Người đăng: DrakeN174
Cấm địa gia tộc Hoàng gia.
Nơi đây hiện đang có 5 đứa trẻ nhỏ khoảng 5,6 tuổi. Cả dám ướt sũng, một bé
gái nhỏ trong đó còn đang oa lên khóc.
Đứng trước mặt chúng lại là một đứa trẻ khác với chiếc đuôi ngoe ngoẩy. Đó
không phải ai khác là Nhật Thiên cùng những đứa trẻ thiên tài gia tộc.
Cô bé vẫn tiếp tục khóc, không đoái hoài đến hắn. Nhật Thiên đen cả mặt, hắn
bó tay với tình cảnh hiện nay. Từ trước đến giờ hắn không biết an ủi con gái.
Cả ký ức của tên ngốc Goku cũng là như vậy.
Nghe đến đây Nhật Nguyệt bắt đầu nín khóc, thế những vẫn thút thít nhìn về
phía hắn:
Hic hic, ngươi nói thật sao, ngươi sẽ làm đồ ăn ngon cho ta.
Đúng vậy, chỉ cần ngươi nín.
Ngay lập tức Nhật Nguyệt nín thin. Mỉm cười toe toét nhày vào ôm chầm lấy hắn.
Lắc đầu ngao ngán, đúng là tiểu hài tử. Nhật Thiên quay ra ngoài nhờ hộ vệ
mang vào vài con yêu thú, cùng một ít củi khô.
Yêu thú rất nhanh đã được mang vào đến nơi. Một mình hắn bắt đầu xử lý các đầu
yêu thú trong sự ngạc nhiên của đám nhỏ. Ngoài ra cũng có nhiều cảnh xẻ thịt
máu me làm cho nhiều đứa nhịn không được nôn ọe.
Hoàng Thanh Hậu cũng ở gần đó, nhưng lại không ngăn cản hắn. Để cho đám nhỏ
này làm quen với máu sớm cũng tốt.
Đuổi đi đám con nít, Nhật Thiên bắt chúng phải dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ đã nôn
ra. Thế là những cô chiêu, cậu ấm phải tự thân đi giải quyết những thứ mình đã
nôn ọe ra.
Trong cả đám chỉ có Nhật Cương cùng Nhật Thành là nhịn lại được không nôn ói.
Ánh mắt hắn nhìn về cả hai mang theo một chút tán thưởng.
Rất nhanh thịt đã được xử lý hết, Nhật Thiên gom củi lài thành đống, rồi lại
dùng “Ki Blast” đốt cháy chúng.
Ánh mắt Lục trưởng lão sáng lên, thầm hô thú vị. Chỉ với một kỹ năng “Ki
Blast” nhỏ, hắn đã gây được sự chú ý của đám trẻ. Bọn chúng quây quần lại bên
đám lửa nhỏ.
Hắn bắt đầu đưa những xiên thịt to tướng đã làm sẵn lên, bắt đầu công việc
quen thuộc của mình.
Chỉ một lát sau mùi hương thơm lừng tỏa ra làm cồn cào cái bụng của mọi người.
Đến cả lục trưởng lão cũng nhịn không được nuốt nước miếng vài cái rồi mò lại.
Quăng cho lục trưởng lão một ánh mắt khinh bỉ. Hắn lại tiếp tục công việc. Khi
những miếng thịt đã chín hắn bắt đầu phân chia cho mọi người, còn mình vẫn
tiếp tục công việc.
Thiên ca ca, ngươi không ăn sao.
Ta lát nữa sẽ ăn. – hắn mỉm cười trả lời Nguyệt nhi.
Cả đám cắm đầu ăn những miếng thịt yêu thú tươi ngon như bị bỏ đói rất rất lâu
rồi. Sau khi nướng hết toàn bộ, Nhật Thiên bắt đầu công cuộc càn quét đồ ăn
quen thuộc của mình. Hắn không phải là không muốn ăn ngày, nhưng mà hắn lại
làm biếng đợi. Hắn có thói quen ăn thì ăn liên tục cho đến khi no.
Nhìn đống thịt to lớn đang được hắn ngấu nghiến, thấp dân vời tốc độ bàn thờ.
Cả đám con nít trợn trắng mắt, quên cả ăn uống, nhìn hắn không khác gì một tên
quái vật.
Chỉ mất một lát để đống thức ăn to tướng cho vài chục người ăn biến mất. Mỉm
cười thỏa mãn, Nhật Thiên nhìn về phía đám trẻ:
Cả đám chỉ biết cúi đầu không dám ngẩn mặt lên, cũng không ai dám trả lời lại
câu nói của hắn.
Ngươi tuy nhanh, nhưng quá hấp tấp, quá dễ đoán – hắn chỉ vào Nhật Nguyệt
nói
Liên hoàn chiêu của ngươi thì sơ hở đầy hết
Ba người các ngươi thì phối hợp vẫn chưa được gì cả, đánh loạn xạ cả lên.
Từng tiếng chỉ trích vang lên vào đầu của những đứa trẻ được mọi người tung hô
là thiên tài. Điều này làm bọn chúng nghẹn khuất, thế nhưng người ta mạnh hơn,
muốn cãi cũng không cãi lại được.
Nhật Nguyệt lên tiếng, nhớ lại lúc nãy để giỗ giành nàng, hắn đã có nói như
vậy. Cả đám nghe đến đây thì đều nhao nhao lên với mong muốn như nhau.
Cả đám nhìn nhau, ngay sau đó những tiếng đồng ý vang lên. Cả đám nhỏ đều là
những thiên tài, những người luôn được ca tụng. Với tính hiếu thắng của đám
trẻ con, bọn chúng đa phần ngay lập tức đáp ứng mà không cần biết được khóa
huấn luyện như thế nào.
Sau này bọn chúng cũng sẽ vì quyết định của mình mà vui vẻ, thế nhưng cũng có
không ít hối hận.
Lục trưởng lão mìm cười nhìn về đám nhỏ, đồng thời cũng gật đầu tán thưởng đối
với phép khích tướng của Nhật Thiên. Con nít quả nhiên rất hiếu thắng, càng
nói khó khăn, chúng sẽ càng làm, đặc biệt là những đứa trẻ luôn được đặt ở vị
thế thiên tài, không gì không làm được.
Nhật Thiên gật đầu, hắn cần phải lên kế hoạch luyện tập cho một đám trẻ nhỏ
này.Bước đầu tiên đánh gãy đi niềm kiêu hãnh của chúng đã thành công. Không
biết rằng đám hài tử này có thể chịu nổi những bài huấn luyện kinh khủng của
hắn sắp tới hay không.
Nghĩ đến viễn cảnh đó làm khóe miệng của hắn cong lên một vòng thật dài.
Lục trưởng lão nhìn hắn mỉm cưởi mà lòng lạnh lẽo, không biết huấn luyện như
thế nào, thế nhưng thấy cách cười của tiểu tử này hẳn không có gì tốt a. Aizz,
thật là tội nghiệp cho đám tiểu hài tử bị bán đi lúc nào mà không hay biết.
Hắn phất tay để đám trẻ tự mình nghỉ ngơi hôm nay thật tốt. Thông báo ngày hôm
sau sẽ bắt đầu khóa huấn luyện chết chóc.
Quay về căn phòng nhỏ của mình tại cấm địa. Nhật Thiên hưng phấn lên kế hoạch
cho ngày mai, cùng những ngày tiếp theo sau đó.
Trọng điểm cần huấn luyện của đám trẻ hiện nay là sự phát triển của cơ thể. Để
cho “bình chứa” được tốt hơn điều đầu tiên hắn sẽ làm cho thể lực cùng cơ bắp
của đám trẻ phát triển nhanh hơn những đứa bạn cùng lứa.
Điều này có thể làm thông qua các bài tập của thời đại hiện đại, cùng với chế
độ dinh dưỡng đầy đủ. Nói về rèn luyện thể lực, thì cả ký ức cũ của hắn cùng
ký ức của Goku dư sức huấn luyện đám nhỏ này.
Còn về phương diện khí, hẳn là cần phải nhờ những người còn lại trong gia tộc
quan sát thêm. Mà hắn cũng chả quan tâm lắm. Cái mà Nhật Thiên dự định làm là
tạo một nền tảng vững chắc cho đám trẻ, để rồi sự phát triển sau này là của
riêng bọn hắn. Đi được bao xa, phải xem ở mỗi người vậy.
Tạo thành kế hoạch khá tốt sau đó, hắn mỉm cười đi tìm cha mẹ của mình.
Mẹ, cha. Hài nhi đã về
Ồ bảo bảo, hôm nay có việc gì lại tìm cha mẹ thế.
À không có gì, ta chỉ đến thông báo ta được Vương lão nhìn trúng, thu làm
chân chạy việc hỗ trợ luyện khí, nên sắp đến ta sẽ thường xuyên ở bên ngoài
không về.
Hai vợ chồng tam gia nhìn nhau. Nuốt một ngụm nước bọt, Hoàng đại tướng mới mở
miệng hỏi:
Ý ngươi là Vương lão vừa tấn cấp lên Tông cấp luyện khí sư ở ngoài thành
Nam ?
Không lẽ gần hoàng thành này còn luyện khí sư gọi Vương lão khác sao? – Hắn
không trả lời mà hỏi ngược lại.
Câu trả lời như vậy làm cho vợ chồng tam gia mừng như điên, hiện nay gia tộc
còn đang đau đầu nghĩ cách làm sao để giao hảo với vị Tông cấp luyện khí sư
vừa mới nổi lên đó. Nay lại nghe được tin con hắn được trở thành hài đồng ở
cạnh hỗ trợ, tiếp xúc lâu ngày hiển nhiên muốn nhờ vả một ít là chuyện quá
bình thường.
Hai người có chuyện gì mà vui vậy – giả vờ như không nhìn ra ý nghĩ của cha
mẹ, hắn đặt câu hỏi.
Không có gì, ngươi phải hảo hảo nghe lời Vương lão, đi theo Vương lão cũng
rất có tiền đồ.
Nhật Thiên chỉ vâng dạ một tiếng rồi lui ra ngoài. Kìm không được sự vui mừng,
Hoàng Thanh Văn quyết định đi nói tin tốt này cho đại ca của mình, cũng là tộc
trưởng của gia tộc.
Sau khi nghe được chuyện vui mà tam đệ mình nói. Hoàng Thanh Hùng cũng rất vui
mừng, thế nhưng chỉ một lát sau lại chau mày suy nghĩ. Nhận thấy sự khác lạ
của đại ca, Hoàng đại tướng lên tiếng hỏi:
Đại ca, có chuyện gì sao? Đây không phải là một tin tức tốt à.
Tốt, hiển nhiên là tốt. Nhưng mà chỉ tốt bây giờ thôi.
Ý của huynh là ?
Sư phụ của Nhật Thiên.
Nghe đến đây cả hai cùng cau mày. Họ đã quên mất sư phụ bịa ra của Nhật Thiên,
đối với họ người kia là một cường giả kinh khủng có thể tiếp xúc với người kế
bên mà mình không hề hay biết.
Chính vì sự mờ ảo khi nghe được về đối phương, đã khiến họ hình thành một sự
kiên kỵ, đồng thời cũng cho rằng người này là một cao thủ.
Con người ta thường hay sợ những gì mà mình không biết, hay không hiểu rõ.
Thôi tới đâu hay tới đó, hiện tại hắn ta cũng không có mặt ở đây. Chuyện
này chúng ta sẽ căn dặn Thiên Nhi sau vậy. – Thanh Văn lên tiếng phá vỡ bầu
không khí khó chịu.
Chỉ có thể như vậy mà thôi. Mà thật tiểu tử này thật là phúc khí của Hoàng
gia ta.