Người đăng: DrakeN174
Nhật Thiên vừa vào thì nghe giong nói của mẹ hắn. Nhìn xung quanh căn phòng
một chút, nơi đây đang có cha mẹ, gia gia nãi nãi, cùng ngũ bá.
Ngoài ra còn một người đàn ông trạc tuổi cha hắn. Khuôn mặt vuông vức, lông
mày đậm, ánh mắt sáng tinh, đang mìm cười nhìn theo hắn.
Từ thân thể của người này không cần phải dùng đến khả năng cảm nhận “Ki” Nhật
Thiên cũng có thể cảm nhận được một đạo áp lực nhàn nhạt như có như không.
Khom người chào một cái, sau đó Nhật Thiên lại đi về phía cha mẹ mình. Thầm
suy đoán thân phận của người này.
Trong đầu Nhật Thiên ngay lập tức nghĩ đến viễn cảnh gia gia hắn cùng Vương
lão gặp nhau, sau đó cho hai nhà mấy đứa nhỏ thân thiết với nhau. Vậy xem ra
lần này cũng như một lần thăm viếng giao hảo nhỉ.
Đang miên man suy nghĩ, từ bên ngoài có một cái tiểu cô nương khả ái tung tăn
chạy vào đại sảnh.
Tiểu cô nương khoảng năm sáu tuổi bộ dáng, ánh mắt đen láy mở lớn, miệng cười
như tiếng chuông lạc. Làn da trắng tinh nghịch cùng khuôn mặt với đôi môi nhỏ
chúm chím làm người ta nhìn mà yêu thích.
Tiểu cô nương chạy đến bên cạnh hắn Trương bá bá, nũng nịu nói. Ánh mắt ông ta
nhìn về tiểu cô nương đều toát ra vẻ cưng chiều, vui vẻ.
Sau khi vâng một tiếng, tiểu cô nương im lặng ngoan ngoãn đứng kế bên cha
mình.
Nhìn không khí vui tươi này, Hoàng lão lại nói một câu bất ngờ mà cho rằng là
điều tốt:
Ánh mắt mọi người ngay lập tức sáng lên, chủ ý này có vẻ không tệ. Còn có thể
nâng cao sự khăn khít, hợp tác giữa hai gia tộc.
Cả hai bên cùng mạnh lên, cùng có hiệu quả chấn nhiếp đối với những kẻ thù
xung quanh. Chỉ cần nghĩ qua thôi đã có rất nhiều điều có lợi
Giữa không khí đang nghĩ về viễn cảnh tốt đẹp khi hai nhà làm thông gia. Một
giọng nói non nớt, kèm cài phần kiên nghị lên tiếng:
Hiển nhiên, giọng nói này không ai khác là Nhật Thiên. Hắn đang thầm, các
ngươi mấy lão già chơi với nhau thế nào thì chơi, lôi ta vào làm gì.
Ồ tại sao vậy. Ngươi xem tiểu Oánh không vừa mắt sao. – Trương thúc của hắn
mỉm cười lên tiếng hỏi.
Không phải, nàng rất khả ái. Tuy nhiên mọi chuyện phải từ cảm nhận của mình
mới được. Không thể bắt ép.
Nhật Thiên thốt lên lời như chém đinh chặt sắt, mặt trông rất kiên định.
Mọi người bất giác nở nụ cười, tiểu hài tử muốn tự mình định đoạt a.
Không sao, tình cảm thì hai đưa có thể tiếp xúc từ nhỏ từ từ bồi dưỡng mà.
– Hoàng lão lên tiếng khuyên nhủ.
Phản đối, yêu cầu cần phải cấp cho người nhân quyền, có quyền lên tiếng về
sự việc của mình.
Mọi người kỳ quái một chút, không hiểu nhân quyền nghĩa là sao, tuy nhiên cũng
hiểu đại khái là hắn đang muốn kháng nghị, không đồng ý với quyết định của gia
gia. Nhật Thiên lại quay sáng Trương thúc:
Nhận thấy tình huống xấu đi, mọi người có xu hướng không nghe mình. Nhật Thiên
trực tiếp tung ra một cái “bí mật” cho cái này tiện nghi thúc thúc.
Trong lòng âm thầm mỉm cười, hừ các người muốn sắp xếp ta, không phải dễ như
vậy. Thứ ta muốn thì sẽ được, thứ ta không muốn thì đừng hòng.
Nhìn một chút tiểu hài tử con của huynh đệ kết bái. Trương Hoành quả thật
không có cảm giác được khí giao động. Tuy nhiên ông cũng nghĩ không vội, dù
sao hắn cũng mới 6 tuổi, chưa cảm nhận được khí vẫn là chuyện bình thường.
Tư chất tuy có vẻ chậm chạm một chút, nhưng hẳn cũng không sao. Bù lại rất
lanh lợi, đã biết lên tiếng cho mình chứ không phải chỉ biết nghe theo lời
người lớn.
Ông ta không mảy may nghĩ là hắn thật sự phế vât. Đùa sao, đường đường là đại
tướng vang dội của Hải Thiên đế quốc, hổ phụ sao sinh được khuyển tử.
Còn lại mọi người trong sảnh, những người đã biết được một ít bí mật của hắn
thì đều nhìn với ánh mắt kỳ quái. Cái tên hùng hài tử này muốn làm gì, ngươi
mà là phế vật thì kẻ khác xưng thiên tài hẳn tự thắt cổ chết đi cho rồi a.
Được rồi, Trương hiền chất, theo ý ngươi như thế nào. – Hoàng lão mỉm cười
phá đi cái không khí rối rắm, kỳ quái này.
Theo ta thấy hẳn là đợi chúng nó lớn lên đi rồi lại nói chuyện này một lần
nữa. Hiện giờ cứ để chúng nó tiếp xúc với nhau.
Một câu trả lời tuy hòa hoãn lại, tuy nhiên cũng không phải là đồng ý, cũng
không phải đáp ứng. Chuyện của hắn với tiểu cô nương Trương gia cứ như vậy kết
thúc
Cuối cùng tuy không phải là một cái kết quả mà Nhật Thiên mong muốn. Nhưng kéo
dài như vậy cũng là được rồi. Hắn không muốn cái cảnh chỉ vừa 16 tuổi đã phải
“đeo còng”.
Quyết định đã xong, việc hắn xin ra ngoài phụ giúp Vương lão luyện khí hẳn là
lúc này không nói được vì có người ngoài. Nhật Thiên đành xin phép lui ra
ngoài.
Vừa ngay lúc nghe nãi nãi nói, hắn ngay lập tức định thốt ra chữ không.
Thế nhưng lại cảm giác được hai cặp mắt đầy uy hiếp nhìn mình từ mẹ và nãi
nãi, tiểu công tử đành ôm hận nuốt ngược những lời kia vào trong. Ngoan ngoãn
dẫn tiểu cô nương ra ngoài chơi
Dạo quanh đường phố với trọng trách “giữ trẻ”, tâm trạng của Nhật Thiên là có
thể hiểu được.
Nửa ngày sau hắn chỉ thốt ra được hai chữ “ Nhật Thiên” rồi lại im lặng.
Đối với Ngọc Oánh thì rất lâu mới được cha đưa ra ngoài, bởi sự vui vẻ và háo
hức đã làm cô gái nhỏ bỏ qua cái thái độ như muốn ăn đòn của hắn để tiếp tục
vui chơi khắp nơi.
Thật sự ra không phải Nhật Thiên không thích con nít. Hắn chỉ là không thích
cách sắp đặt của người lớn.
Cậu chủ, có chuyện gì khó chịu sao? - A Ngũ tinh tế hỏi.
Không có gì đâu. Này tiểu ny tử, ta đưa ngươi đi quán ăn ngon. – Hắn nhẹ
nhàng tránh né câu hỏi của ám vệ.
Tiểu cô nương vui vẻ nữa ngày cũng bắt đầu thấy đói, nên ngay lập tức đồng ý
với đề nghị của Nhật Thiên.
Cả năm người cùng nhau đi đến một quán ăn to nhất, làm một bữa no nê. Với lý
do ‘căng da bụng, chùn da mắt’ Nhật Thiên đưa tiểu cô nương về nhà ngay sau
đó.
Hừ, muốn lừa tiểu ny tử này thì quá dễ, đợi đến khi nàng lớn lên lừa chẳng
phải sẽ tốt hơn sao. Dưa hái xanh không ngọt a. Tên nào đó tự nói thầm với bản
thân mình như vậy.
Ngoài ra, đối với ba ám vệ, mặc dù gia gia đã lên tiếng là cho hắn. Nhưng Nhật
Thiên vẫn nghi ngờ đồng ý với hắn là cho như vậy, nhưng hiện giờ họ vẫn chưa
là người của hắn.
Tuy là họ đã có sự kính trọng khi nhìn về phía hắn. Thế nhưng muốn toàn tâm
toàn ý làm theo hiệu lệnh, thậm chí là đến nói dối với đại bá hoặc gia gia
cũng chưa chắc họ sẽ nghe theo.
Ba người này là hắn còn cần phải chầm chậm khảo nghiệm, Thu hoạch nhân tâm còn
cần có thời gian rất dài.
Sau đó hắn cũng không quay về cấm địa, mà trực tiếp đi quay về phòng cha mẹ
báo về việc mình sẽ đi vài ngày.
Hăn không đi báo với tộc trường hoặc gia gia là vì biết rằng cả hai còn việc
bận. Hơn nữa chỉ là việc một tiểu hài tử đi ra ngoài, đâu cần phải báo nhiều
người vậy.
Ngày hôm sau, không có bất cứ thứ gì cần chuẩn bị. Nhật Thiên rời nhà từ sớm,
âm thầm đi về bên Vương lão. Đến cả ba cái ám vệ hắn cũng không mang theo.
Hắn không mang theo ám vệ, nhưng bọn họ cũng theo chức trách âm thầm đi theo
Nhật Thiên ngay khi hắn vừa ra khỏi cửa Hoàng phủ.
Quả thật Nhật Thiên đoán không sai, nhiệm vụ khác của ba người ngoài đi theo
bồi hắn. Hoàng lão còn giao cho họ nhiệm vụ khac là bảo vệ hắn, tuy không có
ra lệnh giám sát bất cứ mọi hành động. Nhưng nếu Hoàng lão có hỏi đến hắn đã
đi đâu, làm gì, thì hẳn bọn họ cũng sẽ trả lời răm rắp mà theo.
Ám vệ Hoàng gia không phải dễ đào tạo, cũng không phải dễ tẩy não như vậy.
Đi đến bên lò rèn, tên dẫn đường sau khi thấy người đến là hắn thì ngay lập
tức đưa vào gặp Vương lão.
Với ánh mắt có chút vui vẻ, Vương lão đưa hắn vào nơi lão nhân thường dùng để
luyện kim.