Người đăng: DrakeN174
Phía bắc hoàn thành Hải Thiên đế quốc, trong một tòa phủ đệ cực kỳ rộng lớn
như cả hoàng cung. Nơi biệt viện phía nam của tòa nhà, đang có rất nhiều người
tụ tập ở đây.
Một người đàn ông trung niên với khuôn mặt nghiêm nghị, bộ râu quai nón như
bao hàm hết một nửa khuôn mặt, bộ đồ màu lục kiểu cổ trung quốc bao khắp cả
người cũng không thể nào che được sự rắn chắc và lực lưỡng. Ông ta đang không
ngừng đi lại trước cánh cửa phòng nhỏ, đi một lúc lại quay lại nhìn về phía
căn phòng.
Cái tên chết tiệt này, người có chịu ngồi im xuống một chút hay không, cứ
đi qua đi lại làm ta chóng hết cả mặt. – Tiếng nói cất lên từ một lão đầu tử,
người có nét hao hao giống người đàn ông đang đi. Nhìn sơ qua chắc chắn là hai
cha con, vì lão ta nhìn giống như người đàn ông phiên bản già hơn mà thôi.
Khác nhau chỉ là cái đầu với lấm tấm vài sợi bạc, cùng với bộ râu dài cũng đã
bạc đi một nửa.
Ông ồn ào cái gì, không phải lần đầu tiên ông cũng y chang như nó à, Văn
nhi, ngươi cứ kệ lão.
Bà lão đứng kế bên lên tiếng, cả hai người trông có vẻ như là một cặp vợ chồng
già. Đây chẳng ai khác là vợ chồng lão tộc trưởng Hoàng gia, Hoàng Bá Thanh và
Hải Thu Thủy.
Người đàn ông đang đi lanh hoanh trước nhà kia là con thứ ba của họ, người
được cả hai thương yêu nhất, một trong tứ đại tướng của Hải Thiên đế quốc,
Hoàng Thanh Văn.
Tam đệ, đệ không phải lo lắng, ta đảm bảo tam muội và đứa nhỏ sẽ mẹ tròn
con vuông mà. – một người ở bên lên tiếng, đây cũng là một vị nam nhân tuổi
trạc tứ tuần, khuôn mặt hiền hòa. Người này đích thị là gia chủ đương thời
Hoàng gia, Hoàng Thanh Hùng.
Oa, oa, oa,…
Tiếng khóc đánh vỡ bầu không khí, vừa nghe đến đây Thanh Văn hớt hải chạy vào
phòng. Bỏ mặc bà mụ đang ôm đứa bé kháu khỉnh, đi đến bên mỹ phụ bên giường,
ân cần hỏi:
Thanh nhi, nàng cảm thấy như thế nào, có mệt lắm không, chết tiệt chỉ tại
tên hài tử này làm nàng mệt mỏi như vậy.
Được rồi, ta không sao. Chàng đừng cuốn lên như vậy, dù gì ta cũng là một
cái Tướng cấp võ giả a.
Chúc mừng tam thiếu gia, tam thiếu phu nhân. Là một tiểu công tử.
Đưa hài tử cho ta nào. – Tam phu nhân lên tiếng.
Bà mụ mìm cười trao đứa bé cho nàng, thu dọn khắp nơi rồi lui ra bên ngoài.
Những người bên ngoài cũng sốt ruột hết cả lên, sau khi thấy bà mụ đi ra, lão
phu nhân lên tiếng:
Thế nào, ta lại có cháu trai hay cháu gái.
Bẩm lão phu nhân, là tiểu công tử.
Làm tốt lắm, ngươi lui ra, Thanh Hùng, an bài cho bà mụ. – Lão gia cũng lên
tiếng
Vâng thưa cha, người đâu, đưa bà mụ ra ngoài nhận thưởng.
Sau khi xong hết mọi chuyện thì cả ba cùng nhau đi vào trong phòng.
Nhật Thiên lúc này, sau một khoàng thời gian bị ép như muốn chết đi sống lại,
cuối cùng hắn cũng cảm thấy thoải mái, cảm giác ấm áp xung quanh. Bên tai vang
lên nhiều lời khác nhau, trong đó nghe ra được âm điệu có vẻ vui tươi.
Hoàng lão lên tiếng, rồi đưa tay ẵm đứa nhỏ từ tay của con dâu, mặc dù đây
không phải là lần đầu tiên có cháu, tuy nhiên ông vẫn vui mừng như vậy. Ngoài
đứa cháu này thì trước đây lão cũng đã có một đứa cháu trai khác, con của gia
chủ hoàng gia, Hoàng Nhật Thành.
Đang được quấn chặt trong mấy lớp vải, Nhật Thiên cảm thấy một cảm giác ngứa
không chịu nổi, nhịn không được hắt xì một cái thật lớn. Nhất thời nghe được
một tiếng cười mắng :
Thanh âm vang lên tựa hồ không chút nào tức giận, ngược lại kèm theo vài phần
đắc ý, khoe khoang.
Nhật Thiên chỉ cần nghe thanh âm là đủ vẽ ra trong lòng bức tranh một lão đầu
tử mặt dính đầy nước miếng, nước mũi, lại cười toe toét. Ngoài ra lại đảm bảo
được tuyệt đối trên mặt lão không có gì gọi là … khó chịu.
Chậm rãi mở mắt, trước mặt hắn từ từ hiện lên một khuôn mặt già nua, khóe mắt
có vài nếp nhăn, đầu tóc hoa râm, đang cười toe toét không thấy cả mắt, miêng
rộng như kéo lên tới mang tai.
Giống y như trong tưởng tưởng, cái hình tượng như một ngốc tử đúng là độc nhất
vô nhị, Nhật Thiên nhịn không được mỉm cười.
Lão đầu tử lại một lần nữa phá lên cười đến nước miếng văng vãi khắp nơi. Đa
phần là văng lên mặt Nhật Thiên. Hắn không nói nên lời “Người cười kệ ngươi,
sao lại miễn phí tưới mưa lên mặt ta ? ”
Hắn cơ hồ muốn tười thành tiếng, thầm nghĩ, cuối cùng mình cũng có gia đình
của mình. Cái lão nhân cười hèn mọn bỉ ổi đó là gia gia của mình kiếp này.
Lão phu nhân đi đến đoạt lấy Nhật Thiên, rồi ôm vào lòng như là bảo bối.
Không khí đang vui vẻ bỗng nhiên lão phu nhân lại nói :
Mọi người đồng thời nhìn lại về phía tay trái đang bế phia dưới đứa nhỏ của
lão phu nhân, cả đám đồng thời há hốc miêng, sắc mặc cực kỳ cổ quái.
Bọn họ thấy gì, có một cái đuôi nhỏ đầy lông lá đang quấn lấy tay của lão phu
nhân, cái đuôi nhô ra từ bên trong lớp vải, còn đầu của cái đuôi đang lắc lư
trông rất thích măt.
Tuy nhiên trong căn phòng nhỏ không ai mơ miệng cười cả. Họ không cười nổi.
Đúng vậy, đó là một cái đuôi như đuôi khỉ. Mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn
ta. Trong lòng không biết có tư vị gì.
Còn đối với Nhật Thiên đến bây giờ hắn mới cảm nhận được chiếc đuôi của mình.
Cái đuôi đặc trưng cho dòng máu Saiyan. Vì trước đó cảm nhận được cái đuôi,
một phần của thân thể hắn nên hắn mới thử lòi đuôi ra và điều khiển như tay,
chân của mình vậy. Tự lòng hắn cảm khái “cảm giác này vừa lạ vừa thú vị”.
Chỉ thấy Hoàng Thanh Văn ôm hắn, sau đó vác hắn lên vai rồi cố vạch lớp vải
men theo cái đuôi.
Văn tướng quân cẩn thận từ li từng tí muốn tìm ra được ngọn nguồn của cái
đuôi. Sau khi vạch ra không biết bao nhiêu lớp vải nhỏ, chỉ thấy gốc của cái
đuôi nhỏ đang ngoe ngoảy nằm ở phần trên của mông đứa bé, nơi gần đốt cột sống
cuối cùng.
Nhật Thiên nghe đến đây thì trợn trắng mắt lên, sợ vỡ mật. Mặc dù nói không có
cái đuôi thì hắn vẫn phát triển bình thường, vẫn trở nên cực kỳ mạnh mẽ như
một người Saiyan thuần huyết nào.
Tuy nhiên nói đi phải nói lại, cái đuối là biểu trưng cho huyết thống, sự ưu
việt về dòng tộc. Hắn không muốn bị mất đi như vậy.Bản thân hắn cũng cảm thấy
quái lạ, tại sao mình lại tiếc cái đuôi đến như vậy, chắc là tại huyết thống
Saiyan ảnh hưởng.
Ngoài ra cái đuôi còn là thứ khởi động cho một cái bài tẩy khác, hóa khỉ khổng
lồ khi thấy ắng trăng rằm. Hình thái đó tăng đến 10 lần sức chiến đấu, tận 10
lần a.
Hắn nghĩ cần phải ngăn cha hắn làm như vậy. Liếc nhìn những người xung quanh,
vừa lướt qua từng khuôn mặt vừa nghĩ đối sách, đến khi hắn nhìn về phía mẹ của
mình. Hắn đã có chủ ý.
Bỗng Nhật Thiên òa khóc, hai tay hướng về mẹ hắn. Tam thiếu phu nhân bộng giật
mình :
Mọi người lầm tưởng việc Thanh Văn đại tướng cầm vào đuôi của hắn khiến hắn
đau nên bật khóc. Lại một trận nhìn nhau trân trối chẳng biết nói gì.
Thanh nhi, theo con muốn như thế nào – bỗng lão nhân lên tiếng hỏi.
Thưa cha, theo con thấy cái đuôi là một phần thân thể của con con. Con nghĩ
nên giữ lại cho nó, con sợ rằng việc cắt đi sẽ làm đau nó.
Nhưng mà … - Cha hắn lại lên tiếng khó hiểu
Thôi được rồi. Cứ giữ lại, nếu sau này lớn lên nó muốn cắt hay giữ lại tính
sau thêm một lần.
Hoàng lão gia lại cất tiếng, cắt lời Hoàng tướng quân, kết thúc chuyện này.
Cuối cùng mọi chuyện đã kết thúc êm đẹp theo ý muốn của hắn. Nhật Thiên mỉm
cười thỏa mãn trước ánh nhìn của mọi người xung quanh.