Một Cái Tốt Sư Phụ


Người đăng: DrakeN174

Sau đó tin tức Nhật Thiên tỉnh dậy được một nha hoàn vô tình phát hiện lúc vào
phòng của hắn để dọn dẹp.


  • Con ta, con ta đâu. Thiên nhi ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi. Con có biết
    con có chuyện gì ta biết sống làm sao đây.

Sau khi biết được tin hắn tỉnh dậy, tam phu nhân ngay lập tức xuất hiện.

Cảm nhận được sự lo lắng trong lời nói của mẹ mình, hắn mỉm cười ấm áp. Đây là
cái cảm giác mà trước kia hắn hằng mong ước.

Sau đó suốt mấy giờ đồng hồ hắn bị tam phu nhân ‘‘ dạy dỗ’’. Phải đến khi Tam
gia mở miệng nhắc nhở nàng rằng hắn còn đang dưỡng thương, sau đó bảo nàng đi
nghỉ ngơi thì hắn mới thoát khỏi tràng diện này.


  • Con cảm thấy thế nào


  • Rất tốt.


Cả hai cùng im lặng một hồi, không biết phải nói gì. Hắn bỗng lên tiếng :


  • Cha không thắc mắc gì sao ?


  • Có chứ, con mau bình phục đi đã, chuyện đó chúng ta sẽ nói sau.


Hắn gật đầu rồi im lặng. Hắn cũng cảm nhận được tình cảm mà cha mình giành cho
mình. Đó là tình cảm của một người thầm lặng luôn đứng sau theo dõi hắn.

Hoàng tướng quân cũng đi ra để lại Nhật Thiên với bao nhiêu cảm xúc ngỗn
ngang. Giờ hẳn là lúc hắn suy nghĩ về cách ứng đối với những câu hỏi của gia
gia, tộc trưởng bá bá hay cha mẹ hắn.

Cũng không cần lo nghĩ quá mức, hắn có thời gian rất dài để suy nghĩ.

Hôm sau gia gia cùng nãi nãi hắn cũng ghé qua thăm. Tộc trưởng bá bá thì cũng
phải mất vài ngày sau vì xử lý công vụ của gia tộc.

Một cái gia tộc to lớn như vậy mà chỉ có vài người thăm hắn, điều này cũng
không kỳ quái. Đơn giản vì đây là hiệu quả của nghiêm lệnh cấm nói về chuyện
này của Hoàng lão.

Chuyện này tổng cộng chỉ có vài người biết tính luôn cha mẹ hắn cùng một ít
cái người hầu.

Kể từ lúc Nhật Thiên tỉnh lại mẹ hắn luôn túc trực tại giường. Chỉ trừ thời
gian nghỉ ngơi. Lần trước lúc hắn tỉnh cũng là lúc mẹ hắn rời đi nghỉ ngơi, để
hạ nhân thay nàng tiếp tục chăm sóc.

Hằng ngày lúc nào mẹ hắn cũng răn dạy rất rất nhiều điều, làm cho Nhật Thiên
đầu óc muốn phát điên. Tuy nhiên vẫn không thể làm gì khác vì đây là sự lo
lắng của nàng giành cho hắn.

Hiện nay Nhật Thiên muốn nhất là thương thế của mình nhanh nhanh bình phục một
chút. Nếu tiếp tục theo tình cảnh này lâu hơn nữa hắn không biết tâm trí mình
sẽ chịu đựng được đến khi nào.

May mắn cho Nhật Thiên là thể chất của người Saiyan tương đối mạnh mẽ. Cùng
dược lực cường đại của Thánh quả mà chỉ qua hơn một tháng phải nằm giường bệnh
hắn đã khỏe hẳn trở lại.

Nghĩ lại mọi chuyện làm Nhật Thiên cứ cười cười mãi. Không ngờ được độ mạnh mẽ
khi biến thân lại cao đến như vậy. Biến thân cùng với ‘‘Kaio Ken’’ làm cho hắn
có thể đối kháng cùng Vương cấp đỉnh phong, thậm chí là diệt sát đối phương.

Qua trước đây điều tra được, Nhật Thiên biết nơi hắn đang ở, Hải Thiên đế
quốc, được xem là quốc gia cấp 7.

Quốc gia cấp 7 là quốc gia có cường giả Chiến Đế thủ hộ. Chiến Đế đã là đỉnh
cao của đế quốc rộng lớn này. Ngoài ra Chiến Vương, Chiến Hoàng đã có thể mạnh
mẽ đi ngang trong đế quốc.

Hắn vậy mà rõ ràng đã có thể đi ngang.

‘‘Đại gia ra tay, gà bay chó chạy a.’’ Lâu lâu không nhịn được hắn lại phát ra
một câu như vậy

Sau một hồi tự sướng thì Nhật Thiên đã suy nghĩ kỹ lại. Hình thái biến thân
cực kỳ giống với yêu thú,nếu như hắn mà để người thấy cái này, hẳn là bị cả
đám người đuổi giết đến chết.

Đồng thời dưới lịch duyệt và ký ức của Goku, hắn cũng nên ít dùng lại chiêu
này. Nó là một tuyệt chiêu rất mạnh, nhưng chỉ hiệu quả trong giai đoạn hiện
tại, không có nhiều tác dụng khi phát triển lên cao hơn.

Hơn nữa việc thi triển biến thân rồi dùng ‘‘Kaio Ken’’ để lại áp lực lớn hơn
bình thường. Đây là một trong những cái mà hắn phải cẩn thận nghiên cứu. Càng
ngày hắn càng thấy đáng tiếc cho một cái tuyệt chiêu này.

Nếu các cường giả khác mà biết được ý của của hắn, thì hẳn đã chửi hắn đến
chết không thể chết hơn. Đường đường một cái tuyệt chiêu tăng lên 10 lần sức
mạnh, mà hắn chê bai đủ đường, kén cá chọn canh.

Sau khi cẩn thận suy nghĩ, biến hình thành Oozaru được hắn xếp vào hàng át chủ
bài bảo mệnh cuối cùng.

‘‘Được rồi, có lẽ đến lúc cần phải đi đối mặt với bọn họ’’ Nhật Thiên lẩm bẩm.

Sau khi biết được Nhật Thiên bình phục, mọi người trong cao tần Hoàng gia cũng
là giật mình không thôi. Thương thế nặng như vậy mà chỉ cần có hơn một tháng,
ai ai cũng thầm hô tiểu quái vật.

Tiếp theo đó gia gia đã kêu hôm nay sẽ được cha hắn đưa sang để nói chuyện.

Nhật Thiên được cha mình dẫn đi về phía phòng của gia gia hắn. Trong lòng hắn
cảm thấy kỳ quái. Đáng lẽ ra phải gặp nhiều người mới phải chứ nhỉ.

Trước khi đến hắn cũng đã khẳng định suy nghĩ khi cảm nhận được rất nhiều khí
tức tụ tập nơi đây. Không lẽ cả bầy lại đi vào phòng gia gia hắn mà nói
chuyện, đủ chỗ sao ?
Như hiểu được suy nghĩ của hắn, Hoàng tướng quân lên tiếng : ‘‘Không cần phải
cảm thấy kỳ quái, sắp tới đây là cách để vào phòng nghị sự mật của gia tộc.
Con hãy nhớ kỹ, để sau này còn biết đường mà ra vào.’’

Nhật Thiên hiểu ra được, thì ra là còn mật thất riêng.

Chỉ thấy tiếp theo cha hắn đi về phía sau của căn phòng. Nơi hòn non bộ động
chạm những mảnh đá theo thứ tự kỳ quái nào đấy. Nhật Thiên cũng âm thầm ghi
nhớ.
Sau đó chỉ thấy một hòn đá lớn di chuyển, để lộ ra lối đi vào bên trong vừa đủ
cho một bình thường đi vào.

Bước vào trong một mảnh tối đen như mực.Hắn cảm giác được mình càng ngày càng
đi xuống phía dưới, sâu vào lòng đât. Khi Hoàng tướng quân đi còn phải tránh
né rất nhiều cạm bẩy khác nhau.

Cũng đúng thôi, nơi bí mật thì phải có phong phạm của nơi bí mật chứ.

Nơi cuối cùng của con đường là một căn phòng rộng, được thắp sáng bởi Thải
quang thạch. Đây là một loại đá đặc biệt có khả năng tích tụ ‘‘Khí’’ rồi sau
đó phát sáng cho đến khi hết năng lượng.

Chỉ thấy nơi đây là một chiếc bàn dài tương đối giống với loại bàn phòng họp
trong thế giới trước,cái khác chỉ là nó làm bằng một loại đá nào đó hắn không
biết tên.

Hiện đang có 7 người ngồi, trong đó gia gia hắn ngồi giữa, bên trái ông là
Thanh Hùng bá bá của hắn. Sau khi cha hăn đưa hắn tới cũng đi đến ngồi cạnh
đại bá của hắn.


  • Thiên nhi, con ngồi đi – Gia gia hắn lên tiếng chỉ vào chiếc ghế đối diện
    với ông.


  • Vâng thưa gia gia.


  • Để ta giới thiệu với con một chút. Nơi đây ngoài cha con cùng đại bá, 5
    người còn lại là của con khác bá bá. Bọn họ trong tên đều có một chữ Thanh,
    như thế hệ của con là chữ Nhật.


  • Con chào các vị bá bá.Gia gia à, người gọi con đến đây có chuyện gì không ?
    – Hắn nhận ra mọi người ngồi theo vai vế theo tứ tự phải 1357, và trái là
    246.Hắn gật đầu chào rồi ngây thơ hỏi


  • À, ta chỉ giới thiệu với con một chút thôi. Sư phụ của con có khỏe không ?


Câu nói này làm hắn im lặng trong đôi chút. Tại sao gia gia hỏi mình một câu
kỳ quái như vậy. Cái gì sư phụ chứ.

Hắn nghĩ bọn họ đã có gì đó hiểu lầm ở đây, tuy nhiên Nhật Thiên cũng rất vui
khi thấy họ hiểu lầm như vậy.

Điều mà hắn nãy giờ cứ nghĩ là nhầm lẫn. Thì đối với người khác phải là điều
hiển nhiên. Ít nhất là đối với cao tầng Hoàng gia 8 người.

Đừng có đùa, một đứa nhỏ 6 tuổi có thể đạt được tới ngày hôm nay, nói không có
người dẫn dắt dạy bảo thì làm sao có người tin cho được.

Câu nói của gia gia hắn như một đòn phủ đầu, để lộ ra thông tin như rằng ông
đã biết mọi bí mật của hắn.

Lúc nói câu này Hoàng lão đã suy nghĩ rất kỹ lưỡng. Dù Thiên nhi có giỏi đến
cách mấy, hắn cũng chỉ là đứa trẻ 6 tuổi, làm sao có thể nhìn ra được ẩn ý
trong câu nói của mình.
Đáng tiếc thay hắn không phải là một đứa trẻ bình thường.


  • Ông ấy rất tốt. Ách, sao gia gia lai biết sư phụ con ? – hắn lại ngây thơ
    trả lời, tiếp tục giả vờ đi theo lối suy nghĩ của gia gia.

Trong mắt mọi người ngay lập tức sau khi nghe câu trả lời này đều có bộ dạng
quả nhiên. Đều nhìn về phía cha mình đầy khâm phục. Thầm nghĩ trong lòng vẫn
còn cần phải học hỏi cha nhiều a.


  • Hừ. Chỉ có một việc nhỏ như vậy như thế nào ta không biết ? Chuyện này đâu
    phải cái gì bí mật. Đến việc con cách vài đêm lại đi vào Vô tận sâm lâm ta
    cũng biết. Việc này cũng không phải mới đây. Nói đi, làm sao con có thể gặp
    được ông ấy ?

Nghe đến câu này làm Nhật Thiên cả kinh, thầm nghĩ thì ra việc hắn thường
xuyên trốn ra ngoài mọi người cũng đã biết. Sau đó hắn bắt đầu suy nghĩ câu
chuyện của mình. Một câu chuyện tốt không có kẻ hở.

Nhật Thiên kể rằng vào năm ba tuổi, mỗi đêm có một ông lão râu tóc bạch kim
đến gặp hắn trong giấc mơ. Ông bảo tư chất của con rất thích hợp để kế thừa y
bát của ông ấy. Sau đó hằng đêm ông đều xuất hiện trong giấc mơ để truyền thụ
khả năng cho hắn.
Đến cả việc lén tiến vào Vô tận sâm lâm cũng là đề nghị của sư phụ nhằm luyện
tập thực chiến tích lũy kinh nghiệm.

Mọi người trong phòng đều há hốc mồm với những gì mà hắn kể. Điều này có vẻ
quá bất ngờ và khó tin.

Tuy nhiên cái giáng vẻ của một đứa trẻ nhỏ đang cố gắng kể hết tất cả những gì
mình biết trước ‘‘người lớn’’ đánh tan hết nghi ngờ của mọi người.


  • Vậy còn chuyện tháng trước, sao sư phụ con không đến giúp con lấy Thánh
    quả.


  • Sư phụ đã giúp con mà. Lúc con biến thân thành đại hầu tử ấy. Lúc đó là sư
    phụ con phụ thể.


Câu trả lời lại làm cho mọi người ngạt nhiên hơn.


  • Vậy tức là con còn có thể tiếp tục biến thân như vậy nữa ? – bỗng cha hắn
    lên tiếng nói.


  • Không có. Sư phụ bảo người có việc phải đi, hiện giờ con đã có mọi người
    trong tộc bảo vệ nên không cần phải có sư phụ mãi ở bên.


8 đôi mắt trợn tròn liếc nhìn nhau. Bọn họ thấy được sự kinh hãi trong mắt đối
phương.
Sau khi cho Nhật Thiên lui ra bọn họ mới tiếp tục cuộc nghị sự.


  • Người này tâm cơ thật cao, bằng vào đâu mà ông ta nghĩ rằng chúng ta không
    hại Thiên nhi mà sẽ bảo vệ nó nhỉ ?


  • Người này hẳn đã ở gần chúng ta bấy lâu nay, có thể là hắn đã quan sát
    chung ta. Vậy mà chúng ta không hề hay biết gì.


  • Thật đáng tiếc xem như Thiên nhi mất đi chiến lực Vương cấp


  • Được rồi, thực lực của chính mình mới là vương đạo.


  • À đúng rồi, lúc nãy chúng ta không hỏi xem hiện giờ nó đã đạt tới cảnh giới
    nào nhỉ.


  • Các người có để ý hay không, ta không cảm nhận được Thiên nhi đã đạt đến
    cảnh giới nào. Hắn cứ như một người thường vậy.


  • Ta chưa từng nghe qua về chiến kỹ có thể xuất hiện trong giấc mơ của người
    khác. Thứ này thật thú vị, cũng thật kinh khủng.


  • Đệ cũng vậy. Hẳn là tác dụng của một chiến kỹ nào đó.


Cao tần Hoàng gia vẫn cứ tiếp tục nghị luần cho đến khuya ngày hôm đó. Bất
giác chỉ từ một cái sư phụ bịa ra của Nhật Thiên đã để lại nan đề cực kỳ đau
đầu cho gia gia và các bá bá của hắn. Trong khí đó thủ phạm lại vui vẻ mà đi
dạo hưởng thụ cuộc sống đầy nhàn nhã của mình.


Saiyan Tung Hoành Dị Giới - Chương #8