Tiểu Thiếu Gia Kỳ Quái.


Người đăng: DrakeN174

Dưới sự kỳ lạ của Nhật Thiên khiến cho Hoàng lão ra lệnh cho mọi người không
được bàn tán về cái đuôi của hắn.

Bên ngoài vẫn là tin tức Hoàng đại tướng đã sinh được một đứa con trai mập
mạp, khỏe mạnh tên là Hoàng Thiên.

Sau đó vài ngày Hoàng lão ra lệnh thêm vào tên của hắn một chữ Nhật. Tức tên
của hắn vẫn là Hoàng Nhật Thiên. Chữ Nhật này đại biểu cho trực hệ bổi dưỡng
dòng chính và bồi dưỡng của gia tộc. Điều này đã là tiền lệ của gia tộc từ
trước, như thế hệ cha hắn là chữ Thanh, còn thế hệ trước nữa là chữ Bá … Chữ
tiếp theo trực hệ được quyết định từ tộc trưởng gia tộc kể từ khi có đứa cháu
trực hệ bổi dưỡng dòng chính đầu tiên.

Trực hệ bồi dưỡng dòng chính, là khái niệm riêng của Hoàng gia, đây là khái
niệm giành cho đệ tử đặc biệt của gia tộc, đồng thời hưởng đãi ngộ cao nhất.
Số đệ tử mang chữ này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.Đồng thời những đệ tử
mang chữ đặc biệt này đều là những con em có thiên phú, là kỳ tài ngút trời,
chống đỡ cả gia tộc sau này. Thế hệ cha hắn, tổng cộng có bảy người được ban
chữ Thanh.

Trên dưới Hoàng gia đều mơ hồ về quyết định này của lão tộc trưởng, bởi lẽ đứa
bé chỉ vừa sanh ra vài ngày lại có khả năng gì mà được đặt lên hàng đãi ngộ
cao nhất? Tuy nhiên là lệnh của lão tộc trưởng nên mọi người cũng chỉ biết im
lặng.

Ở phía dòng ngoài của tòa nhà. Nơi giành cho các ngoại trưởng lã, một người
đàn ông trung niên sau khi nghe được tin này thì bực tức, một chưởng đập nát
cả cái bàn trà kế bên.


  • Chỉ mới ra ngày vài ngày đã ban tên. Hừ, không biết là hắn tài giỏi, hay là
    tại vì hắn là con của tên kia. Để rồi xem, cái tên này cũng phải tự thân giữ

    mới được.


Một năm sau.

Nhân sinh của Nhật Thiên cứ bình thưởng trải qua. À không phải, là bình thường
như một tiểu công tử nhà cực kỳ giàu có mà trải qua.

Một năm qua người nhà của hắn đã trải qua biết bao điều kỳ lạ.

Đầu tiên là tiểu thiếu gia rất ngoan. Sinh hoạt của hắn rất có giờ giất, đến
giờ ăn thì ăn, đến giờ ngủ thì nằm xuống ngủ ngay, chưa từng khóc mà không có
nguyên do. Điều này làm cho trên dưới Hoàng gia đồng thời hô kỳ lạ.

Sau đó trong một lần được mẹ cho ăn, Nhật Thiên đã dùng cái đuôi của mình cuốn
lấy tay của mẹ hắn đẩy ra. Hắn cười khổ, ngài đừng giỡn a, ta một người trưởng
thành gần 30 tuổi mà ngài bắt ta phải ăn cháo sao, ta đã cố gắng ăn gần 1 năm
nay rồi, không ăn nữa. Tiếp theo đó nhất quyết hắn cũng không ăn cháo. Tam
thiếu phu nhân chỉ còn cách thử cho hắn ăn các đồ ăn bình thường bằng việc
thái nhỏ ra.

Sau khi được cho ăn thức ăn bình thường, Nhật Thiên tỏ ra cực kỳ hợp tác.
Trong lòng cảm khái “ cũng không tệ lắm”. Đồng thời mẹ hắn cũng phát hiện ra
một điều thú vị. Hắn ăn rất nhiều, rất nhiều. Nói là rất nhiều thật sự ra cũng
chỉ khoảng … gấp ba lần phần ăn của một người lớn. Đúng vậy, một đứa nhỏ bé tí
1 tuổi ăn thức ăn nhiều gấp ba lần người lớn.

Đến gia gia của hắn biết điều nảy cũng chỉ cười xòa nói: “Tôn nhi của ta ăn
nhiều chóng lớn thôi, có gì đâu mà các ngươi rộn cả lên”. Chuyên đó mới từ từ
lắng xuống.
Suốt một năm từ khi ra đời đến nay Nhật Thiên lại không cố gắng luyện tập bất
cứ thứ gì. Bởi lẽ đơn giản nhất, hắn còn quá nhỏ, ngoài ra hắn cũng không có
bất kỳ thời gian nào được ở một mình, dẫn đến có muốn thì cũng lực bất tòng
tâm.

Một năm trời thành quả duy nhất của hắn là điều khiển được cái đuôi của mình.
Nó có thể tùy ý làm theo mọi ý muốn của hắn. Bản thân Nhật Thiên nghĩ, hắn sẽ
biến cái điểm yếu chết người nhất của tộc Saiyan thành điểm mạnh bất ngờ nhất.
Đồng thời hắn cũng cảm nhận được sức mạnh chảy trong bản thân mình.

Sức mạnh của dòng máu vegeto, sự kết hợp giữa Goku và Vegeta. Thời gian một
năm phát triển đã giúp cho cơ thể hắn cứng cáp hơn lúc nào không hay biết.

“Quả thật là huyết thống chiến binh mạnh mẽ nhất vũ trụ” Nhật Thiên tự cảm
thái. Với kinh nghiệm một đời của hắn và một đời của Goku, hắn có thể dễ dàng
nhận ra được sự mãnh mẽ của cơ thể đang phát triển từng ngày.

Một buổi chiều tối, trong bữa cơm gia đình của Hoàng gia. Đây là thói quen của
Hoàng gia, buổi cơm tối là nơi tập trung tất cả thành viên của trực hệ bồi
dưỡng dòng chính gia tộc. Nhật Thiên lại gây náo động khi đột ngột biến mất
trong khi gia gia đang cố bế hắn từ tay cha.

Nói thật ra thì nói đột ngột biến mất cũng không đúng. Hắn chỉ chuyển từ việc
nằm gọn trong lòng của gia gia, thành treo ngược lủng lẳng trên cánh tay đang
chìa ra trong lúc đón hắn của gia gia. Mọi người sửng sốt trong chốc lát, gia
gia hắn lại phá lên cười đánh tan bầu không khí cổ quái:


  • Ha ha, đứa nhỏ này thật tinh nghịch, ngươi chẳng khác nào tiểu hầu tử cả.

Sau khi nghe xong mọi người ai cũng đồng thời mỉm cười, quả thật hành động của
tiểu công tử rất giống như chú khỉ tinh nghịch. Nhìn đứa nhỏ đang cười vui vẻ
treo lủng lẳng trên cách tay lão gia chủ, mọi người cũng chỉ biết cười khổ
đồng ý.

Một tuổi cũng là khoàng thời gian Nhật Thiên bập bẹ biết đi. Điều này càng
khiến cho lão gia tử khẳng định quyết định ban tên cho hắn là đúng. Đây chẳng
phải là dấu hiệu của các thiên tài thuở nhỏ là gì.

Hắn cũng cố gắng để nói chuyện, nhưng thanh quản chưa phát triển làm hắn chỉ
phát ra nhứng từ a ơ khó hiểu. Nhật Thiên vì điều này là cực kỳ buồn phiền.

Lý do rất đơn giản, hắn muốn nói được, hắn muốn nói cho cha mẹ, gia gia, nãi
nãi hắn biết hắn muốn được có một căn phòng riêng. Bởi vì hằng đêm hắn đều bị
tra tấn từ việc cha mẹ hắn ân ái. Đúng thôi, người ta là vợ chồng trẻ chỉ vừa
mới có một con, làm sao có thể thiếu điều này được.

Trải qua vài lần đầu hắn có cảm giác kỳ quái, thầm sợ khi ở bên mẹ hắn sẽ sinh
ra những cảm giác, suy nghĩ không đúng. Nhưng có vẻ hắn đã suy nghĩ thừa, một
đứa trẻ mồ côi, lúc ở bên mẹ hắn chỉ cảm nhận được tình cảm nồng đậm và niềm
yêu thương vô bờ thuần khiết nhất.

--

Cuối cùng, hai năm sau đó, vào lần sinh nhật thứ ba của hắn. Khi nãi nãi hỏi
hắn muốn quà gì cho sinh nhật của mình. Lúc này Nhật Thiên đã nói thành thạo.
Ngay lập tức không cần suy nghĩ :


  • Con muốn được ở phòng riêng một mình.

Điều này làm cho mẹ hắn phản đối, tuy nhiên dưới sự sống chết đòi ra ở phòng
riêng, tam thiếu phu nhân chỉ đành thỏa hiệp.

Việc này là mở đầu cho kế hoạch của hắn. Đầu tiên để tránh sự “tra tấn” hằng
đêm đó. Ngoài ra hắn cũng đã ba tuổi, đã bắt đầu có thể tự luyện tập, có thể
tăng lên sức mạnh của bản thân mình.

Tại sao Nhật Thiên lại muốn tăng lên sức mạnh trong khi đã sống trong một gia
đình giàu có. Đáng lẽ ra hắn phải tận hưởng những tháng ngày bình yên, đợi cho
sức mạnh dần dần tự chậm rãi tăng lên, vui vẻ sống hết quãng đời mới đúng.

Thế nhưng trong ba năm sống trong cái thế giới này, hắn biết được một điều. Kể
tử nhỏ để ý mọi phong tục, quần áo của cha mẹ, người trong gia đình hắn đã cảm
thấy khác lạ. Họ mặc toàn những bộ đồ như cổ trang. Đồng thời nơi đây cũng
không có các thiết bị hiện đại như đèn, bóng điện hay các thức khác…

Hắn chỉ nghĩ rằng có vẻ mình hơi xui xẻo, bị cái lão Thiên mang về thời cổ đại
của Trái Đất. Sau đó khi đọc qua rất nhiều sách của gia tộc, hắn mới hiểu được
hắn sai rồi. Cái thế giới này, thế giời mà hắn đang sinh sống không phải Trái
Đất.

Nơi hắn đang ở là Hải Thiên đế quốc. Ngoài kia còn rất nhiều các quốc gia, gia
tộc, tông môn khác. Thế giới này có rất nhiều chủng tộc khác nhau, chiếm chủ
đạo vẫn là nhân tộc với khả năng sinh sôi kinh khủng. Ngoài ra còn có yêu, ma
nhị tộc.

Thế giới hắn sống dùng nắm đấm để nói chuyện. Thế giới này tu luyện cũng chính
là “khí”. Tuy nhiên sau khi tìm hiểu về “khí” của thế giới này thì nó khác với
“khí” trong ký ức của Goku. Hai thứ này khác nhau về bản chất, “khí” của đại
lục này tu luyện bằng cách xem cơ thể con người như một cái bình đựng. “Khí”
đựng được bao nhiêu thì quyết định sức mạnh của người đó bao nhiêu.

Cảnh giới cũng được phân ra: Chiến đồ, Chiến sĩ, Chiến binh, Chiến linh, Chiến
tướng, Chiến vương, Chiến hoàng, Chiến đế, Chiến tông, Chiến tôn, Chiến
Thánh,Chiến Thần,…

Mỗi đẳng cấp chia ra làm 9 tinh, cùng đỉnh phong là 10

Những điều này là hắn rút ra được từ quyển bí kíp nhập môn luyện khí của gia
tộc.
Còn theo trí nhớ của Goku, “khí” được luyện tập để chạy trong cả cơ thể, rèn
luyện bản thân, không ngừng đột phá bản thân để đạt được tầm cao mới.

Ngoài ra còn một điều khác, hắn phát hiện ra mình không thể tụ khí, luyện tập
theo bí kíp nhập môn. Nhưng lại tiếp tục luyện tập theo hướng của Goku lại
phát triển cực kì nhanh. Cuối cùng làm hắn không hiểu được hai khái niệm này
khác nhau ở chỗ nào, thế nhưng điều biết chắc là trong mắt người khác hắn sẽ
chỉ là một người bình thường không thể bình thường hơn.

Sau khi biết hết tất cả những điều trên làm cho Nhật Thiên xúc động không chịu
được chửi thành câu: “Lão tặc Thiên, người đùa ta hơi quá rồi đó”. Hắn đang
chửi người đưa hắn đến nơi này. Ông ta có một sự “nhầm lẫn” quá đáng, Nhật
Thiên còn thầm nghĩ là do lão ta cố tình vì điều ước của hắn có đến 2 phần.

Còn về vì sao hắn khẳng định ông ta là lão Thiên chỉ vì hắn nghĩ, người có khả
năng làm cho hắn đến ngày hôm nay chỉ có thể là lão Thiên.


Saiyan Tung Hoành Dị Giới - Chương #3