Chương 104: Nhát Kiếm Trí Mạng.


Lưu Sương đang bận rộn trong y trướng, chợt thấy dược sừ thần sắc đau buồn thỉnh Kỷ Bách Thảo ra ngoài.

Trong ký ức của Lưu Sương, chưa từng thấy vẻ mặt dược sừ bi thương như thế, hắn luôn luôn nghiêm nghị, không có hỉ nộ ái ố. Nếu không phải xảy ra chuyện gì lớn, hắn tuyệt đối không đổi vẻ mặt đó.

Trái tim Lưu Sương đột nhiên bị bóp nghẹt, chẳng lẽ, chẳng lẽ sư huynh xảy ra chuyện gì?

Sắc mặt mặc dù vẫn bình tĩnh, nhưng nàng cố gắng lắng nghe chuyện hai người đang nói, chỉ thấy dược sừ nói với Kỷ Bách Thảo mấy câu, Kỷ Bách Thảo liền đanh mặt lại tiến vào cầm túi thuốc, vội vàng đi ra ngoài theo dược sừ.

Trong tích tắc, Lưu Sương cơ hồ xúc động đến mức muốn đi theo Kỷ Bách Thảo, nhưng cuối cùng nàng vẫn kiềm chế được sự xúc động. Khóe môi cong lên thành một nụ cười đùa cợt, hắn không phải là con của kẻ thù sao, tại sao nàng lại quan tâm hắn? Nàng phải hận hắn mới đúng.

Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng trái tim nàng vẫn phiền loạn không thôi.

Tiếng nói chuyện của hai người bệnh mới vào chui vào tai nàng: “Ai, nghe nói vừa rồi điện hạ đi ra ngoài gặp phục kích, bị thương nặng!”

“Mộ Dã thật là tiện nhân, quang minh chính đại không được, thì lén lút giở trò, thật sự là ti tiện đến cực điểm.” Một người cả giận nói.

“Hư, ” một người nhỏ giọng nói: “Nói nhỏ chút, việc này không thể truyền ra ngoài, nếu không sẽ làm rối loạn lòng quân!”

Nhưng thanh âm của bọn họ quá đủ để Lưu Sương nghe hết, những người còn lại thì không nghe rõ, hỏi: “Chuyện gì hả!”

“Không có việc gì, không có việc gì!” Hai người kia lấp liếm.

Lưu Sương vốn chỉ có chút lo lắng, lúc này lại thành lo lắng rất nhiều. Sư huynh học y lâu năm, nếu không phải hôn mê bất tỉnh, sẽ không nhờ người khác khám bệnh cho hắn, chính hắn có thể tự chăm sóc bản thân.

Với võ công của Đoạn Khinh Ngân mà nói, làm sao có thể dễ dàng hôn mê, nếu không trúng độc, nhất định là bị thương rất nặng. Nàng không bình tâm mà thay thuốc cho người bệnh được, đưa thuốc cho dược đồng, xoay người đi ra ngoài.

Mặc dù nàng hận cha mẹ sư huynh, hận sư huynh lừa gạt nàng nhiều năm như vậy, nhưng nàng không thể phủ nhận, nếu như không có sư huynh, năm đó nàng đã bỏ mạng trong cơn binh biến. Mấy năm nay, vì chiếu cố nàng, sư huynh đã chịu không ít khổ sở cả thể xác lẫn tinh thần.

Vươn tay ra, dường như hơi ấm của sư huynh vẫn lưu ở đầu ngón ray; sợi tóc của nàng, dường như vẫn lưu lại cảm giác khi bàn tay ấm áp của sư huynh vuốt qua. Nàng không thể nhìn sư huynh chết, cũng không nỡ để hắn chết.

Túi thuốc của nàng có rất nhiều thảo dược quý hiếm của nơi thâm sơn, là kỳ dược giải độc . Nàng khoác túi thuốc, dứt khoát đi ra ngoài trướng.

Trời đã bắt đầu tối, Lưu Sương bước thấp bước cao đi đến lều vải của Đoạn Khinh Ngân.

Mơ hồ nhìn thấy ánh đèn dầu trong lều, Lưu Sương nói với hai thị vệ canh lều: “Nghe nói điện hạ bị thương, ta đến đây tặng thuốc. Phiền hai vị đưa thuốc hộ.”

“Tặng thuốc? Là ai bảo ngươi đến tặng thuốc!” Một thị vệ không chút khách khí hỏi, nhưng không đưa tay nhận thuốc.

“Là ông nội ta – Kỷ quân y bảo ta đưa tới” Lưu Sương thản nhiên nói, hai thị vệ này hiển nhiên là không nhận ra nàng, không tin nàng.

“Ah! Vậy ngươi chờ một chút, ta đi vào thông báo một tiếng!” Thị vệ đó nói.

“Không cần thông báo đâu, tiểu ca trực tiếp cầm vào là được, ta còn có việc! Ngươi nói cho Kỷ quân y, đây là kỳ dược giải độc.” Thị vệ nhìn nàng một cái, vẫn không nhận thuốc, xoay người đi vào thông báo.

Chỉ chốc lát sau, hắn liền đi ra nói với Lưu Sương: “Ngươi đi vào tặng thuốc đi.”

Kỳ thật Lưu Sương rất muốn đi vào, nhưng lý trí lại cảnh cáo nàng không thể đi vào, nhưng hai thị vệ lại không chịu giúp nàng tặng thuốc, do dự trong chốc lát, đành tiến vào.

Lều của Đoạn Khinh Ngân rất lớn, bốn góc sáng ánh đèn. Bên trong tràn ngập mùi thơm của tùng bách. Người trong trướng không nhiều lắm, chỉ có hai thị vệ còn có hai tướng quân, Lưu Sương đi vào, liền nhìn thấy Đoạn Khinh Ngân đang nằm trên giường.

Hắn tựa vào đầu giường, gương mặt tuấn mỹ tái nhợt không còn chút máu, đôi mi dài buông xuống, che khuất đôi mắt hắn, khiến nàng không thấy rõ ánh mắt hắn, không biết hắn đang trầm tư hay đang hôn mê. Lam y cởi ra từ vai, lộ ra một bờ vai dính máu, Kỷ Bách Thảo đang khom lưng băng bó cho hắn.

Kỷ Bách Thảo quay đầu lại nhìn lướt qua Lưu Sương, có chút kinh ngạc hỏi thăm: “Thượng nhi, ngươi tới đưa thuốc gì?”

Câu hỏi của Kỷ Bách Thảo, làm ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên người Lưu Sương, trong lòng nàng có chút xấu hổ, nói: “Gia gia, cháu có ít kỳ dược giải độc, không biết có thể có ích không, nên cầm tới đây.”

Kỷ Bách Thảo nói: “Không cần, điện hạ không trúng độc. Ngươi đi về trước đi!” Kỷ Bách Thảo cũng sợ Lưu Sương bại lộ thân phận nữ nhi, ý tứ muốn đuổi Lưu Sương đi.

Nếu không trúng độc, Lưu Sương cũng buông lỏng trái tim, đang định rời đi, nhưng lại cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình.

Nguyên lai, Đoạn Khinh Ngân không bị hôn mê, không biết hắn đã mở mắt ra từ khi nào, mỉm cười nhìn nàng, đôi mắt sâu hơn đại dương bao la, sáng như sao trên trời.

Lưu Sương bị hắn nhìn, trong lòng đột nhiên sửng sốt, trong nháy mắt, nàng đã rõ ràng, sư huynh thông minh như thế, sợ là đã sớm đoán ra thân phận nữ nhi của nàng. Lần này bị thương, nói không chừng là để dẫn dụ nàng, mà nàng, cứ tự mình chui đầu vào lưới.

“Thượng Y đã tới thì đừng đi, gia gia ngươi viết đơn thuốc, ngươi nhân tiện giúp bổn điện hạ nấu thuốc đi.” Đoạn Khinh Ngân thản nhiên nói, thanh âm rõ ràng lãnh đạm như hồ cầm dưới trăng, ưu nhã nổi bật nói không nên lời.

Lưu Sương sửng sốt, không tiện cự tuyệt, đứng đó không nhúc nhích. Một thị vệ nhanh nhẹn cầm thuốc tới, Lưu Sương nhận thuốc, nói: “Ta về y trướng nấu thuốc!”

“Cứ nấu ở đây đi!” Thị vệ đó ngăn cản nàng, trầm giọng nói.

Lưu Sương đành bất đắc dĩ cầm thuốc đến bên bàn, bắt đầu lấy thuốc cho vào ấm, nghe thấy tiếng Kỷ Bách Thảo và hai vị tướng quân lục tục cáo từ . Hai thị vệ không biết đi đâu rồi, bên trong trướng chỉ còn Lưu Sương và Đoạn Khinh Ngân.

Trong yên tĩnh, Lưu Sương cơ hồ nghe thấy tiếng tim đập dồn dập của chính mình, người trên giường không nói chuyện, nhưng Lưu Sương cảm nhận được ánh mắt của hắn, như một tấm lưới, gắt gao quấn chặt lấy nàng.

Lưu Sương không ngẩng đầu, cúi đầu chậm rãi cho thuốc vào ấm, trái tim cố gắng bình tĩnh. Sớm muộn gì cũng phải đối mặt với hắn, sớm một chút thì tốt hơn là tối nay.

Cho hết thuốc vào ấm xong, nàng thêm nước, đặt lên bếp lò.

Đây là một bếp lò dã chiến, Lưu Sương thêm củi, chắc do củi hơi ướt, không bắt lửa được, trong lúc nhất thời khói bốc mù.

Đột nhiên truyền đến thanh âm ấm nhã của Đoạn Khinh Ngân : “Huynh đến đây!”

Lưu Sương cả kinh, khi ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy Đoạn Khinh Ngân khoác lam y, bước đến cạnh nàng.

Hắn ngồi xổm xuống, vươn cánh tay chưa bị thương, cầm bó củi làm mồi trong tay Lưu Sương, nhẹ nhàng thổi thổi, ngọn lửa liền bùng lên. Hắn đặt vào trong lò, lại thêm củi, cầm một cây quạt, nhẹ nhàng phẩy phẩy, ngọn lửa lủi lên, càng lúc càng bốc to.

Trong phút chốc, trong lòng Lưu Sương trào dâng từng cơn sóng, tình cảnh này, sao mà quen quá.

Từ nhỏ đến lớn, bất cứ lúc nào, chỉ cần nàng gặp chuyện không giải quyết được, sư huynh luôn kịp thời xuất hiện, không nói một câu không oán không hối giúp nàng.

Muốn học đàn, sư huynh liền đưa cho nàng một cây đàn tinh xảo đẹp đẽ, tự tay dạy nàng.

Muốn học vẽ tranh hoa mai, sư huynh liền dẫn nàng đi, không sợ rét lạnh, mang nàng vào núi đạp tuyết tầm mai.

Muốn nữ phẫn nam trang để ra ngoài hái thuốc, sư huynh liền tìm quần áo nam tử, dạy nàng dịch dung, dạy nàng dùng độc dược bảo vệ bản thân.

Trong Vương phủ ở Nguyệt Quốc, sư huynh mạo hiểm cứu nàng ra khỏi đó.

Trên vách núi, sư huynh bỏ cả đăng cơ đại điển, chỉ vì cứu nàng.

Tóm lại, chỉ cần là chuyện nàng muốn, sư huynh sẽ làm được, chỉ cần nàng gặp nguy hiểm, sư huynh sẽ lập tức xuất hiện cứu nàng.

Nhưng hắn cũng là con trai của kẻ thù mà?

Trong lòng Lưu Sương buồn bã, nhìn nghiêng gương mặt hắn, thấy hơi thuốc thản nhiên lượn lờ trên đầu hắn, làm cho hắn như thật lại như ảo, như không thuộc về cõi hồng trần.

Đoạn Khinh Ngân đột nhiên ngẩng đầu, trong con ngươi đẹp như ngọc là thâm tình vô hạn, hắn đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt Lưu Sương , nói giọng khàn khàn: “Sương Nhi, muội gầy quá!”

Khi hắn nói lời này, đôi mắt thâm sâu tràn đầy sự nhu hòa, tình ý không lời nào diễn tả được, như muốn nhắn nhủ đến nơi sâu nhất trong đáy lòng nàng.

Lưu Sương cảm nhận được sự thâm trầm quyến luyến và ý nghĩ yêu thương từ ánh mắt hắn, cảm nhận được áp lực lo lắng sâu sắc đang đè nặng hắn.

Trong nháy mắt, đáy lòng như bị kích thích, Lưu Sương chỉ cảm thấy mơ hồ, nước mắt tuôn xuống.

Nàng cũng từng nghĩ khi gặp mặt sư huynh, sẽ nói cái gì nói. Nhưng không nghĩ được rằng sư huynh sẽ nói lời này.

Ca ca, trong lòng hắn từng giây từng phút đều dùng để nhớ nhung nàng. Giờ phút này, nàng thật sự rất muốn nhào vào trong lòng hắn để khóc, nhưng mà… Nhưng mà… Trước mắt đột nhiên xoay vần, một bầu trời máu tươi đổ xuống, tiếng khóc, tiếng kêu, tiếng quát tháo, tiếng hoảng sợ, tiếng thét gào đâm vào tai nàng. Có sự sợ hãi đã thấm vào xương tủy, còn có sự đau đớn thống khổ do mất đi người thân, sự hận thù đến hít thở không thông, cũng lần lượt tập kích nàng.

Không!

Lưu Sương bỗng nhiên lui về phía sau, đưa tay chặn tay Đoạn Khinh Ngân.

“Ai là Sương Nhi của ngươi!” Lưu Sương mở miệng nói. Nếu như không phải chính tai nghe được, có làm thế nào nàng cũng không thể tưởng tượng giọng nói của mình lại có lúc chói tai đến thế, không có chút ấm áp nào.

Cánh tay Đoạn Khinh Ngân cứng đờ trong không trung, dưới ánh sáng của đèn , sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy. Ánh mắt hắn đột nhiên ảm đạm, đôi mắt dần chuyển sang thống khổ, hắn không thống khổ vì bản thân, mà thống khổ vì Lưu Sương.

Thật sự không ngoài dự đoán của hắn, Sương Nhi, quả nhiên đã nhớ lại chuyện trước kia.

Mới vừa rồi, Sương Nhi còn vội vàng tới đưa thuốc, hắn vẫn tưởng, Sương Nhi còn chưa hồi phục trí nhớ, chỉ là không muốn liên lụy hắn. Xem tình cảnh lúc này, rõ ràng không phải vậy.

Đôi lông mày hắn nhíu chặt, trái tim âm thầm chết lặng, cả cái đau từ bả vai hắn cũng không cảm nhận được nữa.

Nỗi đau mất người thân, hắn có thể tưởng tượng Sương Nhi khó chịu thế nào, hắn nên an ủi nàng như thế nào, huống hồ, hắn có tư cách an ủi nàng sao?

Đêm, mát lạnh như nước, trăng rằm giấu mình sau một đám mây.

Trong trướng yên tĩnh không tiếng động, thuốc sôi ùng ục, tạo thành tiếng động duy nhất trong trướng, hai người yên lặng, ai cũng không nói chuyện.

“Nếu như giết ta có thể giảm bớt đau đớn trong lòng nàng, Sương Nhi, nàng động thủ đi!” Đoạn Khinh Ngân lên tiếng, đột nhiên rút bảo kiếm treo trên tường, trao vào tay Lưu Sương.

Đúng vậy, nếu như có thể giảm bớt sự đau đớn và thù hận trong trái tim Sương Nhi, hắn có chết cũng không thành vấn đề?

Tay Lưu Sương run nhè nhẹ tiếp nhận bảo kiếm từ tay Đoạn Khinh Ngân.

Giết hắn?

Mặc dù nàng hận hắn, nhưng chưa bao giờ có ý nghĩ muốn giết hắn! Nếu thật sự muốn hắn chết, lúc nãy nàng đã chẳng vội vàng chạy tới đưa thuốc.

Trong lòng đột nhiên trào lên sự tức giận, hẳn là hắn chắc chắn nàng không dám giết hắn, thế nên mới làm thế? Tại sao nàng lại vô dụng như vậy, người trước mắt này, là con trai của kẻ thù giết phụ hoàng mẫu hậu, ngược lại nàng còn mềm lòng trước hắn.

Nàng cầm kiếm, mũi kiếm sắc nhọn chỉ vào ngực Đoạn Khinh Ngân. Chỉ cần nàng dùng một ít lực, kiếm sẽ đâm qua lớp quần áo, cắm vào trái tim hắn.

Hắn chết rồi, Đông Phương Húc Nhật sẽ không còn người để trông cậy, Lăng Quốc cũng không còn người để trông cậy.

Đến lúc đó, thật không biết giang sơn Lăng Quốc sẽ rơi vào tay ai, là rơi vào tay Thu Thủy Tuyệt, hay là rơi vào tay Mộ Dã. Rơi vào tay Thu Thủy Tuyệt, sẽ lại khôi phục Vũ Quốc.

Khôi phục Vũ Quốc thì sao chứ, gia đình của nàng, quốc gia của nàng đều không còn, phụ hoàng mẫu hậu của nàng cũng không về được.

Đó không phải điều nàng mong muốn!

Tay Lưu Sương run nhè nhẹ , con ngươi đen trào dâng những cơn sóng mãnh liệt, đan xen chất chứa nhiều tâm tình phức tạp rối bời.

Đoạn Khinh Ngân mỉm cười, tinh khiết đẹp đẽ như bông tuyết đầu đông, trong suốt không chút tạp chất, đẹp mà thê lương. Đôi mắt đen đẹp như ngọc , thâm thúy mà lặng yên.

Nhìn đôi mắt Lưu Sương với bao tâm tình phức tạp thống khổ, hắn vươn tay, cầm lưỡi kiếm, nhẹ nhàng buông lỏng, kiếm liền theo lực tay hắn mà đâm vào.

Lưu Sương ngẩn ngơ, nhìn máu tươi chậm rãi tuôn ra trên lam y, trái tim dâng lên một trận khủng hoảng, khủng hoảng giống như khi nàng chứng kiến cái chết của phụ hoàng mẫu hậu năm đó, không khác chút nào.

Đầu óc choáng váng, trong nháy mắt nàng biết hắn đang làm gì!

Nàng muốn rút thanh kiếm ra, nhưng không thể làm được.

“Sư huynh, không cần!” Nàng thê lương hét lên, nước mắt tuôn như mưa.

Nàng không nên giết sư huynh!

Không nên!

Nhưng lúc này, nàng lại cảm thấy mình thật vô lực! Nàng làm sao có thể giành thanh kiếm với sư huynh?

Đột nhiên bảo kiếm bị kiềm hãm, một bàn tay nắm lên thân kiếm, chậm rãi rút kiếm trở về.

Đó là một bàn tay thon dài, bàn tay đó rất dễ dàng rút thanh kiếm ra khỏi tay Đoạn Khinh Ngân.

“Nếu ngươi chết đi, nàng sẽ càng thống khổ!” Một giọng nói ôn nhuận trong suốt vang lên.

Lưu Sương ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy A Thiện đứng cạnh nàng.

Nàng chưa bao giờ biết, tay A Thiện lại thon dài đẹp đẽ như thế, nàng cũng chưa bao giờ biết, giọng nói của A Thiện lại êm tai như thế, nàng càng không biết, nội lực của A Thiện lại lớn như vậy, dĩ nhiên có thể so sánh với nội lực của sư huynh, mặc dù sư huynh có đang bị thương ở vai.

Đoạn Khinh Ngân nhìn Bách Lý Hàn đeo mặt nạ như hiện ra từ không khí, trái tim run lên, hắn sớm chỉ biết người này không đơn giản, không ngờ người này có thể tránh được tầm mắt của các thị vệ, vào trong trướng. Bản thân hắn, bởi vì vừa rồi quá mức kích động, căn bản không chú ý tới sự xuất hiện của người này.

Hắn là ai vậy?

Sai Phi Dụ Tình - Chương #104