Người đăng: DrakeN174
Sáng sớm hôm sau, hôm nay là ngày bắt đầu huấn luyện cho đám trẻ. Nhật Thiên
dậy rất sớm, từ lúc mặt trời còn chưa ló dạng. Lục đục đi từng phòng đánh thức
đám trẻ nhỏ.
Đáng lẽ ra với cái độ tuổi này hẳn phải ngủ thật nhiều, không cần phải thức
dậy sớm ảnh hưởng đến sự phát triển của bọn chúng. Thế nhưng Nhật Thiên hiểu
rõ, bọn trẻ ngủ đủ rồi.
Với cái thời như cổ đại này, thú vui tiêu khiển làm gì có, đêm xuống ăn uống
xong là hầu như đối với đám trẻ nhỏ chẳng còn gì làm. Tiếp theo đó tất nhiên
là đi ngủ rồi, hắn biết, tụi trẻ ngủ rất rất sớm.
Vì ngủ sớm nên dậy sớm sẽ không ảnh hưởng gì, mà ngược lại còn tốt. Ngủ quá
nhiều sẽ khiến cho tinh thần uể oải.
Dưới sự uy hiếp của hắn, đám trẻ phải từng bước, từng bước bò ra ngoài tập
hợp. Chúng xếp thành một hàng ngang nhỏ với 5 đứa trẻ đều chưa tỉnh ngủ.
Đứa nhỏ nhất Nhật Lực còn ngáp lên ngáp xuống. Thấy vậy hắn thẳng chân sút một
phát làm cho đứa nhỏ bay thẳng xuống sông.
Buổi sớm dòng sông lạnh giá, khiến cho Nhật Lực ngay lập tức tỉnh ngủ. Bùng
lên khỏi mặt nước, chạy ngược về phía hàng ngũ.
Kể từ khi đánh bại cả 5 người, bọn trẻ đã vô hình xem hắn như là đại ca. Bất
kỳ ai cũng không phản đối. Đây là thế giới nắm đấm ngươi mạnh hơn, ngươi có
tiếng nói.
Hắn không trả lời mà nhìn một lượt 4 tên còn lại. Cả đám thấy được kẻ đi
trước, nào dám tỏ ra buồn ngủ nữa. Ai ai đều cố gắng căng con mắt mình lên,
không ai muốn có một vé bơi sông vào buổi sáng.
Dừng lại một chút nhìn những đứa trẻ tỏ ra uể oải này.
Dứt lời đám trẻ ngay lập tức nao nao, có ý định quay về thật. Dù gì bọn chúng
vẫn chỉ là đám trẻ nhỏ, thức dậy sớm như thế này thật không quen. Chỉ có Nhật
Thành cùng Nhật Lực là không quay lại.
Nghe đến đây cả đám khựng lại, quay đầu xếp lại thành hàng. Ngật đầu tán
thưởng một cái, hắn mới tiếp tục:
Nghe đến đây cả đám nhỏ đã trợn mắt. Đừng nghe chỉ có 3 vòng đã thấy ít, nếu
như chạy một vòng thì cũng đã được 2km quãng đường rồi.
Mà đây chỉ vỏn vẹn là nội viện, nơi ở của các trưởng lão, tộc trưởng … Bên
ngoài còn có nơi ở của các ngoại trưởng lão, chi thứ tộc nhân cùng hạ nhân …
Như vậy có thể tưởng tượng được, độ lớn của Hoàng phủ.
Hiệu lệnh cho đám trẻ chạy đi, Nhật Thiên ngay sau đó nhảy lên nóc nha trung
tâm có thể quan sát xung quanh.
Hắn có thể dùng cảm nhận không cần phải quan sát trực tiếp. Thế nhưng nên giấu
được bao nhiêu con bài thì đều giấu, hắn đây là đang giấu với người trong gia
tộc.
Những cảnh vệ buổi sáng sớm nhìn thấy cảnh này cũng là một trận ngạc nhiên.
Không biết các công tử, tiểu thư con của vị trưởng lão nào lại ra ngoài luyện
tập sớm đến như vậy.
Để bọn hắn suy đoán như vậy cũng đúng thôi, ở trong nội viện chỉ có những
người có thân phận như vậy mới được.
Chạy một vòng đã khiến đám trẻ bắt đầu thở dốc, có những đứa có dấu hiệu tuột
lại. Chỉ có Nhật Cương, Nhật Thành là sung sức hơn cả, vẫn băng băng chạy.
Lúc đầu ba đứa trẻ còn lại cứ nghĩ hẳn là do họ lớn tuổi hơn, còn là con trai
nên thể lực cao là hiểu được. Thế nhưng đến khi cả ba chỉ vừa chạy được nữa
vòng thứ hai, đã thấy hai người chạy đến từ phía sau.
Điều này làm cho chúng nhịn không được ngạt nhiên. Nhật Nguyệt lên tiếng hỏi:
Vừa chạy mệt vừa nói chuyện khiến cho lời của tiểu cô nương khả ái này có phần
đứt quãng.
Đây là do kinh nghiệm cùng đầu óc của cả 2 phát hiện sớm hơn so với đám trẻ
nhỏ hơn này.
Cả đám lúc này mới bừng tỉnh, miệng khen hai người không dứt. Ngay lập tức vận
chuyển công pháp của mình, lúc này mới thấy đỡ mệt hơn hẳn.
Tuy vừa chạy vừa vận chuyển công pháp có chút khó khăn, thế nhưng không hổ
được xưng là thiên tài của gia tộc, bọn trẻ cố gắng đến nữa vòng thứ ba đã có
thể làm được khá tự nhiên.
Nhật Thiên đứng ở trên quan sát hết cả, hắn ngật đầu. Là hắn không tính đến
bước này, xem ra phải tăng cường độ tập lên.
Dưới sự phát hiện của Nhật Cương cùng Nhật Thành. Cả đám trẻ rất xuất sắc hoàn
thành đúng thời gian. Điều này cũng nằm ngoài dự đoán của hắn.
Tuy đã biết dùng khí hỗ trợ lúc luyện tập, thế nhưng đối với đám trẻ điều này
cũng rất mệt mỏi. Toàn bộ đều đứng không nổi mà phải ngồi xuống nghỉ mệt.
Hắn vừa dứt lời cả 5 đứa đều bật người dậy, không có bất kỳ ai dám ngồi cả. Vô
hình hắn đã tạo cho chúng trẻ một sự sợ hãi, lời nói của hắn giờ đối với chúng
rất có trọng lượng.
Nhật Thiên đưa đám trẻ lên đầu con thác. Tuy chỉ là do tổ tiên Hoàng gia cải
tạo lại, nhưng hắn cũng phải công nhận nơi đây được làm rất công phu.
Chỉ vào nơi cách thác đổ khoảng 4,50m, đây sẽ là nơi bọn trẻ bắt đầu.
Cả đám nhao nhao cả lên, nhìn xuống thác nước cao đến vài chục mét. Tiếng nước
chảy xuống ầm ầm chúng còn nghe rất rõ. Nghĩ đến việc bị cuốn theo rớt xuống
nơi đó, bất giác cả đám đều rùng mình.
Quả thật với thân thể của đám nhỏ khi rớt xuống sẽ có điều nguy hiểm. Tuy
nhiên không ảnh hưởng quá lớn, Nhật Thiên đã kiểm tra mực nước sông, nó khá
sâu, đến khoảng vài mét là ít. Nên việc người rớt xuống cũng không sợ bị đập
đầu vào đá mà lo lắng.
Nghe đến đây cả đám trẻ ai nấy xanh mặt, cái này chẳng phải kêu bọn chúng đi
chết sao. Theo lệnh của Nhật Thiên bọn chúng phải bơi ngược lại một đoạn nhỏ
khoảng chừng 10m.
Đừng thấy đoạn đường này quá ngắn. Đây là đang bơi ngược dòng nước chảy siết
xuống thác nước.
Nhìn đám trẻ đang sợ sệt không ai muốn xuống, hắn lại nhe răng cười:
Nhìn tên ác ma đang mỉm cười, cả đám đều mắng thầm. Không biết ngày trước tại
sao bọn chúng tự mình cầu cạnh tên này giúp mình mạnh hơn.
Cắn răng một cái, Nhật Cương tự thấy mình lớn nhất, nên cũng cố gắng là người
đầu tiên nhảy xuống tạo động lực cho đám trẻ còn lại.
Có người thứ nhất sẽ có kẻ thứ hai. Lần lượt cả 5 người đều xuống nước.
Sau khi ngoi lên mặt nước thì ngay lập tức nghe tiếng quát tháo của Nhật
Thiên:
Cả đám giật mình nhanh chóng làm theo lời hắn. Dùng cả sức bình sinh của mình
mà bơi ngược dòng.
Khổ nỗi đây là bơi ngược dòng nước, nó không có dễ như vậy. Cố gắng bơi được
một đoạn nhỏ lại bị dòng nước cuốn trôi trở lại. Nhiều đứa khóc không ra nước
mắt.
Nhật Thiên ngay lúc này cũng không rãnh rỗi. Đứng phía trên vừa động viên, vừa
quát tháo đám nhỏ. Đồng thời cũng canh chừng bọn chúng, dù sao nếu như đám nhỏ
có mệnh hệ gì. Kẻ lần đầu tiên làm thầy này cũng sẽ không thoát tội.
Sau gần một giờ kẻ bơi lội, người hô ứng động viên. Cuối cùng 5 đứa nhỏ cũng
đạt được thành tích, bơi về phía bờ. Đoạn nước bọn chúng bơi đến đã khá xa
đoạn thác, nên nước chảy cũng đỡ hơn, khiến chúng dễ dàng hơn rất nhiều.
Cả đám hiện đang nằm lăn ra đất cạnh bờ sông. Ai nấy đều tham lam hít những
ngụm khí tươi mát buổi sáng sớm. Chỉ mới vài giờ huấn luyện thôi mà chúng như
muốn chết đi sống lại.
Lấy một chút kiến thức của khoa học thời hiện đại răng dạy đám nhỏ. Rất nhanh
chúng đã bật người dậy, có đứa còn tiếp tục vận chuyển công pháp, cho khí chạy
khắp người hỗ trợ việc hồi phục sức.
Thấy vậy cả đám nhao nhao làm theo. Nhật Thiên tiếp lời:
Đây là xuất phát từ suy đoán của riêng hắn. Cũng giống như việc hít thở bình
thường là một việc mà chúng ta phải chủ động làm, nhưng lại không có bất kỳ
cảm nhận gì về việc khó khăn khì cùng làm những việc khác.
Vậy tại sao không thử vận hành công pháp như vậy, nếu làm được thì quả là tiến
bộ thần tốc.
Điều này quả thật nói rất dễ, tuy nhiên làm thì là một vấn đề hoàn toàn khác
nhau.
Khi cả đám khôi phục không sai biệt lắm, hắn bắt đầu để cho mọi người quay về
dùng điểm tâm.
Những kẻ được đưa vào trong cấm địa đều có thể quay về nhà của mình để dùng
điểm tâm với gia đình. Chỉ có bữa trưa là cùng ăn với nhau. Buổi tối thì cũng
phải tập hợp mọi người cùng ăn với lão tộc trưởng, tộc trưởng cùng mọi người
khác trong nội viện.
-- Mong mỏi mọi người chấm điểm cho truyện của mình, cùng cầu Nguyệt phiếu,
điều này sẽ tiếp thêm động lực cho mình. Cảm ơn tất cả mọi người !!! --