Người đăng: maggieho75
Đội ngũ vận chuyển bạc tuy đông đảo, nhưng được sắp xếp rất thích hợp. Ngoài
vài chục người bảo vệ xe bạc một bước cũng không rời thì những binh lính khác
đều đi đến ngồi bên cạnh đống lửa trong khoảng đất trống gần khách điếm. Về
phần Tiêu Cảnh và vài quan viên cùng với hơn mười võ sư đều đi vào trong khách
điếm nghỉ tạm. Tiểu nhị tất nhiên biết rõ Tiêu Cảnh là đại nhân vật nên sắp
xếp cho hắn một gian phòng thanh nhã. Nói là gian phòng thanh nhã, nhưng thực
chất chỉ có một cái bàn và vài chiếc ghế dựa, cùng với không gian yên tĩnh
không người quấy rầy mà thôi.
Tuy Tiêu Cảnh lúc nào cũng hưởng thụ cuộc sống xa hoa, nhưng hắn cũng biết ở
địa phương như thế này mà có được một gian phòng như vậy cũng có thể xem là
không tệ rồi. Tâm tình hắn trở nên rất tốt, thậm chí còn lấy ra vài lượng bạc
khen thưởng cho tiểu nhị. Rượu tồn kho trong Hữu Gian Khách Điếm quả thật có
rất nhiều, mọi người đều có phần. Vài chục vò rượu được phân phát rất nhanh,
đám quan binh chỉ cắm đầu uống, chẳng có ý kiến gì. Về phần Tiêu Cảnh thì tất
nhiên cực kỳ khinh thường loại rượu kém chất lượng trong khách điếm. Khi xuất
phát từ Đông Hải thành thì hắn đã kịp mang theo vài vò rượu ngon, sau khi vào
“nhã phòng” thì lấy ra uống mua vui. Tiêu Cảnh uống vào vài chén rượu thì
chẳng còn giữ được tính người nữa, hắn cũng đếk quan tâm đến đây là cái địa
phương này là chỗ nào cho mệt xác. Đợi đến khi rượu làm cho dục vọng của hắn
bùng lên dữ dội thì lập tức cùng hai nữ nhân trong phòng mở cuộc giao hoan (3P
à? ).
Khi đám người bên ngoài đã hết hứng thú thì bên tai không còn vang lên chút
động tĩnh nào. Ngoài phòng vốn ồn ào náo nhiệt tức thì trở nên yên lặng như
vùng đất chết, không còn tiếng người nhưng lâu lâu lại truyền đến những âm
thanh ngựa hí.
- Đúng là một đám tửu quỷ mà! Tiêu Cảnh mở miệng mắng, hắn đẩy nữ nhân trong
ngực ra, mặc y phục lại rồi bỗng dưng cảm thấy lo sợ. Tất cả đám quân binh đều
uống rượu say khướt, lỡ có thổ phỉ xuất hiện thì đại sự sẽ không ổn.
Tiêu Cảnh định mở cửa ra ngoài xem, nhưng lúc này hắn lại nghe thấy cửa phòng
vang lên hai tiếng cộc cộc, bên ngoài truyền đến giọng nói của tiểu nhị:
- Quan gia, có vài vị khách muốn vào phòng uống với ngài vài chén rượu nhạt,
không biết ngài có chịu nể mặt không? Tiêu Cảnh tức giận nói:
- Con miệ nó, ai xứng để uống rượu với bổn thiếu gia, ta nhổ vào… Tiêu Cảnh
còn chưa kịp nói dứt lời thì cửa phòng bất thình lình bị người ta đẩy ra, tiểu
nhị khách điếm với nụ cười trên môi tiến vào phòng:
- Quan gia, chính là những vị khách kia đã cho ngài mặt mũi mới phải! Ngài
chỉ là một con chó ghẻ mà ai nhìn cũng ghê tởm, thì có mặt mũi cái đếk gì hử?
Tiêu Cảnh trở nên sững sờ, hắn không tưởng tượng được một tiểu nhị khách điếm
nho nhỏ lại dám nói chuyện như vậy với hắn, hơn nữa trong lời nói còn công
khai nhục mạ hắn. Hắn bỗng nhiên cảm thấy có chuyện không đúng, trong lòng
không khỏi phát lạnh. Sau đó, trước đôi mắt đang trơ ra của hắn liền xuất hiện
ba người, được gọi là “khách nhân” đang lục tục đi vào phòng. Người đi đầu sau
khi vào phòng thì kéo một chiếc ghế ngồi xuống. Người thứ hai cũng làm như
vậy, còn ngươi thứ ba thì khép cửa lại đứng ngay tại chỗ, chặn hết cả lối ra.
Hai nữ nhân đã thét lên kinh hoàng. Thân thể của các nàng vẫn còn trần truồng,
chỉ biết che lấy hạ thể chạy vội đến góc tường, bốn đồi tuyết trắng không được
che lại, lồ lộ ra ngoài theo những bước chạy của hai người tưng lên nhảy
xuống, cũng rung như các nàng ngồi xổm xuống run rẩy vì lạnh.
Người đầu tiên bỏ nón rơm xuống, gương mặt anh tuấn cùng với nụ cười rất ư là
thuần khiết hiện ra trên mặt, người này khẽ vẫy vẫy vẫy với Tiêu Cảnh rồi nheo
mắt cười nói:
- Ngươi vẫn mạnh khỏe đấy chứ? Tiêu Cảnh vừa nhìn thấy khuôn mặt này thì lập
tức hồn bay phách lạc, Tiêu Cảnh vừa nhìn thấy khuôn mặt này thì lập tức hồn
bay phách lạc, hắn không kìm lòng được phải lui về phía sau hai bước, gương
mặt hồng nhuận do tửu sắc quá độ liền trở nên xanh như tàu lá chuối:
- Hàn…Hàn Tiểu Ngũ!
- Hì hì, thì ra Tiêu thiếu gia vẫn còn nhận ra Hàn mỗ, cảm tạ, thật sự là cảm
tạ a!!!!
Hàn Mạc nâng cằm, hắn nhìn Tiêu Cảnh từ đầu tới chân rồi cười nói:
- Vài ngày không gặp, cuộc sống của Tiêu thiếu gia càng ngày càng “ướt át”
a!!!
- Ngươi…Sao nhà ngươi lại ở đây?
Tiêu Cảnh siết chặt nắm đấm, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ cực độ. Hàn Mạc thở
dài, hắn thản nhiên nói:
- Tiêu thiếu gia, khi ngươi giết chết Hương Ngọc Nhi thì ngươi phải biết rằng
mình chắc chắn sẽ có một ngày như vậy chứ? Chẳng lẽ ngươi cho rằng con cháu
Hàn gia sẽ co đầu rút cổ như con rùa đen sao?
- Ngươi muốn thế nào? Tiêu Cảnh đảo mắt nhìn khắp chung quanh, hắn ra vẻ bình
tĩnh:
- Hàn Tiểu Ngũ, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, bên ngoài vẫn còn hơn hai
trăm người ngựa của ta, nếu nhà ngươi mà làm bậy thì đừng trách ta không khách
khí.
- Hơn hai trăm người ngựa sao? Hàn Mạc giống như nghe được một câu chuyện cực
kỳ buồn cười, hắn cười hì hì nói:
- Tiêu thiếu gia của ta ơi, ngươi đừng nên nghĩ ngợi dư thừa làm chi cho mất
công, người của ngươi đã không còn dùng được nữa rồi, hiện nay tất cả đều đã
say như chết. Đúng rồi, quên nói cho ngươi biết, vì để cho rượu thơm ngon hơn
nên ta có thêm vào một chút hương liệu, không qua hai không qua hai canh giờ
thì sợ rằng sẽ không thể tỉnh lại đâu. Ngươi cũng đừng nghĩ rằng có người đi
ngang qua đây, ta đã sai người giả làm quan sai thông báo Xà cốc bị lở đá, tất
nhiên cũng đã phái người chặn con đường này lại rồi.
- Ngươi… … …! Vẻ mặt Tiêu Cảnh lập tức biến đổi lớn, hắn tức giận nói:
- Tiểu Ngũ, con miệ nó ngươi muốn gì đây? Ngươi…Ngươi đại nghịch bất đạo, đám
quan binh này đều là người của triều đình, Hàn gia các ngươi muốn tạo phản
sao?
- Hàn gia có tạo phản hay không thì ta không biết.
Người ngồi bên cạnh Hàn Mạc cuối cùng cũng gỡ nón rơm xuống để lộ ra gương mặt
vặn vẹo vì tức giận, một cặp mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào Tiêu Cảnh như đang
ngắm Ozawa đang khỏa thân:
- Ta chỉ biết Tiểu Diêm Vương hôm nay sẽ như một con nhỏ bị chúng ta mần thịt
mà thôi!
Ánh mắt sắc bén và cực kỳ tức giận như mãnh thú của Hàn Nguyên làm Tiêu cảnh
không rét mà run.
- Thì ra…Thì ra các ngươi đã sớm chuẩn bị kế hoạch! Tiêu Cảnh nghiến răng
nói:
- Không sai, Hương Ngọc nhi là do chính tay lão tử giết chết, hơn nữa lão tử
còn cưỡi trên người nàng ta những hai lần, thế nào? Chẳng qua chỉ là một con
kỹ nữ mà thôi. Hàn Nguyên, ta nói cho ngươi biết, ông nuôi của ta chính là
Tiêu Thái Sư, nếu các ngươi dám giết ta Tiêu Thái Sư nhất định sẽ tiêu diệt
Hàn gia, sẽ giết sạch cả đám người Hàn gia, thậm chí gà chó cũng không tha.
- Tiêu thiếu gia, khi nói lời hung ác thì tay và thanh âm không nên run lẩy
bẩy như vậy, nếu không thì kẻ khác sẽ nhìn ra tâm lý khủng hoảng và và sợ hãi
của ngươi đó. Hàn Mạc nâng cằm, cười nheo mắt nhìn Tiêu Cảnh:
- Thật ra chúng ta muốn giết ngươi thì rất dễ, nãy giờ chúng ta không động
thủ và nói chuyện với ngươi nhiều như vậy chẳng qua là muốn ngươi từ từ trở
nên sợ hãi mà thôi. Nếu giết ngươi chỉ bằng một đao thì tiện nghi cho ngươi
quá rồi, ngươi nói thử xem, bây giờ có sợ hãi hay không?
- Ta… …
Đồng tử trong mắt Tiêu Cảnh co rút lại, hắn chụp lấy một chiếc ghế rồi ném về
phía Hàn Nguyên, sau đó phóng đến cửa phòng không chút do dự, đồng thời tung
ra một quyền về phía kẻ đội mũ rơm đang đứng chắn ngay cửa. Người đội mũ rơm
cũng không né tránh một quyền của Tiêu Cảnh mà chỉ vung tay lên một cách hời
hợt. Hàn quang lóe lên, mạch máu trên cánh tay Tiêu Cảnh bị trủy thủ cắt vào
một vết rất sâu, máu tươi trào ra như suối.
- A… …!!!
Tiêu Cảnh kêu lên một tiếng cực kỳ đau khổ, lúc này Hàn Nguyên đã chụp lấy một
chiếc ghế đập mạnh xuống người Tiêu Cảnh từ phía sau. Một tiếng ầm vang lên,
chiếc ghế vỡ tan tành, trên đầu Tiêu Cảnh chảy đầy máu tươi, hắn liền ôm cái
đầu bị thương ngồi xổm xuống đất.
- Đứng lên!!! Hàn Nguyên giữ chặt lấy người Tiêu Cảnh, hắn lạnh lùng nói:
- Con cháu Hàn gia không muốn ỷ mạnh hiếp yếu, ngươi cùng lão tử đường đường
chính chính đánh một trận, lão tử sẽ chậm rãi lột da chó của ngươi!
Tiêu Cảnh biết rõ mình ngày hôm nay mình sẽ không còn mạng để về nhà, hắn đứng
thẳng người lên cố gắng dùng hết tất cả sức lực của hắn tung một cước về phía
Hàn Nguyên, hắn gào lên:
- Lão tử phế ngươi!!!
Một cước của Tiêu Cảnh tuy nhanh và khí lực cũng không nhỏ, nhưng không thể so
sánh với Hàn Nguyên vốn xuất thân là võ tướng của Hàn gia. Hàn Nguyên chỉ khẽ
lách sang một bên đã tránh được một cước của Tiêu Cảnh, hắn thuận tay chụp lấy
mắt cá chân rồi gầm lên một tiếng. Những tiếng rắc rắc chợt vang lên, xương
chân của Tiêu Cảnh đã hoàn toàn vỡ vụn.
-A.. …!!!
Tiêu Cảnh giống như một con heo đang bị thọc tiết gào lên thảm thiết. Nếu là
trước kia, Hàn Nguyên chỉ cần nghe tiếng kêu thảm thiết như vậy chắc chắn sẽ
mềm lòng, nhưng lúc này trong lòng hắn chỉ còn lại nỗi hận thù, trong đầu hắn
chỉ có một ý niệm “Giết chết Tiêu Cảnh báo thù cho Hương Ngọc Nhi.”
Hàn Nguyên liên tục hạ thủ, hai tay và chiếc chân còn lại của Tiêu Cảnh đã
hoàn toàn nát bấy. Tiêu Cảnh đau đến mức gần như muốn hôn mê, Hàn Nguyên dùng
rượu đổ lên đầu bắt hắn phải bừng tỉnh. Trong mắt Tiêu Cảnh ngoài tức giận thì
chỉ còn lại sự sợ hãi, xương cốt hắn đã vỡ vụn, thân thể không thể động đậy,
hắn cố gắng nhịn đau nói:
- Ngươi… Các ngươi không thể giết ta… Ông nuôi của ta là Tiêu Thái Sư…
- Hài tử ngốc!
Hàn Mạc thở dài:
- Nơi này là Hội Kê Quận, là vùng đất hoang dã, vì vậy không kẻ nào có thể
biết được chúng ta giết ngươi, ngươi cứ yên tâm mà lên đường đi. Ngươi hãy
ngoan ngoãn mau nói cho ta biết, lần này thượng kinh phụ thân ngươi đã giao
cho ngươi những đồ vật gì, nói cho ta nghe là những thứ gì?
- Không…Không có.. …
Đến lúc này những lý trí cuối cùng của Tiêu Cảnh đã hoàn toàn bị đánh tan,
giọng của hắn trở nên nức nở:
- Tứ…Tứ ca, Ngũ ca… Không, Tứ gia gia, Ngũ gia gia, các ngài… Xin các ngài
tha cho ta… …
- Tha cho ngươi? Hàn Nguyên giẫm chân lên cổ họng của Tiêu Cảnh, cặp mắt hắn
vẫn đỏ như máu:
- Vậy tại sao ngươi không buông tha cho Hương Ngọc Nhi? Ngươi là loại cầm
thú, nàng chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương, sao ngươi lại nhẫn tâm ra tay
tàn độc đến như vậy? Lúc này trên mặt Tiêu Cảnh chảy đầy nước mắt nước mũi:
- Tứ gia gia, tha cho ta, ta… Ta sẽ dâng tặng ngài một… Không, sẽ dâng tặng
ngài mười mỹ nữ. Ngài… Lần này xin ngài tạm tha mạng cho ta, quả thật ta không
bằng cả heo chó… Ta sai rồi.. Phụ thân ta… Không, xin hãy nể mặt ông nuôi của
ta, van xin các ngài tha cho ta!
Hàn Nguyên cực kỳ tức giận, hắn điên cuồng tát vào mặt Tiêu Cảnh. Khoảnh khắc
sau gương mặt của Tiêu Cảnh đã sưng vù hoàn toàn, răng rơi ra khỏi miệng,
trong miệng xộc lên mùi máu tanh. Hàn Mạc thở dài ngao ngán, hắn không hỏi
nhiều mà lập tức vươn tay lục lọi trên người Tiêu Cảnh, một lúc sau đã tìm
được hai phong thư.
Một phong thư ghi rõ “Danh mục quà tặng”, một phong thư ghi “Kính gửi Thái
Sư”. Hàn Mạc mở bức thư danh mục quà tặng ra thì chỉ thấy bên trong liệt kê rõ
ràng các loại hàng hóa và số lượng. Chỉ riêng trân châu đã là một trăm viên,
mà lần này Hàn gia đưa lên có ba trăm viên, một phần ba trong số đó bị Tiêu
Mạc Toản dâng lên cho Tiêu Thái Sư. Nếu tính vàng bạc bảo vật thì không cần
phải nói, dựa theo phong thư thì tất cả tiền thuế lần này có hơn một phần năm
chuyển lên cho Tiêu Thái Sư. Tuy phong thư không ghi rõ sẽ chuyển cho ai nhưng
dù là một tên đầu heo cũng biết được những thứ này sẽ đến tay người nào. Phong
thư còn lại do chính tay Tiêu Mạc Toản viết, bên trong chủ yếu nói đến những
hành động nghi ngờ của Hàn gia trong Đông Hải quận, rất nhiều chi tiết nói quá
sự thật,hơn nữa cũng có rất nhiều thứ vu khống và hãm hại Hàn gia. Tuy những
gì được ghi bên trong vẫn còn khá mờ mịt nhưng tin tức thì rõ ràng vu khống
Hàn gia ngang ngược kiêu ngạo, không coi triều đình và Tiêu gia ra kí lô gì
cả.
- Ngươi xem! Hàn Mạc chìa hai phong thư đến trước mặt Tiêu Cảnh đang run rẩy:
- Cha ngươi muốn hại chết Hàn gia chúng ta, như vậy thử nghĩ xem ngươi còn có
thể sống ở trên đời được nữa sao?