Người đăng: DrakeN174
Trên đường phố tấp nập, có một cái tiểu hài tử vừa đi vừa hát. Nếu nhìn kỹ có
thể thấy dai lưng hắn rất giống một cái đuôi.
Đây không ai khác là Nhật Thiên.
Sau lưng hắn là ba người ám vệ đoạt được từ gia gia. Cả ba người cũng thật kỳ
quái, không biết cái tiểu thiếu gia này muốn họ để làm gì. Tuy kỳ quái nhưng
họ vẫn cung kính, thậm chí là sùng bái khi nhìn về hắn. Trải qua sự kiện kia
quả rung động lòng người.
Tiểu thiếu gia, bây giờ chúng ta đi đâu vậy? – A Ngũ lên tiếng hỏi, cứ đi
mãi nãy giờ, hắn cứ kéo họ đi vòng vòng.
Khoan, từ nay về sau ba người gọi ta là cậu chủ đi. Các ngươi có biết ai có
luyện kim thuật tốt nhất nơi đây không?
Bẩm cậu chủ, nơi đây có hai người là Vương cấp luyện khí đại sư. Tuy nhiên
thân phận của họ có hơi vấn đề.
Ồ, có chuyện gì ?
Bọn họ một là người của Dương gia. Ngài cũng biết mối quan hệ giữa chúng ta
với Dương gia mà phải không.
Có biết sơ qua, còn người còn lại đâu nào ?
Người còn lại là người của Hải gia, chỉ luyện khí cho hoàng thất.
Nhật Thiên chau mày, chỉ là luyện khí sư mà khó kiếm đến như vậy.
Thật sự ra vẫn còn một người nữa. Nhưng mà người này có điểm khó khăn.
Cứ nói đi, nên nhớ trên thế giới này không có gì là không được. Chỉ là các
ngươi chưa ra đúng giá mà thôi.
Người đó là Vương lão, là Đế cấp luyện khí sư. Tuy nhiên mỗi món đồ do hắn
luyện ra thì phải giết cho ông ta một người trong khả năng.
Giết người sao, cái này có đôi chút khó thật. Suy nghĩ một chút Nhật Thiên vẫn
kêu bọn họ dẫn đến nơi ở của Vương lão.
Nơi ở của Vương lão là một khu lò lớn nằm chệch phía ngoài thành Nam. Theo A
Thất cho biết thì hầu hết các luyện kim đại sư từ cấp bậc Vương cấp trở lên
đều đặt ngoại thành vì nhiệt độ lớn cùng nhiều yếu tố khác nhau.
Cái nhìn đầu tiên mà người ta có thể thấy được là nó như một cái hang động to
lớn.
Nơi đây được kiến tạo theo hình chóp, với xung quanh là đất đắp thành, có một
cái lối vào lớn và vài cái lỗ phía trên để thông khói, chắc vậy.
Bước vào trong lò luyện kim, trái ngược hoàn toàn với những lò luyện kim khác
là khi người ta đến gần sẽ cảm thấy nhiệt lượng cực kỳ oi bức tỏa ra. Nơi đây
rất mát, im ắng, không có cả tiếng búa đập.
Đi vào chưa được khoảng 10m, bọn họ đã bị người chặn lại :
Các ngươi đến đây muốn nhận đồ đã ủy thác, hay là bắt đầu ủy thác làm đồ.
Chúng ta đến ủy thác làm món mới. – A Lục đại diện lên tiếng.
Người kia nhìn một chút bọn hắn rồi dẫn đầu đi vào. Chỉ thấy đến bên một cái
bức tường, người nọ ấn vào một cái cơ quan khác, cánh cửa đá chầm chậm mở ra.
Ập vào trong người là hơi nóng đến phải 50 60 độ, cực kỳ khắc nghiệt. Nhật
Thiên để ý cánh cửa đá này phải dày đến hơn 10cm, không biết cơ quan thế nào
có thể cho nó tự động mở ra. Điều này cũng thật khiến hắn hiếu kỳ.
Xung quanh có thể thấy rất nhiều người đang hô hào làm công việc luyện kim cực
nhọc, có nhiều người nhin da họ đỏ hết cả lên vì nóng.
Đi đến bên cạnh một cái đại hán. Người dẫn đường lên tiếng:
Lau đi mồ hôi quanh mặt, đại hán quai lại mỉm cười:
Được rồi các ngươi có yêu cầu gì có thể nói ra. Nếu có được bản vẽ thì càng
tốt.
Nhật Thiên bước lên phía trước, mìm cười đáp lại đại hán:
Hà đại sư, ta muốn một kiện trọng giáp có thể thay đổi sức nặng cùng có thể
phát triển kích thước. Không biết nơi đây có thể thỏa mãn hay không ?
Thoáng chút chau mày, Hà đại sư nhìn hắn thật sâu rồi trả lời:
Sau khi nói hết câu ông ta cũng quay đầu đi sâu phía bên trong lò rèn hướng về
cái lão nhân đang nằm nhắm mắt dưỡng thần trên cái ghế dài.
Trong lúc chờ đợi Nhật Thiên quay lại hỏi thăm ba ám vệ về hệ thống bảo khí
nơi đây. Được biết bảo khí cũng chia làm các loại khác nhau, từ Sĩ Cấp đến
Hoàng cấp. Vượt qua Hoàng cấp, bước vào Tông cấp thì thay vào được gọi là Linh
khí, trên nữa thì họ không biết.
Xem ra mọi thứ của cái thế giới này hầu như đều phân chia theo cấp bậc võ giả
mà suy tính ra, cứ như vậy dễ dàng a.
Một lát sau Hà đại sư đã quay lại cùng với cái kia lão nhân, xem ra là Vương
đại sư
Là ai mặc cái kia khải giáp.
Bẩm tiền bối, là ta. – Nhật Thiên lại đứng lên đáp lời.
Nhìn về phía Nhật Thiên, ánh mắt lão nhân cẩn thận đánh giá. Ánh mắt này làm
cho Nhật Thiên bỗng cảm thấy một áp lực vô hình. Thầm hô trong lòng lão gia
hỏa này thật mạnh, chỉ một ánh mắt đã làm cho cơ thể hắn căng cứng.
Thử cảm nhận sơ qua “Ki” của đối phương làm hắn giật cả mình. “Ki” người này
vậy mà cường đại đến như vậy, ít nhất cũng phải ngang sức Freeze.
Sở dĩ mỗi lần muốn cảm nhận người khác hắn đều phải phát động như một kỹ năng
là vì chưa thành thục. Đây là kỹ năng cảm nhận “Ki” theo trí nhớ vả cảm giác
của Goku, thứ này cũng cần một thời gian để phát triển.
Khi ánh mắt lão nhân nhìn về phía Nhật Thiên bỗng có một chút kinh ngạc, sau
đó lại là sáng lên.
Để lại mọi người ngơ ngác, Nhật Thiên bước theo lão giả. Hà đại sư cũng là
thầm kỳ quái, Vương đại sư trước nay giao dịch đều nói tại bất kỳ đâu, tại sao
nay lại tỏ ra thần bí như vậy
Nhật Thiên là là ngạc nhiên, từ trước đến nay hắn biết vì sự khác nhau giữa hệ
thống võ học mà người xung quanh không bao giờ cảm nhận được sức mạnh của hắn.
Vậy mà cái lão nhân nhìn có vẻ bình thường này lại cảm giác được.
Yêu cầu của lão nhân này có điểm kỳ quái, tuy nhiên vẫn là chấp nhận được. Chỉ
là thổi lửa, hắn có khả năng làm.
Đã ngài làm được, ta xin yêu cầu thêm làm cả hộ ti cho tay và chân. Đặc
biệt tay, ta muốn làm nó thành một loại vũ khí luôn.
Được, chỉ cần nhiều nguyên liệu hơn mà thôi. Ngươi về tìm Hải vương thiết,
đến khoảng một khối lo chừng nửa thân người của ngươi là được. Đến lúc nào tìm
đến thì quay lại đây.
Nhật Thiên đang định cảm tạ rồi lui ra. Tiếng nói của Vương lão lại vang lên:
Câu nói của lão làm hắn giật mình. Chuyện gì mà cường giả cấp độ này, còn nữa,
là Đế cấp luyện khí sư phải nhờ hắn. Đây là lần đầu tiên hắn gặp ông ta mới
đúng nhỉ.
Không biết đó là việc gì.
Trước hết, ngươi có thể cho ta xem “khí” của ngươi không. Thông qua một đòn
tấn công cũng được.
Hắn không đáp lại, mà chỉ thấy từ lòng bàn tay Nhật Thiên, một quả cầu nhỏ ánh
sáng trắng xanh bay ra, một chiêu “Ki Blast” tung ra bay thẳng về phía vị Đế
cấp luyện khí sư.
Hắn không mảy may lo cho sự an nguy của người này, theo hắn được biết, cấp bậc
của luyện khí sư và luyện đan sư đa phần đều sẽ ngang với cấp bậc võ học.
Nếu có chênh lệch thì cũng thấp hơn khoảng một cấp là lớn nhất. Mà đối với
những người như vậy sẽ được coi là thiên tài. Nên chuyện đón đỡ được đòn tấn
công đơn giản này của hắn là hiển nhiên.
Ánh mắt xoẹt qua chút kinh ngạc, Vương lão đưa tay đỡ đòn.
ẦM
Một tiếng nổ trầm đục vang vọng trong lò rèn, người bên ngoài ngạc nhiên nhìn
vào phía trong căn phòng. Không biết được bên trong làm gì lại gây ra tiếng
động lớn như vậy.
Các ám vệ thầm cầu khẩn trong lòng, hi vọng lão nhân kỳ quái kia sẽ không làm
khó cậu chủ.
Ồ, như thế này đã đạt tiêu chuẩn, còn tốt hơn theo ý nghĩ của ta.
Tiền bối, mong ngài giải thích rõ.
Vương lão mim cười nhìn hắn, trong ánh mắt giờ đây là ý cười, có chút thân
thiện, cũng có chút lửa nóng. Ánh mắt này làm cho hắn hơi lo sợ, lùi lại một
chút.
Thầm nghĩ trong lòng, cái lão già này không phải bị bệnh kia chứ, chết rồi lão
có muốn làm gì thì sao chạy đây.
Trong lòng xấu hổ một chút, tuy nhiên sống qua hai đời làm da mặt hắn cũng đủ
dày. Cứ như quên suy nghĩ vừa rồi trong lòng, đang từ từ cân nhắc đề nghị của
Vương lão.
Thật ra như vậy thì hắn không có gì lỗ lã cả. hơn nữa còn được miễn phí một bộ
giáp. Ngoài ra còn có thể giao hảo với người này thật tốt, à quên mất còn một
cái nhân tình.
Sau một hồi như đã đưa ra được quyết định. Hắn ngẩn đầu lên:
Ánh mắt dõi theo đứa nhỏ 5 6 tuổi đi ra ngoài, “chỉ mới từng tuổi này đã có
thể hóa khí ngoại thân, không biết nó là thiên tài ở đâu nữa, nguồn khí kia
cuồng bạo cùng mang nhiệt lượng rất lớn. Aizz, cũng đã bao nhiêu năm rồi nhỉ,
sau khi làm xong cái việc kia thì hẳn cũng nên nghĩ đến việc thu đồ đệ” Vương
lão lẩm bẩm trong miệng, rồi lại đi về cái ghế dài của mình nằm xuống nhắm mắt
dưỡng thần.
Ra khỏi lò rèn, tâm trạng của hắn thật tốt. Vui vẻ vừa đi vừa hát, dự đinh về
nghĩ cách xin nhà hắn để đi một vài ngày hẳn là không khó.
Cậu chủ, mọi việc thuận lợi sao ? – A Thất đi sau cùng lên tiếng hỏi hắn.
Đúng vậy, tương đối thuận lợi, tuy có một ít trục trặc nhưng không sao, có
thể sớm giải quyết được bảo khí đến tay. Đi kiếm đồ ăn nào.
Sau khi càn quét một bàn ăn cực lớn làm cho chủ quán sợ vỡ mật, Nhật Thiên vui
vẻ về nhà. Cũng may là tiệm ăn này làm ăn trong hoàng thành nên cũng tương đối
lớn, thuê khá nhiều đầu bếp mới có thể may mắn nấu nướng kịp với tốc độ ăn của
hắn.
Xông về đến nhà, Nhật Thiên lập tức đi tìm mẹ của hắn. Không hiểu việc gì mà
gần như cả gia đình hắn đều tụ tập lại một chỗ trong phòng khách của gia tộc.