Sáng sớm, Lưu Sương còn đang ngủ, Thu Thủy Tuyệt đã dí gương mặt lạnh lẽo của hắn đến trước giường, túm lấy nàng lôi dậy.
“Đứng lên đi, ta mang ngươi đi chỗ này!” Hắn lạnh lùng nói, giọng nói lạnh lẽo như băng hà phương bắc.
Lưu Sương bình tĩnh xuống giường, chỉnh lại quần áo đầu tóc, thản nhiên nói: “Đi thôi!”
Thu Thủy Tuyệt nhíu mày, hỏi: “Ngươi không hỏi ta mang ngươi đi đâu ah?”
“Hỏi thì sao? Thu cung chủ thì có chỗ nào hay để mang ta đi chứ?” Lưu Sương lạnh lùng đáp lại.
Thu Thủy Tuyệt hừ lạnh một tiếng, không thèm nhắc lại, dùng mảnh vải bịt mắt Lưu Sương , dẫn Lưu Sương đi ra ngoài.
Trước mắt tối đen một màu, thái dương còn chưa mọc, vẫn còn quá sớm, không khí cũng ẩm ướt.
Thu Thủy Tuyệt mang theo nàng đi một đoạn đường, đột nhiên dừng bước, buông tay nàng ra.
Trước mắt là một bụi hoa, trưởng công chúa Ngọc Dung thần sắc đông lạnh đứng trong bụi hoa, bộ quần áo màu đỏ dường như hòa tan trong màu đỏ của hoa sơn trà. Đôi mắt sâu thẳm mà lạnh lùng của Ngọc Dung nhìn Thu Thủy Tuyệt, tràn ngập lo lắng và không yên lòng.
Lưu Sương không biết vì cớ gì Thu Thủy Tuyệt lại dừng bước, đang nghi hoặc, đã nghe thấy Thu Thủy Tuyệt nói với ngữ khí kiên định: “Cô cô cứ yên tâm đi, Thu Thủy chắc chắn sẽ giải quyết chuyện này thỏa đáng!”
Cô cô?
Hắn còn có một cô cô?
Ngọc Dung thản nhiên hừ một tiếng, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng quét Lưu Sương một lượt, ngữ khí lạnh lùng nói với Thu Thủy Tuyệt: “Đi đi, cô cô tin tưởng cháu! Nhưng, cô cô vẫn lo lắng cho an toàn của cháu, để Hoàng Oanh cùng đi đi, võ nghệ của nàng không tồi, có lẽ có thể giúp cháu!”
Hoàng Oanh là thiếp thân thị nữ của Ngọc Dung , võ nghệ không hề kém hơn Tử Diên Xích Phượng. Thu Thủy Tuyệt làm sao mà không biết, cô cô muốn hắn đưa Hoàng Oanh theo, là để giám thị hắn, cô cô thật sự không tin hắn sao, sợ hắn nhất thời mềm lòng sao.
Mềm lòng, có thể sao?
Thu Thủy Tuyệt quay đầu nhìn Lưu Sương đang bầy ra dáng vẻ lạnh nhạt, con ngươi xẹt qua một tia đau đớn. Đến khi nhìn những bông hoa sơn trà, cả bụi hoa đỏ ối một màu như một vũng máu, trái tim hắn đột nhiên co rút. Máu của phụ thân, máu của mẫu thân, máu của huynh đệ tỷ muội, máu của tiểu công chúa, máu của Hoàng thượng hoàng hậu , máu của biết bao cựu thần Vũ Quốc, một biển máu khổng lồ, đâm vào mắt hắn, làm hai tròng mắt hắn đau nhức nhối.
Làm tê liệt cảm giác đau đớn đang lan tràn từ đáy lòng, Thu Thủy Tuyệt hắn cũng không phải loại nhi nữ tình trường, đã mang trí hiến mình cho nghiệp lớn báo thù, còn quan tâm gì ba chuyện nhỏ nhặt. Huống hồ, nàng còn là nữ nhân của kẻ thù không đội trời chung.
Hắn nhếch môi thành một nụ cười lãnh liệt, gật đầu, nói: “Cô cô yên tâm, Thu Thủy sẽ không làm cho cô cô thất vọng !”
Dứt lời, hắn đột nhiên xoay người, ngón tay điểm lên huyệt vị trên người Lưu Sương, Lưu Sương còn chưa kịp phản ứng, đã ngất đi.
Thu Thủy Tuyệt thi triển khinh công, dắt Lưu Sương, bay lên từ bụi hoa trà. Tứ đại sát thủ của Thu Thủy Cung và Hoàng Oanh đi sát sau hắn.
Trong ý thức mông lung, Lưu Sương cảm thấy như đang đằng vân giá vũ, sau đó là sự xóc nảy của xe ngựa. Cũng không biết trải qua bao lâu, đến khi Lưu Sương tỉnh táo trở lại, đã trông thấy trước mắt mây mù lượn lờ trên núi, lạnh lùng cười cười.
Không phải vách núi lần trước, nhưng vẫn là bị bắt cóc, chỉ cần ở cùng một chỗ với Thu Thủy Tuyệt, thì luôn chơi vơi giữa lằn ranh giới của sống và chết. Lần trước nàng may mắn không chết, không biết lúc này có thể may mắn một lần nữa không. Lần trước hắn dùng nàng đổi lấy Mặc Long, lúc này đây, hắn lại dùng nàng uy hiếp sư huynh.
Quyết không thể để hắn thực hiện ý đồ đó!
Lưu Sương âm thầm hạ quyết tâm, nếu là vạn bất đắc dĩ, nàng sẽ cắn lưỡi tự vận. Dù sao nàng cũng thân trung hàn độc, chẳng sống được mấy ngày nữa, quyết không thể để sư huynh vì mình mà bị uy hiếp.
Đây là một đoạn nhai, như được ai đó điêu khắc ra, phía dưới mây mù lượn lờ, lãnh khí dọa người, không biết dưới kia rốt cuộc sâu đến thế nào.
“Sao rồi? Phong cảnh ở đây không tệ chứ!” Thanh âm băng hàn của Thu Thủy Tuyệt vang lên bên cạnh.
Trên núi mây trắng lờ lững trôi qua, quanh thân Lưu Sương bao phủ một tầng sương mù nhàn nhạt, khiến nàng càng thêm phiêu dật. Đôi mắt trong suốt lúc này chỉ có thâm u và thê lương.
“Đúng vậy, quả thật không tồi! Nhưng thật ra cũng là một nơi an táng tốt!” Lưu Sương thản nhiên cười cười, không thèm để ý nói, xoay người liếc mắt nhìn Thu Thủy Tuyệt một cái.
Lần liếc mắt này làm Lưu Sương nhịn không được ngẩn ngơ.
Lúc này Thu Thủy Tuyệt không mang mặt nạ quỷ, cũng không mang mặt nạ nửa mặt, hắn hoàn toàn để gương mặt thật hiện ra trước mắt Lưu Sương.
Đây là một gương mặt có thể điên đảo chúng sinh, mi dầy và dài, đôi mắt mị hoặc , mũi cao thẳng , đôi môi mỏng gợi cảm. Mái tóc đen bóng cố định bằng cây trâm gỗ tùng, Trường bào màu đen càng làm hắn thêm tiêu sái và thần bí.
Song, gương mặt này không chút xa lạ, đây rõ ràng là gương mặt của Lâu chủ Nhã Tâm Cư.
Thu Thủy Tuyệt chính là Lâu chủ của Nhã Tâm Cư!
Lưu Sương rốt cục rõ ràng vì sao nàng cảm giác được mắt hắn có chút quen thuộc, vì sao hắn lại dễ dàng ôm cây đợi thỏ đón đường nàng đêm đó, nguyên lai, sáng sớm nàng đã ở trong nhà trọ của hắn, đưa thân vào ổ sói.
Lưu Sương nhìn kỹ ánh mắt lạnh lùng sắc bén của hắn, thản nhiên cười nói: “Vì sao lại để ta thấy mặt thật của ngươi, chẳng lẽ, không sợ ta đem bí mật của Nhã Tâm Cư tiết lộ ra ngoài sao!”
Tại sao lại để nàng thấy mặt thật của hắn chứ, điều này làm cho nàng cảm thấy lúc nào mình bị gạt.
Thu Thủy Tuyệt cười cười, nói: “Ngươi sẽ chết, muốn để ngươi nhớ kỹ mặt của ta , kiếp sau nếu muốn báo thù, thì đừng tìm lầm người!” Hắn lạnh lùng xoay người, nhìn xuống chân núi.
Sở dĩ hắn để cho nàng nhìn thấy mặt thật của hắn, là để hạ quyết tâm giết nàng. Dù sao, những kẻ nhìn thấy gương mặt thật của Quỷ Diện Thu Thủy Tuyệt , đều không còn sống nữa !
Sương mù dần tan, thái dương bắt đầu nhô lên từ chân trời phía đông.
Thu Thủy Tuyệt nheo mắt, nhìn chân núi dần dần sáng tỏ.
Một bóng áo lam tung bay, phi như bay tới đây, giờ Thìn sắp tới, đó là lúc Đông Phương Lưu Quang đăng cơ vi đế, hắn lại xuất hiện ở đây. Xem ra, trong trái tim hắn, nữ tử này quả nhiên là quan trọng!
Lưu Sương nhìn theo tầm mắt Thu Thủy Tuyệt , nhìn phía chân núi. Lờ mờ thấy lam y tung bay, đôi mắt nàng bắt đầu ầng ậc nước.
Sư huynh, huynh đã đến rồi!
Nhưng mà, Sương Nhi không thể liên lụy tới huynh!
Sư huynh, vĩnh biệt, Sương Nhi không thể gặp huynh lần cuối!
Lưu Sương đặt lưỡi giữa hàm răng, đang định cắn mạnh một cái, đột nhiên cảm thấy hàm dưới đau đớn, một đôi tay đang bóp mặt nàng. Nàng mở mắt thì thấy một gương mặt tuấn tú đang phóng đại, trong con ngươi đen của Thu Thủy Tuyệt là sự lạnh lùng đan xen khiếp sợ, gắt gao nhìn nàng chằm chằm.
Nữ tử này, thật là cứng cỏi, tình nguyện tự vận cũng không nguyện liên lụy Đông Phương Lưu Quang. Nếu không phải hắn nhanh tay, chỉ sợ nàng đã hồn lìa khỏi xác, bảo hắn lấy cái gì uy hiếp Đông Phương Lưu Quang .
“Nếu ta muốn ngươi chết giờ Tý, ngươi sẽ không thể sống đến giờ Sửu. Ngược lại, nếu ta không cho ngươi chết, ngươi cũng đừng hòng chết.” Dứt lời, hung hăng điểm huyệt Lưu Sương, đẩy ngã Lưu Sương.
Đôi mắt Lưu Sương ảm đạm buồn bã, giống như mất hết sinh khí, cho tới giờ nàng chưa từng cảm thấy tuyệt vọng như thế. Vốn tưởng hắn đang đặt sự chú ý lên sư huynh, sẽ không chú ý tới nàng, không ngờ, hắn vẫn có thể ra tay ngăn cản nàng tự sát. Hôm nay, nàng nên làm cái gì bây giờ, nàng thật muốn sẽ trở thành gánh nặng của sư huynh sao? Nàng có thể nào trơ mắt nhìn sư huynh vì nàng mà mất đi hết thảy? Mất đi giang sơn của hắn, thậm chí mất đi cả tính mạng của hắn?
Thu Thủy Tuyệt nhìn đôi mắt Lưu Sương cứ ảm đạm dần, nội tâm nhói đau. Đôi mắt lạnh lẽo đảo một vòng, lạnh lùng nói: “Nhìn nàng!” Xích Phượng và Tử Diên đáp một tiếng, một tả một hữu đứng cạnh Lưu Sương.
Gió núi thổi mạnh, Thu Thủy Tuyệt vẫn không nhúc nhích đứng thẳng trên vách đá, hắc bào tung bay trong gió. Cả người trên dưới, tràn ngập lãnh ý.
“Thu Thủy, đã lâu không gặp!” Một tiếng nói thanh nhã ôn nhuận truyền đến theo gió, tiếp theo là một bóng áo lam xuất hiện.
Dường như hắn tới cùng ánh dương, hắn thản nhiên đứng trong quầng sáng nhàn nhạt, lam y như trời thu trong xanh, tinh khiết, trong suốt, yên lặng, du xa.
“Sư huynh.” Lưu Sương giật giật môi, nhưng lại không thể phát ra thanh âm nào, chỉ có thể thầm gọi sư huynh trong lòng.
Đoạn Khinh Ngân vừa lên đến nơi, đôi mắt thâm u liền tập trung nhìn Lưu Sương, nhìn bộ dáng Lưu Sương cô tịch bất lực , trái tim co rút đau đớn. Hắn cười nói: “Sương nhi, đừng sợ, sư huynh chắc chắn sẽ cứu muội !” Giọng nói của hắn có giọng điệu khiến người khác yên lòng.
“Đông Phương, đã lâu không gặp!” Thu Thủy Tuyệt nhìn Lưu Quang thản nhiên nói.
Hai người thản nhiên bắt chuyện, yên lặng đối mặt . Như bằng hữu đã lâu không gặp. Trước đây, bọn họ quả thật từng là bằng hữu, có điều hôm nay, lại là địch nhân, là kẻ thù ngươi chết ta sống.
Năm tháng thật là kỳ lạ, thời gian mười năm, đã biến những thiếu niên ngây thơ, thành những nam tử hăng hái. Chỉ có điều đáng tiếc, những huynh đệ sinh tử chi giao, giờ lại thành kẻ thù không đội trời chung.
Lưu Sương kinh dị nhìn hai người nhận ra nhau, nhất thời có chút không tin.
Đoạn Khinh Ngân nhìn Thu Thủy Tuyệt lạnh lùng nói: “Thu Thủy, thả Sương Nhi, ta có lời muốn nói với ngươi!”
Thu Thủy lạnh lùng cười, nói: “Đông Phương, nếu ngươi đã tới, chắc chắn đã biết hôm nay ta muốn làm gì , làm sao có thể dễ dàng buông tha cho nàng!”
“Thu Thủy, ân oán giữa hai chúng ta, không liên quan tới Sương Nhi , ngươi không thể bắt nàng chịu liên lụy, nàng hoàn toàn vô tội ! Ngươi thả nàng trước, nợ nần ân oán giữa hai ta, hai ta tự tính với nhau, đồng ý không?” Đoạn Khinh Ngân vẫn mỉm cười như trước nói.
Thu Thủy Tuyệt nói: “Muốn ta thả nàng cũng dễ thôi, dùng chính ngươi đổi lấy nàng, rất đơn giản đúng không!”
Đoạn Khinh Ngân nhíu nhíu mày, nói: “Thu Thủy, ta hỏi ngươi một câu, người cũ tiền triều là do ngươi tập hợp, ngày ấy trong cung, cũng là ngươi ám sát ta , phải không?”
“Không sai!”
“Thu Thủy, ta biết ngươi muốn làm cái gì? Bất quá, chẳng lẽ, ngươi không nhận thấy lúc này không phải thời cơ khởi binh sao? Mộ Dã, hắn đã trông chờ Lăng Quốc nội chiến từ lâu, để thừa cơ cho quân nam hạ. Chẳng lẽ ngươi muốn hai tay dâng giang sơn này cho hắn sao? Đợi Lăng Quốc bình định, ta sẽ đem giang sơn này trả lại cho Vũ Quốc . Ngươi phải tin tưởng ta!”
“Lời của ngươi nói, ai tin? Không phải hôm nay ngươi muốn đăng cơ vi đế sao?”
“Đúng là ta muốn đăng cơ vi đế, nhưng sớm muộn gì ta cũng rời khỏi vị trí này ! Bởi vì. . .” Đoạn Khinh Ngân đưa mắt nhìn Lưu Sương, hắn do dự không biết có nên nói thân phận của Lưu Sương ra hay không.