5:lần Đầu Biến Hình.


Người đăng: DrakeN174

Sáng hôm sau, tại Nhật Thiên biệt viện. Đây là nơi hắn được cấp cho xem như
quà sinh nhật của gia gia hắn vào lúc 3 tuổi.

“Chết tiệt, tối qua thật nguy hiểm. Tên kia khí tức ít nhất cũng phải ngang
với Ginyu” nằm trên giường gấm êm ái, Nhật Thiên tự nghĩ ngợi về chuyện tối
qua.

Thánh quả cứ loay hoay mãi trong đầu hắn. Đó là thánh quả đó, tư chất của Goku
chỉ cố gắng từng ngày mà đã đạt đến đỉnh cao của thế giới 7 viên ngọc rồng.
Nếu như hắn ăn được Thánh quả để rồi nâng lên tư chất thì tốc độ phát triển
của hắn còn nhanh như thế nào nữa.

Không phải Nhật Thiên không nghĩ đến việc luyện Thánh quả thành đan dược. Thế
nhưng điều này gần như là vô kế khả thi.

Thứ nhất hắn không biết bất cứ cấp 6 đan dược sư nào. Đây là Hoàng cấp đan sư,
không phải muốn biết là biết được.

Thứ hai, thứ hắn đang nhắm tới là Thánh quả, là thứ mà ai ai cũng thèm muốn.
Chỉ cần hắn lộ ra thứ này, sợ rằng sẽ bị mọi người toàn lực đuổi giết. Cái đạo
lý thất phu vô tội, hoài bích có tội không phải hắn không biết.

Tiếp theo, cho dù hắn có đáp ứng được hai điều kiện trên, thì hắn cũng phải
gom góp những dược vị phụ trợ khác. Đan dược cấp 5 không phải cần mỗi Thánh
quả.

Cuối cùng, hắn cần phải cẩm trong tay được Thánh quả đã. Chưa gì đã suy đi
tính lại cứ như Thánh quả đã chắc chắn trong tay thì cũng có vẻ hơi ngố. Hắn
còn chưa tự cao đến vậy. Nơi đó còn một tên yêu thú với khí tức cực khủng đang
canh giữ. N

hật Thiên đoán đó hẳn là yêu thú thủ hộ thánh quả. Thông thường nơi các thiên
tài địa bảo sẽ có các yêu thú mạnh mẽ thủ hộ, chúng sẽ đợi đến thời cơ chín
mùi mà phục dụng thánh quả để trở nên mạnh hơn.


  • Tiểu bảo bảo, con đã dậy chưa.

Đang miên man suy nghĩ, tiếng nói của tam thiếu phu nhân làm hắn tỉnh lại.


  • Tiểu bảo bảo, con đã dậy rồi sao. Sao mới sáng sớm mà mặt lại nhăn nhó nhưa
    vậy, là ai làm con khó chịu vậy.


  • Mẹ à, người có thể đừng gọi con là tiểu bảo bảo không.


  • Được a, vậy cục cưng, sáng nay con muốn ăn gì đây.


Hắn triệt để im lặng, tùy mẹ hắn muốn gọi thế nào thì gọi.

Trong bữa điểm tâm sáng của gia đình, Nhật Thiên vẫn đang miên mang suy nghĩ
về nan đề tối qua.

Lúc này trên bàn ăn có cha mẹ hắn, hai người cũng đang nhìn vào cái tiểu hài
tử đang ngây ra suy nghĩ điều gì đó của mình. Cũng thật lạ thay, cha hắn là
đại tướng quân nhưng đến nay đa phần đều ở nhà. Có lẽ là vì hiện giờ là thời
bình chăn.


  • Này tiểu bảo bảo, ông cụ non của ta, con đang suy nghĩ chuyện gì vậy.


  • Không có gì đâu mẹ, con chỉ nghĩ vài chuyện linh tinh thôi. Lat nữa con ra
    ngoài chơi chút nhé.


Hắn nhẹ nhàng lảng tránh, nhanh chóng kết thúc bữa ăn của mình rồi vọt ra
ngoài, để lại song thân đang nhìn nhau đầy nghi hoặc.

Đây là một thói quen khác của Nhật Thiên. Hắn thường ra ngoài để dạo chơi,
đồng thời đi mua một, hai con yêu thú cấp một về để làm đồ ăn cho cả ngày.

Sở dĩ Nhật Thiên phải như vậy là vì sức ăn của hắn quá kinh người, đồng thời
hắn cũng chê cái tay nghề của đầu bếp trong nhà.

Vì kiếp trước từ nhỏ hắn đã phải lăn lộn xã hội, tự bươn chải mà sống nên việc
nấu nướng hắn cũng rất thành thạo. Đừng có đùa, đến việc sống còn khó khắn chứ
ở đó mà mua đồ ăn từ hàng quán.

Dạo chơi với cây kẹo trong tay, Nhật Thiên vừa miên man suy nghĩ, vừa ngắm
nhìn xung quanh cái thành đô đông đúc này.

Thủ đô của một đế quốc, quả nhiên rất phồn hoa. Lần đầu tiên Nhật Thiên ra
ngoài cũng tương đối giật mình. Nơi đây chật ních người qua lại, bán đủ thứ
mọi đồ vật.


  • Tiểu thiếu gia, hôm nay chúng ta đi đâu đây – một người hầu đi theo sau
    lưng lên tiếng hỏi Nhật Thiên


  • Tùy tiện đi, hi vọng hôm nay ta sẽ gặp may, gặp được vài cái yêu thú nào đó
    vị ngon ngon chút.


Hai cái hộ vệ không khỏi im lặng, bọn hắn cũng tinh tế nhìn ra được tiểu thiếu
gia đang có chuyện suy nghĩ.

Cả ngày hôm nay hắn đi dạo chơi mà chẳng có tâm trạng. Trong lòng hắn không
kìm được cứ nghĩ về Thánh quả, cứ nghĩ về tốc độ tăng sức mạnh của mình khi mà
có thể cầm được thánh quả trên tay. Bất giác nước miếng hắn chảy ròng ròng.
Làm cho hai cái hộ vệ cứ nghĩ rằng hẳn là tiểu thiếu gia đã tìm ra món ăn.

Bỗng ánh mắt của Nhật Thiên trở nên kiên định. Hắn đã quyết định tối nay hành
động, bằng mọi con bài tẩy có thể lật lên, hắn cũng phải âm thầm đạt được
Thánh quả.


  • Được rồi đi kiếm một con Thiết Diện Thanh Ngưu con nào, thịt của nó cũng
    được.

Sau khi đã quyết định xong hắn cảm thấy nhẹ nhõm, quyết định đi chọn món ăn
nhanh nhất để về nhà còn chuẩn bị.

Vừa về đến nhà hắn ngay lập tức giao cho đầu bếp con yếu thú Thanh Ngưu con.
Đây chỉ là con yêu thú cấp 1 nhỏ nhoi hẳn là đầu bếp có thể lo liệu được, với
lại hiện giờ hắn phải chuẩn bị cho chuyến đi tối nay. Không có tinh lực mà lo
chuyện khác.

Hắn chạy ào đi khắp nơi tìm kiếm mẹ hắn.


  • Ồ tiểu bảo bảo, con tìm ta có việc.


  • Mẹ à, người có thể cho con một tí đan dược chữa thương được không.


Tam phu nhân lấy làm lạ nhưng vẫn đưa cho hắn thuốc.


  • Con cầm cái này, đây là hồi nguyên đan câp 3.

Hắn nhanh chóng cảm tạ rồi vọt về phòng. Tam phu nhân không cần hỏi nguyên do
cũng đã đưa hắn đan dược cấp 3 trân quý, điều này đủ thể hiện sự cưng chiều
của nàng đối với hắn.

Bỗng nàng nghĩ gì đó sau đó đi tìm chồng của mình.


  • Nàng nói nó cầm đi hồi nguyên đan ? Nó xin đan dược chữa thương để làm gì ?


  • Điều này thiếp cũng không biết, tuy nhiên ta thấy hắn hỏi thì cho thôi.
    Trước đây Thiên nhi rất ít khi đòi hỏi điều gì.


Từ trong thư phòng của Hoàng đại tướng co tiếng nghị luận to nhỏ.


  • Được rồi, chắc không có gì đâu, có thể hắn mang người ra ngoài chơi sinh sự
    rồi làm người xung quanh bị thương nên muốn làm gì đó thôi. Nang không phải lo
    lắng.


  • Ta biết rồi, ta ra ngoài đây.


Nói điệu tam phu nhân lui ra, để lại Hoang đại tướng một mình chau mày suy
nghĩ.


  • A ngũ, đêm hôm qua tiểu thiếu gia có đi đâu không – bỗng hắn chau mày nói.


  • Bẩm Tam gia, đêm qua tiểu thiếu gia vẫn ra ngoài tiền về Vô tận sâm lâm như
    mọi khi – từ trong hư không có tiếng trả lời


  • Lúc hắn trở về có điều gì khác lạ chăng


  • Lúc tiểu thiếu gia trở về trông có vẻ chật vật và gấp gáp ạ.


Câu nói này làm cho Hoàng đại tướng có điều suy nghĩ.


  • Nếu như sắp tới hắn lại vào Vô tận sâm lâm thì người gọi thêm 2 người thực
    lực Tướng cấp âm thầm đi theo hắn.


  • Dạ - trong hư không lại có tiếng vang rồi im lặng


Nếu như Nhật Thiên nghe được cuộc đối thoại này hắn hẳn sẽ cực kỳ kinh hãi. Ba
năm nay hắn nghĩ mọi hành động củ mình là bí mật, không ngờ trước mặt cha hắn
đã biết hành tung của hắn.

Thật sự ra Hoàng đại tướng đã biết con mình thường hay lui tới Vô tận sâm lâm
từ lâu. Điều này ông biết được từ ám vệ trong bóng đêm của gia tộc. Tuy nhiên
do trước giờ hắn chỉ biết mất vài giờ rồi cũng trở về trong đêm tối nên ông
cũng không cấm cản. Tiểu hài tử luôn cố tỏ ra thần bí mà.

Nghĩ như vậy nên ông mới bỏ qua, nhưng giờ đây hành động lạ cùng bẩm báo của A
Ngũ đã làm ông như suy đoán ra được điều gì.

Tối hôm đó Nhật Thiên lại âm thầm lẻn ra khỏi Hoàng phủ mà không hề hay biết
được có ba người đang âm thầm theo dõi mình.

Băng qua đoạn đường đó, theo trí nhớ hắn mon men quay lại nơi có Thánh quả.
Khi đến gần gần thánh quả khoảng 1km hắn bỗng dừng lại. Trong đôi mắt nhỏ ấy
chỉ thấy vẻ kiên định.

Chỉ thấy tay Nhật Thiên đưa lên trước mặt. Một cái ‘‘Ki Blast ’’ dần xuất hiện
trong lòng bàn tay trái của hắn. Quả cầu năng lượng dần lớn lên, ánh sáng càng
trong suốt chuyển từ xanh sang trắng.

Bỗng hắn hô lên một tiếng rồi đẩy quả cầu về phía bầu trời.

Đúng vậy, Nhật Thiên đang cố tạo ra một cái mặt trăng giả. Đáng lẽ ra nếu hắn
luyện sức mạnh của cái đuôi đến mức tận cùng thì không cần phải có ánh trăng
vẫn có thể biến thân. Tuy nhiên hiện giờ hắn vẫn chưa làm được điều này.

Cơ thể hắn căng cứng lên, dần phình to ra, quần áo cũng bắt đầu chịu không nổi
rách rưới. Khuông mặt hắn trở nên dữ tợn, biến hóa kinh người.

Rống

Một tiếng hống lớn kết thúc quá trình biến thân. Chỉ thấy nơi Nhật Thiên đứng
không còn đứa trẻ nhỏ 6 tuổi, thay vào đó là một con king kong cao đến hơn 10
mét. Trong mắt là mảnh trong trẻo, hắn có thể giữ được thần trí khi biến thân.

Điều này cũng làm hắn tương đối ngạc nhiên, cứ tưởng rằng hắn sẽ đánh mất sự
tỉnh táo như Goku. Đó là lý do tại sao đến giờ hắn vẫn lo sợ chưa sử dụng khả
năng này lần nào. Không suy nghĩ được nhiều vậy, hiện tại chỉ biết điều này có
lợi cho mình. Hắn lại tiếp tục chạy về hướng thánh quả trong hình hài khổng lồ
này.

Tiếng rống của hắn đã đánh thức hầu hết các yêu thú xung quanh, kể cả kẻ thủ
hộ.
Ở xa xa phía sau, nơi 3 người được cha hắn phái theo, hiện giờ bọn họ là cực
kỳ kinh hãi cùng kiên kỵ. Cái ‘‘thiếu gia” khổng lồ kia mang đến cho họ áp lực
cực lớn.


  • Tên nào dám chạy vào lãnh địa của bổn vương ?

Tiếng nói mang theo uy áp của yêu thú cấp 5 vang ra từ phía thánh quả. Sau đó
một thân hình to lớn cũng xuất hiện trước mặt Nhật Thiên.

Đó là một con yêu thú nhìn như con gấu to lớn, nó hẳn cũng phải cao đến 8 9
mét khi đứng lên. Hai chi trước với móng vuốt sắc bén luôn sẵn sàng vồ cho đối
thủ của mình một cú trời giáng.

Cái khác của nó với con gấu thông thường là lông nó có 5 màu khác nhau. Thấy
điều này Hoàng Thiên càng cẩn thận, hắn nhận ra yêu thú này là Ngũ Sắc Hùng,
một cái yêu thú cấp 5 tiêu biểu.

Cả hai đều đứng im, ngưng hành động đánh giá đối phương.


Saiyan Tung Hoành Dị Giới - Chương #5