Hàn Tộc Sẽ Mất Đi Nhân Tâm


Người đăng: faititin_kn76

Đêm khuya, trong chính phòng đông viện, Hàn Huyền Xương đang ngồi bên cửa sổ,
lão ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm âm u, vẻ mặt có chút tiều tụy. Hàn phu nhân
thì pha một chung trà ngon đưa đến bên cạnh Hàn Huyền Xương, nàng khẽ nói:
- Lão gia, hôm nay huynh trở về mà vẻ mặt không được tốt, trên bàn cơm muội
cũng không tiện hỏi nhiều, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Hàn Huyền Xương cười khổ nói:
- Không phải chuyện từ thuế thì là thứ gì nữa?


  • Thu nhập từ thuế sao?
    Hàn phu nhân khẽ chớp cặp mắt xinh đẹp rồi nói:

  • Không phải tất cả các huyện và các hộ đều nộp thuế theo quý sao?

Hàn Huyền Xương nhấc chung trà đặt đến bên cạnh bàn, trong mắt lão bùng lên
cái nhìn tức giận:
- Chẳng phải không nộp thuế đầy đủ, mà tên Tiêu Mạc Toản ngày càng quá mức,
ngay cả thương thuế cũng tăng thêm một phần, đặc biệt là ngư hành lại tăng
thêm hai phần. Nếu thương thuế tăng lên sẽ làm ảnh hưởng đến kinh doanh của
đám thương nhân. Bọn họ đến Đông Hải quận chúng ta cũng chỉ muốn kiếm bạc, nếu
thương thuế tăng lên thì giá cá mà đám thương nhân mua sẽ phải giảm xuống, con
dân mạo hiểm sóng gió ra khơi cả tháng trời cũng sẽ không kiếm được vài đồng
bạc, giá cả như vậy sẽ không đủ nuôi sống gia đình... ....
Hàn Huyền Xương hít vào một hơi thật sâu, lão nâng chung trà lên uống một ngụm
rồi tiếp tục nói: Truyện "Quyền Thần "
- Dân chúng kiếm được ít bạc nhưng tiền thuế thu nhập của triều đình vẫn
không giảm, chúng ta vẫn phải ứng phó với tiền thuế. Mỗi quý chúng ta đều phải
giao đủ số bạc, tất nhiên sẽ không tự chủ trương hạ thấp thuế của dân chúng.
Nếu tăng thuế thời gian dài thì sợ rằng dân chúng sẽ oán giận đối với Hàn gia
chúng ta, Tiêu Mạc Toản làm như vậy không phải đang làm Hàn gia chúng ta mất
đi nhân tâm sao?


  • Hơn một nửa số người trong Đông Hải quận chúng ta đều dựa vào nghề cá mà
    sinh sống.
    Hàn phu nhân chau mày nói:

  • Nếu giá cá hạ thấp thì một nửa dân chúng Đông Hải thành sẽ bị thiệt hại.


  • Vào ngày này năm trước một cân cá vẫn còn có giá hai mươi hai đồng tiền,
    cho đến lúc này chỉ bán được mười bốn đồng, như vậy chẳng phải giảm gần một
    nửa sao?
    Vẻ tức giận trong ánh mắt Hàn Huyền Xương càng trở nên nồng đậm:


  • Sợ rằng chuyện này còn chưa phải kết thúc, Tiêu Mạc Toản làm mưa làm gió
    chính là làm tổn hại đến dân chúng. Thời gian trôi qua, dù dân chúng biết rõ
    tất cả mọi thứ đều từ tên đầu sỏ Tiêu Mạc Toản nhưng Hàn gia chúng ta dù sao
    cũng là đệ nhất thế gia trong Đông Hải quận, nếu chúng ta không ra mặt mà làm
    không tốt thì tất cả oán giận sẽ đổ hết lên đầu Hàn gia chúng ta.

Hàn phu nhân đi đến sau lưng Hàn Huyền Xương, nàng khẽ xoa nắn bờ vai lão rồi
hỏi:
- Ngày hôm nay huynh đến phủ tìm Tiêu Mạc Toản chính là vì những chuyện này
sao?


  • Đúng vậy!
    Hàn Huyền Xương gật đầu nói:

  • Ta tới tìm hắn và nói rõ tất cả tình huống, đồng thời cũng muốn hắn xem xét
    lại mà giảm thuế thương nghiệp. Nhưng hắn lại nói ngược lại, hắn nói quân đội
    đang đóng ở vùng đông bắc biên giới Yến Khánh đang xảy ra chiến trận, người
    Khánh Quốc nhìn chằm chằm, vì vậy mà tất cả châu hộ đều phải tăng thuế, chuẩn
    bị chiến tranh với Khánh Quốc. Truyện "Quyền Thần "

Hàn Huyền Xương vỗ một chưởng lên bệ cửa, lão tức giận nói:
- Đây chẳng phải nói xằng nói bậy sao? Ta nghe nói đám người trong triều đình
Khánh Quốc vì tranh giành quyền lực mà các phe phái đấu đá lẫn nhau, tranh đấu
điên cuồng. Yến Quốc ta không lợi dụng cơ hội tấn công thì đã cực kỳ tốt đẹp
rồi, bọn họ đâu nhàn nhã đến mức độ đến đánh Yến Quốc chúng ta.


  • Lão gia, huynh cũng đừng nên tức giận.
    Hàn phu nhân cười híp mắt nói:

  • Có chuyện thì chúng ta chậm rãi tìm cách, có nôn nóng cũng không được. Nếu
    Tiêu Mạc Toản đã làm xằng làm bậy thì cũng không cần kiêng nể gì cả, không
    bằng viết một phong thư cho đại bá trên Yên Kinh, muội cũng sẽ viết một phong
    thư cho đệ đệ. Bọn họ đều là đại thần trong triều, hai người bọn họ hợp lực
    lại điều tra Tiêu Mạc Toản ở Đông Hải quận, chắc chắn sẽ không còn việc gì khó
    khăn nữa.

Nhà mẹ đẻ của Hàn phu nhân là họ Hồ, hơn nữa Hồ gia cũng chính là một gia tộc
trong Cửu đại thế gia, tuy chỉ xếp thứ hai từ dưới lên nhưng vẫn có tiếng nói
trong Yên kinh.


  • Đối phó với một Tiêu Mạc Toản mà dùng cả lực lượng hai nhà Hàn Hồ thì chẳng
    phải chuyện nhỏ xé ra to sao?
    Hàn Huyền Xương lắc đầu nói:

  • Hơn nữa nàng cũng biết, Tiêu Mạc Toản này chính là cháu của Tiêu Thái Sư
    thủ phụ đại thần trong triều, trước đây hắn được phái đến Đông Hải quận để đảm
    nhiệm chức quận trưởng chính là con bài xếp đặt một cái đinh ở Đông Hải của
    Tiêu Thái Sư, cây đinh này có tác dụng đâm vào trái tim chúng ta, giám thị
    hành động và ngăn cản chúng ta. Nếu đại ca và Hồ Thượng Thư ra tay đối phó với
    Tiêu Mạc Toản thì cũng không khó, nhưng điều này sẽ đắc tội với Tiêu gia, mà
    chúng ta thà đắc tội với Yến Vương cũng không muốn đắc tội với Tiêu gia.

Hàn phu nhân mỉm cười nói:
- Lão gia, huynh là nam nhân thông minh nhất, dù sao cũng sẽ nghĩ ra biện
pháp.

Hàn Huyền Xương cười ha hả, lão cầm tay Hàn phu nhân rồi cười nói:
- Phu nhân, ta tuổi tác đã lớn cũng đâu còn thông minh, trong đầu chỉ còn lại
sự day dứt mà thôi.


  • Nhưng trong mắt muội thì huynh vẫn là nam nhân thông minh nhất.
    Hàn phu nhân cười hì hì giống như một tiểu cô nương:

  • Trong lòng muội thì huynh vĩnh viễn là tên thiếu niên cực kỳ dịu dàng đã
    vạch khăn hồng trong đêm động phòng. Lão gia, cười cho muội xem nào, giống như
    nụ cười trong đêm tân hôn ấy.

Hàn Huyền Xương cảm thấy dở khóc dở cười, lão nói:
- Phu nhân, nàng...Ôi...!


  • Lão gia, nụ cười của huynh thế này còn khó coi hơn cả khóc.
    Hàn phu nhân tiếp tục cười hì hì, nàng dịu dàng nói:

  • Nếu thật sự không thể nghĩ ra được thì cứ đi tìm đại tông chủ, ngài sẽ tìm
    được cách đối phó. Truyện "Quyền Thần "


  • Đúng vậy!
    Hàn Huyền Xương nghiêm nghị nói:


  • Tên Tiêu Mạc Toản này đã làm quận chủ Đông Hải quận được năm năm, lúc này
    cũng nên thay đổi người.

Hàn Huyền Xương vuốt ve mái tóc mềm mại của Hàn phu nhân, mái tóc bóng loáng
và trơn mướt như tơ.

... ....

Đêm khuya thanh vắng, bóng trúc lòa xòa.

Hàn Mạc đang nằm trên giường trong hậu hoa viên Hàn phủ, hắn thắp lên một ngọn
đèn dầu xem bức Xuân Cung Đồ mà mình có được vài ngày trước đây. Nam nữ trong
tranh giống như thật, động tác uyển chuyển, thiên biến vạn hóa, nhưng đối với
một kẻ mà kiếp trước đã xem đủ mọi loại phim "con heo" như Hàn Mạc thì Xuân
Cung Đồ trong thời đại này cũng thuộc loại hiếm có, ánh mắt hắn sáng như sao,
chẳng qua có còn hơn không.

Không gian trong hoa viên cực kỳ yên lặng, Hàn Mạc đảo mắt nhìn ra ngoài,
trong lòng cũng không có tâm tư gì mãnh liệt. Hắn giấu thật kỹ Xuân Cung Đồ,
lúc này mới đứng dậy nhìn bóng đêm.

Tình cảnh gặp mặt đại tông chủ hôm nay đã làm trong lòng hắn có hàng trăm mối
tơ vò không thể nào phá giải, nha đầu thị tì của hắn là nữ nhân thế nào? Hàn
Mạc không phải là kẻ ngu, hắn biết biết rõ nữ nhân được đại gia gia sắp xếp
không phải loại bình thường, nhưng cũng không biết vì sao đại tông chủ lại sắp
xếp một nữ nhân như vậy đến bên cạnh mình.


  • Thiếu gia!
    Ngoài cửa lập tức truyền đến giọng nói của Hàn Thanh.

Hạ nhân có thể tự do ra vào hậu hoa viên, chỉ có cha con nhà quản gia, tất cả
những hạ nhân còn lại thì nếu không được phép sẽ chẳng được tiến vào nửa bước.


  • Vào đi, cửa không khóa!
    Hàn Thanh cười tủm tỉm đi vào phòng, hắn cung kính nói:

  • Thiếu gia, chuyện người cần làm đã hoàn thành tốt đẹp.

Dù Hàn Mạc biết chắc chuyện này sẽ có tám chín phần là thành công nhưng trên
mặt vẫn lộ ra nụ cười, hắn đứng thẳng người rồi nói:
- Hàn Thanh, lần này thiếu gia ta thật sự khen ngợi ngươi, làm việc rất tốt,
ta sẽ có thưởng.


  • Việc mà thiếu gia phân phó, dù lên núi đao xuống biển lửa cũng phải hoàn
    thành.
    Hàn Thanh cười hì hì nói:

  • Ta không cầu được ban thưởng, chỉ muốn đi theo thiếu gia để được vui
    vẻ...Đúng rồi, thiếu gia, người chuẩn bị phần thưởng gì đấy?

Hàn Mạc chụp lấy một đôi giày dưới mặt đất ném về phía Hàn Thanh, Hàn Thanh
lập tức cười tủm tỉm chụp lấy rồi cung kính quay trở về, lúc này hắn mới khẽ
nói:
- Địa phương mà Tiểu Diêm Vương đã giấu Hương Ngọc Nhi, chúng ta điều tra rõ
địa điểm và phóng đến thì đúng lúc tiểu tử kia đang định chiếm đoạt Hương Ngọc
Nhi. Chúng ta dựa theo lời phân phó của thiếu gia, không ra tay nặng, chẳng
qua chỉ đánh hắn bất tỉnh sau đó đưa Hương Ngọc Nhi ra ngoài. Lúc này Hương
Ngọc Nhi đã được sắp xếp an toàn ngoài thành.


  • Ngươi hãy lén nói chuyện này cho Tứ ca!
    Hàn Mạc khẽ hạ giọng nói:

  • Đưa huynh ấy ra khỏi thành gặp mặt Hương Ngọc Nhi. Nhớ kỹ, tất cả đều phải
    cực kỳ bí mật, không để cho bất kỳ người nào trong quý phủ biết chuyện này.
    Quan trọng là Tiểu Diêm Vương bị thiệt thòi nhất định sẽ phái người đi khắp
    nơi tìm Hương Ngọc Nhi, nói không chừng hắn đã biết chúng ta làm chuyện này,
    hắn sẽ âm thầm phái người theo dõi Tứ ca, vì vậy phải tránh tai mắt của Tiểu
    Diêm Vương.


  • Thiếu gia yên tâm!
    Hàn Thanh tự tin nói:


  • Đông Hải thành này những kẻ có thể theo dõi chúng ta cũng không có vài
    người.

Hàn Mạc trợn trừng mắt, lúc này hắn đã không còn những suy nghĩ ngông cuồng,
đại tông chủ đã hoàn toàn biết rõ sự tồn tại của Hắc Báo.

Hoàng hôn ngày hôm sau, Hàn Nguyên mang theo hai bình rượu lớn kích động phóng
vào hoa viên, tiến vào khu nhà, hắn lớn tiếng hoan hô nói:
- Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ, Tứ ca đa tạ ngươi, ôi, ngươi phải nói rõ cho ta biết
vài thứ mới được.

Hàn Mạc đang ngồi thiền tu tập Trường Sinh Kinh, khi nghe thấy tiếng bước chân
của Hàn Nguyên thì lập tức hít khí đứng dậy, hắn cười nói:
- Tứ ca, chúc mừng huynh đạt như ước nguyện.

Hàn Mạc nhìn thấy trong tay Hàn Nguyên xách theo hai vò rượu, hắn bĩu môi nói:
- Tứ ca, huynh chỉ đáp tạ đệ nhiêu đó thôi sao?

Vẻ mặt Hàn Nguyên cực kỳ hớn hở, tâm tình cũng rất tốt, hắn cười nói:
- Tứ ca ta sao lại như vậy được? Đây là hai vò Trùng Thảo Tửu được Nam Phong
Quốc sản xuất, Tứ ca vất vả lắm mới có được, coi như đáp lại vò Đạo Hoa Hương
ngày hôm qua của ngươi.

Hàn Nguyên đặt hai vò rượu lên bàn rồi kéo tay Hàn Mạc dùng giọng cảm kích
nói:
- Tiểu Ngũ, Tứ ca chuẩn bị cho ngươi một bàn rượu ở Bát Trân Các, đám người
Hoắc Thu Nguyên đều đang đợi ngươi, đi mau, đi mau!

Hàn Nguyên không cần phân trần mà trực tiếp kéo Hàn Mạc phóng về phía Bát Trân
Các.


Quyền thần - Chương #5