao thao bất tuyệt về ngày đầu tiên đặt
chân lên Mộng Giới: "Các cậu biết không lần đầu tiên kích thích vô cùng. Này
Nham Nhở cậu lại đang nghĩ lung tung gì đấy?"
Nham Nhở là một cậu bạn tinh nghịch, dáng người cao nhưng khá gầy gò. Do nhà
kinh doanh băng đĩa nên từ bé, cậu đã tiếp xúc với đủ loại băng đĩa phim ảnh.
Trong đó, tất nhiên không thể thiếu các loại phim khêu gợi không lành mạnh mà
cậu hay gọi đùa là cấm thư trên thiên đường. Vì lẽ đó, cậu mắc phải cái tật là
hay nói ra những câu tinh quái khiến các bạn nữ nóng mặt đỏ tai, còn các bạn
nam thì ngặt nghẽo cười lăn ra đất. Nham Nhở cười khặc khặc và nói:
"Cậu nói kích thích là kích thích như thế nào. Có thể nói rõ ra để bà con cô
bác tỏ tường không?"
Bé Bự gãi gãi đầu và đáp:
"Ừ thì …kích thích là kích thích, mình biết tả như nào đây. Hôm nào cậu thử là
biết ngay thôi."
Nham Nhở híp híp đôi mắt và cười gian tà:
"Tớ cứ tưởng nó kích thích như lần đầu tiên tớ hôn cọp cái nhà tớ chứ. Ui da…"
Vừa nói hết câu, Nham Nhở đã la oai oái vì bị cô bạn gái nhéo mạnh vào hông.
Bạn gái Nham Nhở gọi là Cái Mun, nữ tình nguyện viên năng nổ của trường. Cái
Mun sở hữu làn da bánh mật ngăm ngăm khỏe khoắn. Gương mặt trái xoan của cô
tuy chỉ trên mức dễ nhìn một chút nhưng lại có nét gì đó rất thu hút người
nhìn. Nhà cô nuôi một đại gia đình mèo mun nên bạn bè gọi là Cái Mun. Còn Nham
Nhở vì muốn tán tỉnh cô bạn này nên áp dụng biện pháp oan gia ngõ hẹp, suốt
ngày chọc ghẹo Cái Mun, gọi cô là cọp cái. Cái Mun tính thẳng và mạnh mẽ nên
luôn phản đòn cậu bạn đáng ghét bằng những cú nhéo đau điếng như trời giáng.
Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy. Hai người cứ chọc ghẹo nhau riết rồi thương
nhau luôn. Tình học trò lúc nào mà chẳng ngốc xít.
Cái Mun nghiến răng mắng:
"Cậu mà còn gọi tớ cọp cái, tớ mặc kệ cậu luôn."
Nham Nhở cười hí hí rồi vội làm huề:
"Thôi đừng, tớ giỡn đấy mà. Cái Mun nhà tớ đáng yêu gần chết. Ai dám gọi cọp
cái, tớ quẳng nó vô chuồng cho cọp cái xé xác ngay và luôn."
Cái Mun hứ một tiếng rồi bảo Bé Bự kể tiếp. Cô rất tò mò về Mộng Giới vì mấy
hôm nữa là nhận bài
kiểm tra cuối kì, cô thể nào cũng đủ tiêu chuẩn tham gia trò chơi lừng danh
này.
Bé Bự nói:
"Lần đầu đăng kí, họ yêu cầu mình xác nhận thông tin cá nhân như sinh nhật, số
chứng minh thư, số hộ khẩu…Nói chung là rất nghiêm ngặt. Sau đó, họ còn thu
thập cả dấu vân tay và hình ảnh nhãn cầu của mình nữa." "Ơ, họ thu thập bằng
cách nào?" Ngắt lời Bé Bự là Kính Cận, cậu bạn mọt sách nổi danh của lớp,
người liên tục nhất khối kể từ học kì một năm lớp mười. Do ham mê đọc sách từ
nhỏ nên cặp kính cận của cậu dày gấp mấy lần đít chai. Cậu chỉ có khuyết điểm
duy nhất là ít vận động nên khá ốm yếu và dễ ngã bệnh.
Bé Bự lại gãi gãi đầu theo thói quen mỗi khi phải động đão. Cậu nói:
"Ừ thì…mình cũng chẳng rõ. Họ chỉ yêu cầu mình đứng nghiêm ba mươi giây để thu
thập dấu vân tay và hình ảnh nhãn cầu."
Kính Cận hơi thất vọng về câu trả lời ú ớ nhưng cũng không gặng hỏi thêm.
Bé Bự nói tiếp:
"Sau đó, họ yêu cầu mình làm sáu bài kiểm tra để xác nhận nghề nghiệp trong
Mộng Giới. Sáu bài kiểm tra bao gồm: sức mạnh, thể lực, nhanh nhẹn, trí tuệ,
tri thức, và khả năng diễn thuyết. Nội dung bài kiểm tra thì…hì hì… Các cậu
cũng biết mình không nhớ dai mà. Mình chỉ biết bản thân thuộc mô hình chiến
binh, còn nghề nghiệp cụ thể thì phải lên level 10 mới được chọn lựa."
Nghe Bé Bự nói, cả đám háo hức không thôi, nhất là Kính Cận và Cái Mun. Năm
ngoái, Kính cận không đủ tiêu chuẩn tham gia do sức khỏe của cậu quá yếu; còn
Cái Mun là do học lực hơi kém. Bé Bự tuy học kém hơn cả Cái Mun nhưng vì là
thành viên của đội tuyển thể hình thành phố nên đạt tiêu chuẩn. Tổ chức năng
lượng toàn cầu lập ra bảng tiêu chuẩn nhằm khuyến khích người tham gia nỗ lực
hoàn thiện bản thân và phát triển ưu điểm nổi trội của mình. Kính Cận ốm yếu
dễ ngã bệnh nên bị buộc chạy bộ và tập thể dục ít nhất một tiếng mỗi ngày. Cái
Mun thì chẳng có ưu điểm gì nổi bật nên bị yêu cầu cải thiện thành tích học
tập.
Cậu bạn Nham Nhở do tiếp xúc và đam mê phim ảnh từ nhỏ nên khả năng đạo diễn
và biên kịch cực cao. Các hoạt động văn nghệ ở trường và thành phố đều do một
tay cậu dựng nên. Tuy nhiên, do nhân phẩm hơi kém và khá kiêu căng (cha mẹ
suốt ngày bận rộn kinh doanh, không có thời gian dạy dỗ) nên cậu bị buộc phải
đọc hết chuỗi sách Súp Gà Cho Tâm Hồn và tham gia các hoạt động thiện nguyện
của thành phố trong suốt một năm. Trong nhóm, thê thảm nhất chính là cậu ta.
Cũng nhờ thế mà tính tình cậu bạn Nham Nhở trở nên đáng yêu và thân thiện hơn
lúc trước nhiều. Đây cũng là nguyên nhân khiến Cái Mun thay đổi suy nghĩ và
chấp nhận cậu ta.
"Các cậu đang bàn gì đấy? Mình tham gia với"
Một giọng nói trong trẻo vang lên. Người vừa lên tiếng là cô bạn lớp trưởng
của lớp và cũng là tấm gương sáng để bạn bè noi theo. Cô hội đủ các ưu điểm
của một người nữ sinh: ngoan hiền, hiếu thảo, học giỏi, tài năng, xinh đẹp,
hát hay và năng động thể thao. Cô chính là nữ thần trong mộng của toàn thể nam
sinh trong trường, ngoại trừ Nham Nhở. Hắn hay bảo:
"Con gái hoàn mỹ giống như báo vật vậy. Để kín thì chúng rình, để hở thì chúng
rinh. Quen mấy cô như thế, mệt mỏi lắm. Cọp cái nhà tớ bình thường và hơi dữ
vậy đó, nhưng chắc chắn sẽ mãi mãi thuộc về tớ. Chỉ có trời mới cướp được cô
ấy từ tay tớ!"
Bé Bự cười cười nói:
"Bọn mình đang nói về Mộng Giới. Lớp trưởng, cậu tham gia Mộng Giới lâu rồi,
chắc đã chọn nghề rồi nhỉ? Mình vừa đăng kí nhân vật hôm qua nên chẳng biết gì
về vấn đề này."
Lớp trưởng phấn khởi bảo:
"Chúc mừng cậu nhé, Bé Bự. Cuối cùng cậu cũng được tham gia rồi. Cả lớp chỉ
mỗi mình mình chơi, nhiều lúc tủi thân lắm. Nay có cậu tham gia và sắp tới là
Cái Mun và Nham Nhở, chúng ta có thể lập thành một nhóm rồi. Chuyện nghề
nghiệp thì mình cũng không biết. Mình chỉ mới lên level 8 thôi. Cày level
trong Mộng Giới không như cày game, chỉ giết quái là được đâu. Phức tạp hơn
nhiều."
Bé Bự khẽ "a" một tiếng vì bất ngờ. Còn Kính Cận đã vội nói: "Lớp trưởng nói
rõ thêm đi."
Lớp trưởng đặt cặp táp lên bàn rồi nhanh chóng ngồi cạnh Bé Bự. Cô nói:
"Trước hết mình nói đến điểm kinh nghiệm nhé. Đúng là giết quái sẽ tăng kinh
nghiệm, nhưng không phải lúc nào cũng vậy. Level càng cao, đòi hỏi kĩ năng
giết quái phải chuẩn và khéo. Mình lấy mô hình chiến sĩ làm ví dụ nhé. Bắt đầu
từ level 7, cậu không thể cứ lao vào quái mà chém giết vì điểm kinh nghiệm sẽ
luôn luôn là 1. Cậu phải biết né đòn và tấn công vào điểm yếu của nó. Tùy theo
hiệu quả của đòn tấn công mà điểm kinh nghiệm sẽ cao hay thấp.
Ngoài ra, cậu còn phải chiến đấu với các loại quái khác nhau và có level thấp
hơn mình không quá hai cấp. Hiện tại, mình chỉ có thể săn tiểu quái goblin có
level trung bình là 6 hoặc 7. Còn nữa, từ level 5 trở lên, khi chết đi, toàn
bộ trang bị trên người sẽ rơi mất, đồng thời bị phạt 100 con quái không có
kinh nghiệm. Đừng xem thường hình phạt này nha. Mình từng chết một lần nên rõ
lắm. 100 con quái tính ra là cả nghìn điểm kinh nghiệm chứ không ít. Đủ để các
cậu lên level 3 đấy."
Bé Bự lại hỏi:
"Lớp trưởng đã rời tân thủ thôn chưa hay vẫn còn ở đấy?"
Cô đáp:
"Mình sắp rời tân thủ thôn để đi săn các loại quái khác. Nếu chỉ săn mỗi
goblin, đến hết năm sau cũng không lên level 10. Hơn nữa, thành viên trong tổ
đội của mình đã lên đường hết rồi. Người chơi mới thì chưa lên level 5 nên
không tổ đội được. Mình cũng phải nhanh chóng đi đến các thành thị lớn hơn để
tìm tổ đội mới. Dự là sẽ rất thú vị đây!"
Kính Cận gật gù bảo:
"Người chơi muốn lên level phải lập nhóm để đi thám hiểm khắp nơi. Trò chơi đề
cao tính cộng đồng và khuyến khích người chơi lên đường phiêu lưu. Rất hay!"
"Chào mọi người! Hôm nay đến lớp sớm thế!"
Một giọng nói hiền hòa vang lên. Vừa bước vào lớp là một cậu nam sinh dáng
người gầy gò và hơi thấp, chỉ tầm một thước sáu mươi sáu, sáu mươi bảy. Cậu
đeo một chiếc mặt bằng thạch cao do chính tay mình nhào nặn và trang trí. Hoàn
cảnh của cậu rất đáng thương. Khi bé, ba mẹ cậu thiếu nợ xã hội đen bị chúng
đốt nhà. Đôi vợ chồng đáng thương bỏ mạng trong trận hỏa hoạn ấy, còn đứa bé
tội nghiệp thì bị lửa táp phỏng hết gương mặt. Sau đó, bọn xã hội đen bị bỏ tù
và phải chu cấp cậu ăn học đến hết năm mười tám tuổi. Cậu vào sống trong trại
mồ côi đến tận bây giờ. Do tự ti với gương mặt nên cậu trầm tính ít nói và
luôn đeo mặt nạ mỗi khi đến trường. Bạn bè gọi cậu là Mặt Nạ còn đám ác ôn gọi
cậu là Mặt Quỷ. Trong trường, cậu chỉ chơi thân với nhóm Bé Bự và có phần cởi
mởi khi đi cùng họ. Đến tận bây giờ, chưa ai thấy gương mặt đằng sau lớp mặt
nạ vô hồn của cậu, kể cả nhóm bạn thân.
Lớp trưởng mỉm cười chào Mặt Nạ và bảo:
"Bé Bự được phép tham gia Mộng Giới rồi. Kính Cận, Cái Mun, và Nham Nhở cũng
sắp được tham gia. Mọi người ai cũng nổ lực để đạt yêu cầu. Còn cậu, cậu chắc
chắn là hợp yêu cầu rồi, sao lại không tham gia cùng mọi người cho vui?"
Mặt Nạ đáp:
"Các cậu cũng biết mình không thích những nơi ồn ào đông người. Mộng Giới
không hợp với mình. Các cậu cứ chơi vui nhé."
Lớp Trưởng hơi thất vọng nói:
"Mình hiểu ý cậu nhưng vẫn thấy hơi tiếc. Hi vọng là tương lai cậu sẽ thay đổi
ý định. Thôi cũng đến giờ thể dục rồi, chúng ta mau thay đồ rồi xuống sân tập
đi." "Ô kê con dê. Cái Mun đáng yêu của tớ, tớ giúp cậu thay đồ nhé." Nham Nhở
hí hứng quay sang nói với Cái Mun.
Cô nàng lập tức đáp lời bằng một cái nhéo đau điếng rồi cùng Lớp Trưởng đi
thay đồ, bỏ mặc cậu bạn nham nhở ngồi đấy kêu la. Bé Bự muốn an ủi nhưng chẳng
thấy có gì đáng để an ủi nên lại thôi. Kính Cận kinh bỉ nhìn Nham Nhở và thốt
ra hai chữ "đáng đời". Mặt Nạ thì đã lui ra tự bao giờ. Lớp học lại trở nên
thanh tĩnh như chưa từng có cuộc trò chuyện nào diễn ra.