Người đăng: TGOD
Cuộc sống của Lý Thiên Ngọc cứ bình thản mà tiếp diễn, một tuần sau sự việc
giữa Lý Thiên Ngọc và Ur xảy ra trong nhà tắm, Layla cuối cùng cũng tỉnh dậy
sau cơn hôn mê sâu, mặc dù Lý Thiên Ngọc mỗi ngày đều điều trị cho nàng, cũng
sử dụng ma lực của bản thân nâng cao thể chất cho Layla nhưng đạo lý cơm phải
ăn từng miếng, không thể đột nhiên mà mập ngay được, cũng tương tự như vậy, cơ
thể Layla kinh mạch toàn thân co rút bế tắc tạo thành tình trạng yếu ớt ngay
từ nhỏ, tuy bình thường thì không có chuyện gì do Layla là ma pháp sư, có ma
lực chèo chống cơ thể, nhưng nếu quá độ sử dụng ma lực, hiển nhiên khi ma lực
cạn kiệt sẽ khiến cơ thể gục ngã.
Lucy còn nhỏ, mới chỉ có mười tuổi, cho nên việc chăm sóc cho Layla đương
nhiên hắn phải làm hết, tất nhiên mỗi lần như vậy lại là một lần được “rửa
mắt”, tay cũng không yên phận mà ăn no đậu hũ, cho nên hắn cũng vui vẻ mà
nhận, đôi lúc bận việc hoặc có nhiệm vụ cần làm, không có ở nhà thì Ur cũng
phụ một tay, cho nên cũng không phiền toái lắm.
Layla khi tỉnh dậy có chút mơ hồ, hơn nữa nhìn khung cảnh xung quanh không
giống như ở nhà mình cho nên có chút hoảng loạn, Lý Thiên Ngọc mang Lucy đến
thăm nàng, trông thấy vậy liền cùng Lucy trấn an Layla :
Layla nghe hắn nói xong vội hỏi :
Lý Thiên Ngọc kéo tới một chiếc ghế, ngồi xuống, lại nói :
Tôi cũng không biết cụ thể, tôi trong lúc làm nhiệm vụ đi ngang qua tình cờ
phát hiện được chủ nhân ngôi nhà này đã chết, có vẻ là chồng của cô, hơn nữa
cũng phát hiện được cô đang trong tình trạng nguy kịch cho nên cứu cô, cũng
mang hai người về đây.
Sao ? Anh nói cái gì ? Jude đã chết !? Tại sao lại có thể như vậy được ? -
Layla khó tin gấp gáp nói.
Hai tay cũng bắt lấy tay của hắn, vẻ mặt mong chờ điều hắn nói không phải là
sự thật, tuy nhiên Lý Thiên Ngọc cũng không thể nói, chính hắn ra tay làm thịt
Jude chứ, cho nên bàn tay còn lại liền vỗ nhẹ mu bàn tay Layla nhẹ giọng nói :
Xin lỗi, thế nhưng quả thực người mà cô gọi là Jude đã chết, nguyên nhân
theo tôi thấy là tự sát.
Tự sát ? Không thể, Jude không thể nào bỏ lại Lucy mà tìm tới cái chết...-
Layla sững sờ.
Lý Thiên Ngọc cũng không biết nói thế nào, đành im lặng, bất qua may mắn Lucy
liền đi tới một bên ôm lấy Layla khóc lên :
Từ khi mama bị ốm, baba đã không còn quan tâm gì tới Lucy nữa, còn rất hay
quát mắng Lucy, nói rằng chính bởi Lucy, cho nên mẹ mới bị như thế…
Mama, có đúng như ba nói, tất cả là lỗi của Lucy, có đúng không ?
Layla sững sờ, nàng không thể tin được rằng Jude lại có thể đối xử với Lucy
như vậy, nàng vội vàng ôm chặt lấy Lucy, vuốt ve mái tóc cô bé, nén khóc mà
nói :
Lý Thiên Ngọc thấy tình cảnh hai mẹ con ỷ ôi sướt mướt, có chút không chịu
được liền đi ra ngoài hít thở không khí thì gặp được Ur.
Thế nào ? Cô ấy tỉnh rồi ? - Ur hỏi thăm một tiếng.
Ừ ! Nhưng hiện giờ…khó mà nói. - Lý Thiên Ngọc thở dài.
Hắn hiện tại không biết là mình làm thế là đúng hay sai, hắn giết Jude mặc dù
một phần là yêu thích Layla, nhưng một phần là vì không thể chịu được tính
cách của Jude, tên này vùi đầu vào kiếm tiền, trong khi vợ thì ốm nặng sắp
chết, con cái thì còn nhỏ chẳng ai lo, thử hỏi hắn có tư cách gì mà làm cha,
làm chồng chứ ?
Cho dù hắn có lỗi trong chuyện này, nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, mặc dù
hắn giết Jude lại cứu Layla, một mạng đổi một mạng, không ai nợ ai, chính xác
là như thế.
Suy nghĩ một hồi đến nỗi ngẩn cả người, hắn cũng không để ý tới Ur khiến cô
nàng bực mình, đưa tay tới phần thịt ở eo hắn bấm một cái khiến Lý Thiên Ngọc
liền oai oái kêu lên :
Nói xong đưa tay xoa xoa phần thịt bị nhéo, vẻ mặt nhăn nhó, khó hiểu nhìn Ur
khiến cô nàng bật cười khúc khích, lại đưa ra hai tay áp tới hai bên má của
hắn, mặt cũng tiến sát tới, hai người chóp mũi đụng vào nhau, ánh mắt đều nhìn
lấy mắt đối phương, thậm chí Lý Thiên Ngọc lúc này có thể nghe được tiếng hô
hấp của nàng cũng như ngửi được hương khí từ trên người nàng phát ra.
Lý Thiên Ngọc nghe vậy, như tỉnh cả ngủ, hắn con ngươi lại trở nên trong vắt,
miệng khẽ nhếch lên, hai tay vòng tới ôm lấy eo của Ur, kéo nàng áp sát lấy
thân thể hắn, cúi đầu xuống đặt lên đôi môi mềm mại kia một nụ hôn kiểu pháp
thật sâu.
Đầu lưỡi tách ra, kéo theo một sợi chỉ mỏng trong suốt, Ur nhoẻn miệng cười,
đầu lưỡi tiếp tục thò ra liếm môi một cái, động tác khiêu gợi như vậy khiến Lý
Thiên Ngọc thú tính bộc phát, gấp gáp ôm lấy Ur chui vào một cái á không gian,
phất tay một cái từ sáng thần không gian chuyển tới một cái giường sau
đó…đương nhiên là một phen quần hoa loạn vũ.
…
Mưa tạnh mây tán, Lý Thiên Ngọc nằm trên giường tứ chi trải rộng thích ý với
thân thể giai nhân nằm trong lòng, Ur lúc này toàn thân đỏ ửng, đầu tựa lên
ngực hắn có chút thở dốc, mồ hôi nhễ nhại, tóc mai tán loạn, từ khe suối vẫn
còn chảy ra một chất dịch trắng mà ai cũng biết đấy là cái gì, gương mặt hiện
lên vẻ thỏa mãn sau cao triều, đặc biệt mê người.
Đợi cho hơi thở bình ổn, Ur bàn tay khẽ đưa lên chạm vào mặt hắn, đầu ngẩng
lên, đôi mắt chăm chú nhìn, từng đường nét của khuôn mặt này càng lúc càng in
sâu vào trong thâm tâm của nàng, có lẽ đến giờ phút này, nàng cũng chấp nhận
một sự thật, hắn, chính là người đàn ông của nàng mà không còn là baba của
Ultear nữa, hình bóng của hắn đã in đè lên tất cả.
Ur cũng biết bản thân sẽ không phải là nữ nhân duy nhất của hắn, dù sao từ
cách hắn chăm sóc cho Layla là có thể nhìn ra, mà nàng, một người đã từng có
chồng, cũng sẽ không chiếm đoạt lấy hắn cho riêng mình, dù sao như thế cũng là
quá ích kỷ và không công bằng với hắn, tất nhiên cũng không công bằng với
chính bản thân mình, thế nhưng nàng sẽ không trở thành sự trói buộc đối với
hắn mà sẽ là nơi ấm áp để hắn tìm về, chính nàng đã quyết định như vậy.
Nhắc đến Layla, Ur mới chợt nhớ đến mà nói :
Lý Thiên Ngọc trầm mặc, sau đó hắn mới nói :
Ur, em thật muốn nghe sao ?
Ừm, em muốn nghe anh nói thật lòng ! - Ur áp má lên ngực hắn khẽ dụi dụi
mỉm cười nói.
Lý Thiên Ngọc im lặng một lúc, sắp xếp ngôn từ, sau đó mới nói :
Hơi ngừng một chút hắn mới nói tiếp :
Anh có một bí mật, mà bí mật này chỉ có thể nói cho nữ nhân quyết định đi
theo anh…
Đi theo anh ? Vậy em hiện giờ không phải là đang theo anh sao ? - Ur ngạc
nhiên nói.
Không, ý của anh không như em nghĩ đơn giản như vậy, không chỉ đơn thuần là
yêu nhau, ở bên nhau, anh muốn nói, chúng ta sẽ mãi mãi gắn bó, không thể tách
rời, anh đi đâu, em sẽ theo đó, anh sẽ đi tới một nơi rất xa, có thể rất rất
lâu mới quay trở về đây được, em làm được sao, Ur ? - Lý Thiên Ngọc nói.
Ur trầm mặc, sau đó ngước lên nhìn Lý Thiên Ngọc hé đôi môi anh đào nói :
Lý Thiên Ngọc mỉm cười, lại vuốt ve khuôn mặt của Ur mà nói :
Vậy nếu, anh mang cả Ultear theo thì sao ?
Cái gì, anh…anh đánh cả chú ý với Ultear !? - Ur kinh hãi, bật nhổm dậy
nói.
Bình tĩnh, Ur, anh đã nói rồi, chỉ cần em đồng ý, tất cả mọi thứ sẽ sáng
tỏ, em sẽ biết tất cả… - Lý Thiên Ngọc cũng ngồi dậy kéo Ur vào lòng, nhẹ
nhàng nói.
Ur đầu óc có chút loạn, sau đó như quyết tâm điều gì, chợt ngẩng đầu lên nói :
Em chấp nhận, anh hãy nói cho em biết bí mật của anh được chứ ?
Tốt, vậy giờ chúng ta đi thôi ! - Lý Thiên Ngọc mỉm cười nói.
Sau đó, hai người thân ảnh liền biến mất, để lại một chiếc giường phía trên
trải đầy vết tích của cuộc giằng co ác liệt đã từng diễn ra.
Trong sáng thần không gian, thân hình Ur và Lý Thiên Ngọc đồng thời hiện ra,
ngay lập tức, hệ thống bắt đầu trồng vào ký ước, cũng như kí kết khế ước linh
hồn với Ur, không mất quá nhiều thời gian liền hoàn thành, Ur đầu có chút
choáng đứng cũng không vững, làm hắn phải dìu đỡ lấy nàng.
Thì ra là thế, thì ra đây chính là sáng thần không gian… - Ur chỉnh sửa sắp
xếp lại ký ức trong đầu lại quay sang nói với Lý Thiên Ngọc.
Ừm, em đã hiểu chưa ? Chúng ta sau này sẽ trở thành thần, mà đối với thần,
chỉnh sửa chút huyết mạch hoàn toàn là không có vấn đề gì, em không cần lo
lắng đến chuyện của Ultear. - Lý Thiên Ngọc đáp.
Hắn sau đó cũng giới thiệu cho Ur đám lão bà đông đảo của hắn cho nàng nhận
thức, sau đó một đám nữ nhân và Lý Thiên Ngọc kéo nhau tới suối nước nóng tắm
rửa, đương nhiên không thiếu một phen vân vũ, nhất long hí n+1 phụng a….
Thay quần áo sạch sẽ sau khi tắm xong, hai người mới lui ra khỏi sáng thần
không gian, Ur trước khi trở về phòng liền nháy mắt một cái nói với hắn :
Lý Thiên Ngọc cười cười, lại hôn tạm biệt một thoáng sau đó liền đi ra ngoài,
còn đi đâu sao ? Đương nhiên là đi chợ mua thức ăn về làm bữa tối, một đoàn
tàu há mồm còn đang đợi kia kìa.