Người đăng: DrakeN174
Trong lò luyện kim của Vương lão lúc này, ông đang nhìn về phía Nhật Thiên
đang đứng lặng im suy nghĩ về những điều ông nói.
“Tiểu tử này là một nhân tài, nó cũng đáp ứng được yêu cầu của ta, đây cũng là
khảo nghiệm của lưu phái. Nhất định phải thu hắn làm đệ tử” Vương lão tự nói
với bản thân mình. Ánh mắt khi nhìn về Nhật Thiên chỉ có là sự vui vẻ, cùng
hòa ái.
Đáp ứng yêu cầu của Vương lão, Nhật Thiên ngoan ngoan hộ pháp xung quanh cho
lão nhân.
Qua một ngày, Vương lão thở ra một ngụm trọc khí, kết thúc việc ổn định cảnh
giới của mình. Âm thầm mỉm cười, quả thật lần này đối với lão là song kỷ lâm
môn. Nhìn về phía tiểu hài tử đang yên tỉnh ngồi kế bên, lão lên tiếng:
Một câu trả lời ngắn gọn, xanh rờn vang lên làm cho Vương lão trợn mắt.
Nhật Thiên trong lòng mỉm cười. Từ lúc lão nhân luyện xong Linh khí, khi nhìn
về phía hắn ánh mắt đã có điều kỳ quái.
Với tâm lý hai đời hắn ta đã hiểu được đôi chút ý đồ của lão nhân. Một ngày
qua, trong lúc đợi lão ổn định tu vi, hắn cũng đã âm thầm sũy nghĩ bằng cách
nào có thể hố lão nhân này, cùng với đạt được lợi ích lớn nhất từ lão.
Vương lão mặt đen lại, cái tên tiểu tử chết tiệc này. Lão nhân âm thầm an ủi
bản thân là do tên này còn nhỏ, không hiểu chuyện, chậm rãi giải thích:
Mặt của Vương lão ngày càng đen hơn, thầm hô tiểu từ này, ngươi thắc mắc nhiều
như vậy. Thế nhưng lại nhịn lại, tên này đạt được yêu cầu, ta tạm thời nhịn.
Mỉm cười, hắn thầm nghĩ trêu đùa lão nhân nãy cũng đủ rồi. Nếu ông ta không
may thẹn quá hóa giận thì được bù không nổi mất.
Ngoài ra Nhật Thiên cũng đã suy nghĩ kỹ, đối với những ngành nghề đặc thù có
thể phụ trợ cho con đường mạnh lên sau này. Luyện đan đã được bỏ qua vì không
có khả năng học được. Hiện nay luyện khí cũng là một lựa chọn không tệ.
Ngoài ra bái vào một cái sư phụ có địa vị vừa được nâng cao thế này, có một ô
dù to lớn từ nhỏ để bản thân có thời gian thoải mái phát triển cũng là một
điều rất không tệ.
Vương lão cười vui vẻ, cuối cùng sau một phen công phu mệt chết người. Lão đã
lừa được tên tiểu tử này bái mình làm thầy. Vui vẻ nhận lễ của hắn.
Một lần nữa mặt Vương lão lại đen hơn đáy nồi.Thầm nghĩ bản thân mình có cảm
giác bị người hố thì phải. Nhìn về khuôn mặt ngây thơ non nớt ấy gạt bỏ đi suy
nghĩ của mình. Hừ một tên nhóc ngây thơ đáng yêu như vậy, sao ta có thể nghĩ
xấu cho nó chứ.
Trong tay Vương lão bỗng nhiên lóe lên, tự nhiên xuất hiện một cặp hộ tay nhỏ
màu đỏ.Xung quanh bao tay là có đường nét sắc sảo, bên trên có thêm một lớp
bảo vệ mỏng. Hai bên phải mỗi chiếc đều có hình chiếc cánh nhỏ nhô lên.
Từ cặp hộ tay Nhật Thiên có thể từ cảm nhận mạnh mẽ của mình cảm thấy một tia
Linh tính nhỏ.
Hắn cực kỳ kích động, không ngờ chỉ một câu nói mà lão nhân này móc ra một món
Linh khí.
Nhật Thiên cực kỳ vui vẻ, hắn vốn không thích dùng bình khí, nên từ lúc đầu
khi đến nhờ lão nhân này chế tạo cũng là một cặp hộ uyển cùng hộ ti cùng với
giáp thay đổi sưc nặng.
Không ngờ chỉ một cái thân phận đệ tử đã được bảo vật bật này. Thầm hô trong
lòng, xem ra sư phụ này rất giàu có, hắn cần phải tiếp tục kiên trì đào bảo
mới được.
Theo dong suy nghĩ ánh mắt của hắn khi nhìn về lão càng ngày càng sáng, mang
theo chút lửa nóng như muốn lên lột sạch tất cả.
Khụ. Ta mới không phải là loại kia biến thái
Nhìn thấy biểu hiện của Nhật Thiên, Vương lão cự kỳ hài lòng. Thâm hô quả
nhiên là tiểu hài tử, cho một điểm ngon ngọt, không phải muốn thế nào thì hắn
sẽ nghe theo thế ấy a.
Sau khi mọi thứ kết thúc, vui vẻ nhận hắn làm đồ đệ. Vương lão cũng khai mở lò
của mình.
Cửa lò vừ mở ra ngay lập tức thấy rất nhiêu người đã tụ tập bên ngoài. Ngoài
những luyện khí sư cùng làm trong lò, còn có rất nhiều người khác.
Những người này là các cường giả từ khi cảm nhận được khí tức của Linh khí
ngay lập tức chạy đến. Thông qua miệng của nhưng luyện khí sư xung quanh mới
xác định được Vương đại sư đột phá luyện ra Linh khí nên quyết ý ở lại để chúc
mừng.
Vương lão bận rộn, mọi người ông ai để ý đến một đứa nhỏ sau lưng lão nhân.
Nhật Thiên lặng lẽ chuồn ra ngoài, đi về nhà. Hắn thầm khinh bỉ mấy tên kia
giả tạo, miêng thì cứ hô chúc mứng, đến câu thứ hai thì lại hỏi về Linh khí.
Người ngu cũng biết lý do bọn hắn ở đây.
Mấy ngay qua Nhật Thiên đã tiêu hao rất lớn, tinh thần cùng cơ thể đã sớm mỏi
mệt. Hắn cần phải đi vội về nhà để tự thưởng cho bản thân mình một giấc ngủ
thật lâu.
Vọt về nhà, căn dặn nha hoàn bên ngoài không để người quấy rầy mình. Hắn nhanh
nhẹn tắm rửa rồi nhảy ngay lên giường. Rất nhanh sau đó dưới sự mệt mỏi tinh
thần suốt 4 ngày không ngủ, tiếng ngáy o o vang vọng khắp phòng.
Nghe tin con mình sau bốn ngày đi ra ngoài trở về, tam nương ngay lập tức đi
qua sang. Đến khi nghe được tiếng ngáy ngủ của hắn thì ngược lại chầm chậm mở
cửa rón rén nhìn một chút rồi quay ra căn dặn người bên ngoài không quấy rầy
rồi quay về phòng.
Nếu cảm thấy việc tam phu nhân làm là thể hiện quá mức thì đã sai. Đối với một
người mẹ với đứa con chỉ mới 6 năm, hơn nữa từ 3 năm trước đã tách ra ở mà nói
thì chuyện này hết sức bình thường.
Chưa kể đến việc trong mắt cha mẹ một đứa con dù có lớn cách mấy thì đối với
họ vẫn là đứa con bé bòng ngày nào mà thôi.
Tiêu hao tinh thần khiến hắn phải ngủ suốt 2 ngày mới tỉnh lại. Cảm giác đầu
tiên hắn cảm thấy sau khi ngủ dậy là … đói.
‘‘Nhật Thiên thiếu gia bảo đói, cần nhà bếp chuẩn bị điểm tâm’’ hạ nhân truyền
lời với nhà bếp. Đối với người làm trong bếp của Hoàng gia từ ngày hắn ra đời
đến nay. Lúc mà tiểu thiếu gia này la lớn lên đói, có nghĩa là tận thế đối với
họ.
Khoảnh khắc 1,2 năm trước đây đã làm họ khắc sâu trong lòng. Trong một vài lần
sau khi rèn luyện từ Vô tận sâm lâm về ngủ, khi thức dậy vì tiêu hao thể lực
cực lớn mà hắn liên tục kêu gào đói
Lần đó khiến cho nhà bếp phai liên tục hoạt động 6 giờ không ngừng nghỉ chỉ để
cung ứng đồ ăn cho hắn. Đã vậy sau khi ăn uống nó nê, hắn còn mỉm cười đứng
dậy, dùng tay đập đập vào cái bụng của mình lên tiếng : ‘‘Đã hơi no rồi.’’Câu
nói làm mọi người lúc đó xúc động sắp khóc. Ăn đồ ăn của mấy chục người mà chỉ
bảo hơi no.
Mặc dù không biết được địa vị của tiểu thiếu gia này trong gia tộc là như thế
nào, tuy nhiên gia chủ cùng lão gia chủ cực kỳ cưng chiều. Đến việc gần đây vì
tránh cho hắn ra ngoài mua yêu thú về ăn, lão gia chủ còn lập một đội nhỏ
thường xuyên vào Vô tận sâm lâm đánh giết yêu thú đưa về cho nhà bếp là có thể
hiểu được.
Chính vì hiểu như vậy nên đa phần hạ nhân biết đến Nhật Thiên đều cố gắn hầu
hạ hắn thật tốt.
Thật sự ra ý định ban đầu của Hoàng lão chỉ là muốn tiết kiệm thời gian cho
hắn tu luyện, các công việc nhỏ nhặt này gia tộc có thể làm thay. Ai nào ngờ
hiệu quả lại độc đáo đến như vậy.
Chỉ sau khoảng 30 phút chờ đợi, đồ ăn đã được dọn lên cho hắn càn quét.
Ăn uống no nê, Nhật Thiên bắt đầu suy nghĩ lại về chuyến đi nhỏ 4 ngày của
mình.
Có thể thấy được sự kỳ diệu của luyện khí thế giới này. Mặc dù trình độ về
khoa học kỹ thuật so với kiếp trước là kém xa, tuy nhiên lại hơn ở sự kỳ diệu.
Ngoài ra còn nhận được sư phụ, ô dù cực lớn rất có ích cho không gian phát
triển sắp tới. Sư phụ hắn dù gì hiện giờ cũng là Tông cấp luyện khí sư. Tiếng
nói rất có giá trị, người ta còn phải cầu cạnh nên sẽ rất nể mặt.
Ngoài ra còn được một món quà gặp mắt, một kiến bán Linh khí (Đế cấp) hộ uyển
vừa tay. Thêm vào món binh khí này hắn có thể dễ dàng chống lại những kẻ cầm
bình khí. Điều quan trọng bây giờ là hắn cần phải làm quen với nó càng sớm
càng tốt.
Hơn nữa từ nay về sau hắn đã là đệ tử của Vương lão, nên hiển nhiên việc lui
tới lò luyện kim là điều bắt buộc. Điều này hẳn là còn cần phải báo cho cha mẹ
hắn một tiếng.
Khi suy nghĩ xong, hắn mới ngẩn đầu lên, chuẩn bị đi sang phía cha mẹ mình để
thông báo. Đồng thời cũng chuẩn bị để bắt đầu công cuộc làm quen với Hỏa Hoang
Uyển.
Bất chợt trong lúc suy nghĩ hắn lại đi về phía Cấm địa, nơi ở của mấy đứa trẻ
khác. Bên ngoài cấm địa cũng có cao thủ nghiêm mật bảo vệ cùng canh gác, tuy
nhiên hắn đã đạt được sự đồng ý của gia gia và đại bá nên việc ra vào là bình
thường.
Những người canh gác nơi đây hiển nhiên cũng đã nhận được thông báo đặc biệt
của gia chủ nên không đánh thức hắn giữa dong suy nghĩ.