Người đăng: maggieho75
Tiêu Cảnh xuất thủ ác độc, làm ra chuyện ác đến ngần này, cho dù Hàn Mạc có
tính nhẫn nại tốt đến mấy cũng không kềm nổi cơn giận dâng lên như núi lửa
phun trào, cảm giác mình sắp ra tay giết hắn đến nơi rồi. Đã là đệ tử Hàn gia,
tự nhiên là không muốn người khác xem là một con rùa đen rút đầu chút nào.
Nhưng, trong lòng hắn cũng hiểu được, giết Tiêu Cảnh và giết Hoàng bộ đầu là
hai chuyện hoàn toàn khác nhau, không phải nói làm là làm được ngay. Đẳng cấp
và vị trí của hai tên dã thú này thật sự khác nhau như trời với vực.
Mặc dù, Hoàng bộ đầu là thân tín của Tiêu Mạc Toản, nhưng tên này chỉ là một
con chó săn, không hơn không kém. Cho dù, tận trong thâm tâm của Tiêu Mạc Toản
nhận định rằng cái chết của con chó dữ kia có liên quan đến Hàn gia, thì cũng
chỉ ôm hận trong lòng, âm thầm động thủ cước một ít để cắn lại. Nhưng Tiêu
Cảnh lại là đứa con trai độc nhất của tên lão gian ác hắn, nếu một khi nhi tử
bị giết, Tiêu Mạc Toản sẽ lập tức làm chuyện cho cùng rứt dậu, phát động trả
thù Hàn gia một cách toàn diện. Nói kiểu gì chăng nữa, hắn cũng là Quận thủ
của Đông Hải Quận. Tuy thực lực của hắn không đủ phát ra những đả kích mang
tính hủy diệt cho Hàn gia, nhưng lại có thể thông qua một số tên quan phủ,
huyện dưới trướng bức Hàn gia phải phản ứng. Một khi Hàn gia phản ứng, thì
chẳng khác nào đang đối phó với quan phủ. Lúc ấy, Tiêu Thái Sư tại Yên Kinh
vẫn luôn một như con rắn độc chực chờ nhược điểm của Hàn gia hiện ra, sẽ há
miệng cắn một nhát trí mạng, dùng ảnh hưởng chính trị của lão tạo cho Hàn gia
một đả kích trầm trọng.
Hàn gia mặc dù là Đệ nhất thế gia của Đông Hải Quận, nhưng thực lực so với
Tiêu gia thì còn kém hơn một ít. Nếu bị Tiêu gia nắm được nhược điểm, tiến
hành đả kích, thì nguyên khí của Hàn gia nhất định sẽ bị tổn thương nặng nề.
Chính vì vậy, trước tiên Hàn Mạc mới phản đối, không cho Hàn Nguyên thực hiện
kế hoạch ám sát Tiêu Cảnh, sau đó lại giải thích với hắn đôi đường lợi hại,
sáng tỏ trong ngoài. Dù sao, hắn cũng không thể vì những chuyện tương tự thế
này làm tổn hại đến căn cơ của Hàn gia. Đã nhiều năm, Hàn gia cố ẩn nhẫn, thực
hiện chiến lược âm thầm củng cố thế lực cho lớn mạnh vô thanh vô tức, rồi sau
đó mới “Tọa sơn quan hổ đấu” trong cuộc chiến giữa các đại thế gia Yến quốc.
Nếu chỉ vì chuyện Hương Ngọc Nhi chết đi mà ảnh hưởng đến đại sự nhiều năm nay
thì bất kỳ ai trong cả dòng họ Hàn gia cũng sẽ lập tức không tán thành.
- Chúng ta không thể giết tên khốn đó trong Đông Hải Thành, thậm chí là trong
cả Đông Hải Quận cũng không được!
Hàn Mạc nói với giọng bình tĩnh:
- Nếu như là ta của mấy năm trước, con chó Tiêu Cảnh này ắt sẽ chết ngay lập
tức!
Đầu lĩnh “Hắc Báo” là Hàn Thanh có khả năng trong một ngày, tại Đông Hải Thành
này, giết chết hắn cả trăm lần. Hàn Nguyên siết chặt quả đấm. Bởi quá giận dữ
nên khuôn mặt hắn đã trở nên vặn vẹo, méo mó thành ra dị dạng, nói:
- Vậy chẳng lẽ chúng ta lại dừng tay ở đây à? Tiểu Ngũ, chuyện gì ta cũng
không sợ! Ta nhất định phải giết con chó Tiêu Cảnh! Nhất quyết vì Hương Ngọc
Nhi báo thù!
- Ý nghĩ này của huynh tốt nhất là đừng để cho Đại gia gia và nhưng người
khác trong gia tộc biết được! Hàn Mạc nghiêm túc nói:
- Hảo nhân bất trường mệnh, họa hại di thiên niên (Người tốt thì chết sớm –
Họa gây ra thì có hậu quả ngàn năm)! Tứ ca, trong thế giới này, cũng không
phải kẻ đáng chết sẽ lập tức chết ngay. Vì rất nhiều nguyên nhân, những kẻ ấy
vẫn còn đang hảo hảo hưởng thụ cuộc sống!
- Nhưng, Tiêu Cảnh phải chết! Đây là chuyện ta nhất định sẽ làm!
Hàn Nguyên nghiến răng trèo trẹo, nói tiếp:
- Ta lấy tính mạng chính mình ra thề! Nếu lần này ta không giết chết hắn, thì
ta không xứng đáng là con cháu của Hàn gia, ta sẽ nhảy xuống Đông Hải làm mồi
cho cá là xong!
Hàn Nguyên lại cười khổ, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Tiểu Ngũ, ngươi có biết không, Hương Ngọc Nhi là người con gái đầu tiên mà
ta yêu thật sự, cũng là nữ nhân duy nhất! Ở bên cạnh nàng, ta mới hiểu được và
cảm nhận được cái gì gọi là ôn nhu như nước. Khi được nàng quan tâm chăm sóc,
ta cảm nhận được sự ấm áp sâu thẳm trong tim của mình lớn nhiều đến nhường
nào! Nhưng giờ đây, tất cả đều đã bị hủy đi! Hương Ngọc Nhi là một cô gái tốt,
lại bị súc sinh Tiêu Cảnh kia lăng nhục rồi giết chết! Ngươi không rõ lòng ta
đau đớn đến thế nào đâu…!!!
Lúc này, nắm tay của hắn đã siết lại thật chặt, gân xanh nổi vồng lên, móng
tay sắc bén đã cắm sâu vào trong da thịt, máu tươi cứ ứa ra thành dòng, chảy
qua các kẽ tay, nhưng Hàn Nguyên vẫn không có cảm giác đau đớn chút nào, hắn
nói tiếp:
- Ta biết, Tiêu Cảnh nhất định là đã phái người theo dõi ta nên mới biết được
nơi ẩn thân của Hương Ngọc Nhi! Đây là ta đã hại chết nàng mà! Cho nên… Ta…
phải… đòi… lại… công… đạo… cho… nàng…!!!
Câu cuối cùng, hắn gằn từng chữ một, đoạn lại quay sang nhìn Hàn Mạc với vẻ
chờ mong, nhẹ giọng thiết tha nói:
- Tiểu Ngũ, từ trước đến giờ, ngươi thông minh hơn Tứ ca nhiều! Lần này, nhất
định ngươi phải giúp Tứ ca! Chỉ cần giết được Tiêu Cảnh, Tứ ca sẽ đáp ứng làm
bất cứ chuyện gì cho ngươi cũng được!
- Ta và huynh là anh em mà! Thù của huynh chính là thù của ta! Đây là chuyện
huynh không cần phải nói!
Hàn Mạc chống cằm, nói:
- Tứ ca, mấy ngày sau này huynh phải cố gắng khống chế tâm trạng bi phẫn và
đau thương của mình, không thể để hiện ra trên mặt! Về chuyện giết Tiêu Cảnh
súc vật kia, một chút phong thanh cũng không thể tiết lộ ra ngoài!
Hàn Nguyên vẻ mặt ngơ ngác như không hiểu gì, nghiến răng nói:
- Nhưng bây giờ ta đang chuẩn bị đi giết hắn lập tức!
- Dục tốc bất đạt…!
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Khi Tiêu Cảnh còn trong Đông Hải Quận thì chúng ta không thể nào động thủ
với hắn được! Một khi Tiêu Cảnh chết ở trong Đông Hải Quận, cho dù không phải
do Hàn gia chúng ta gây ra, Tiêu gia cũng mang chuyện này đổ tất cả lên đầu
Hàn gia ta!
- Chẳng lẽ chúng ta phải buông tay, không làm gì được hắn ư?
- Buông tay?
Hàn Mạc cười lạnh nói:
- Ta nói rồi, lần này ta muốn giết hắn, không thể ngừng lại. Thế nhưng, phải
chờ dịp Tiêu Cảnh ra khỏi Đông Hải Quận mới động thủ!
Hàn Nguyên cau mày, nói như gào lên:
- Chờ hắn ra khỏi Đông Hải Quận sao? Lúc nào? Lúc nào đây…? Tiểu Ngũ, phụ tử
tên Hắc Diêm Vương chó má kia đến Đông Hải Quận bao năm nay cũng rất ít khi
rời khỏi. Hơn nữa, mấy lần trước đi khỏi cũng là len lén chuồn đi! Chẳng lẽ
chúng ta phải luôn phái người túc trực dòm bọn chúng lom lom, đợi khi hắn đi
khỏi đây được ư? Vậy, phải chờ tới năm nào, tháng nào đây? Nếu như cả đời
thằng bựa Tiêu Cảnh khốn kiếp kia cứ ở lỳ mãi nơi này thì chúng ta không được
xuất thủ à?!
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
- Tứ ca, lời này của huynh rất chính xác! Từ trước đến giờ, đúng là Tiêu Cảnh
rất hiếm khi nào rời khỏi đây. Vì Hàn gia, chúng ta nhất định không thể động
thủ!
Nhìn thấy sắc mặt của hàn Nguyên tái nhợt lại, hắn cười nhạt, nhẹ nhàng nói:
- Thế nhưng, huynh yên tâm! Theo ý ta, chỉ sau mấy ngày, con khốn chó má Tiêu
Cảnh kia sẽ tự động muốn cắp đít ra khỏi Đông Hải Quận ngay thôi mà!
- Thật ư…?
Trong mắt Hàn Nguyên lập tức lóe lên sát cơ, rồi sáng bừng lên như nam nhân
thấy mỹ nữ.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Hoàng bộ đầu đã chết, người phụ trách vận chuyển bạc thuế vẫn chưa chọn
được. Ta nghĩ, lão cẩu Tiêu Mạc Toản kia còn có thể tin tưởng phái ai khác làm
chuyện này nữa? Trừ Hoàng bộ đầu, con chó già ấy còn có thể tin tưởng được ai
đây?
Trong bóng đêm thê lương mà sâu thẳm, ở tại ven rừng hiện lên một nắm đất
vàng, bên dưới chôn vùi một mạng sống đáng thương đã lìa khỏi nhân thế, cũng
là đã chôn vùi đoạn tình cảm đầu tiên trong đời Hàn Nguyên. Phụng bồi bên cạnh
hắn, Hàn Mạc lặng lẽ nhìn vào nắm đất vàng còn mới kia, đó chính là nơi Hương
Ngọc Nhi gửi thân cuối cuộc đời nàng.
Một nữ nhân thật đáng thương…
Làn gió từ Đông Hải dịu dàng thổi đến mang theo mùi đặc trưng xen lẫn vị mặn
của biển, cũng là vị nước mắt trong lòng người có tình…(câu này chém thêm -
DG).
Sau đó, tiếng vó ngựa vang lên. Mấy con khoái mã dần dần rời khỏi rừng cây,
rồi khuất dạng trong đêm đen thăm thẳm.
Khi ban ra những bố cáo thiên hạ, triều đình nước Yến rất thích đưa thêm một
câu “Thiên hạ thái bình – Quốc thái dân an” vào đó. Loại kiểu cách ưa thể hiện
sỹ diện hão này làm cho người ta thấy được sự châm biếm ẩn chứa bên trong. Cửu
đại thế gia lừa gạt đấu đá lẫn nhau đã làm thiên hạ quá “Thái Bình” rồi. Thêm
vào đó, thuế ngày càng cao, sưu ngày thêm nặng làm cho nạn dân hiểu sâu sắc
hơn hai chữ “Quốc Thái” là như thế nào?! Bởi vậy, những câu này, hiện giờ khi
vào tai người dân, ai cũng muốn tụt quần ra phẹt vào một bãi.
Nhưng thật kỳ quái! Dù trong chế độ chính trị lạ đời như thế này, nói trên
phương diện nào đó, thu nhập từ thuế của Yến quốc cũng là vô cùng thuận lợi.
Trừ đi Bột Hải châu quận do hai nhà Diệp, Ngô khống chế, những nơi khác dưới
sự khống chế của các Đại thế gia còn lại, trong tình huống bình thường đều nộp
thuế rất đầy đủ và đúng hẹn.
Rất hiển nhiên, các Đại thế gia trong quá trình tranh đấu cũng muốn giữ lại
thực lực để bảo vệ nguyên khí cho gia tộc mình. Đầu năm nay, trừ hai Đại thế
gia Diệp Ngô có tài đại khí thô (giàu nứt đố đổ vách), còn những nhà khác đều
không muốn vì chuyện bê trễ thuế má của mình mà trở thành cái đinh trong mắt,
cái gai trong thịt của triều đình. Dù là bất kỳ thế gia nào phạm phải sai lầm,
triều đình hoàn toàn có thể hiệu triệu những thế gia còn lại đánh cho một
trận, hủy diệt hoàn toàn gia tộc đó, đến cái khố cũng không còn để mặc. Thu
nhập từ thuế của Yến quốc chia làm hai mùa Xuân và Thu. Trong hai mùa này, các
quận cũng có thể ứng trước thuế khóa cho Yên Kinh. Dưới tình huống bình
thường, những quận, phủ cách xa Yên Kinh sẽ dùng binh lực hộ tống bạc thuế đi
nộp cho kịp lúc. Hơn nữa, đi ngang qua địa phương nào, thì nơi ấy cũng phải
điều động nhân mã cùng hộ tống một đoạn đường đến khi hết địa phương của mình.
Dù Đông Hải Quận và Hội Kê Quận của Yên Kinh tiếp giáp nhau, nhưng do diện
tích hai quận này quá to lớn, từ Đông Hải Thành đến Yên Kinh Thành cũng phải
mất năm sáu trăm dặm đường. Bởi vì tình hình trị an của Đông Hải Quận cũng
không tệ, nên đội ngũ hộ tống xe bạc cũng không quá nhiều. Ngoại trừ 150 tên
Thành vệ quân, cũng chỉ có hơn mười tên Nha sai và cộng thêm khoảng mươi Võ sư
hộ vệ cùng nhau hộ tống mà thôi.
Sáu quận của Yến quốc, quận nào cũng có Thành vệ quân, về số lượng đã nằm
trong biên chế. Cứ đến gần những quận sát biên giới của Yến quốc, ngoài Biên
quan thủ vệ quân, số lượng Thành vệ quân cũng lên tới một hai vạn người. Vì
Đông Hải Quận tiếp giáp với Đông Hải, cách xa biên giới, nên số lượng Thành vệ
quân cũng chỉ được duy trì trong biên chế khoảng ba bốn ngàn người. Đây cũng
chỉ là đủ số để đề phòng nạn trộm cướp cũng như dân biến. Về phần bọn hải tặc
ở Đông Hải, đã có Đông Hải Trấn Phủ Quân đối phó, Thành vệ quân không có đủ tư
cách để xen vào chuyện này.
Quyền chỉ huy cao nhất của Thành vệ quân mặc dù trên danh nghĩa là do Quận thủ
mỗi quận đảm nhiệm, nhưng quyền khống chế trên thực tế lại nằm trong tay của
Chỉ Huy Sứ Thành vệ quân. Mà tước vị Chỉ Huy Sứ và các võ quan của Thành vệ
quân từ nhiều năm trước do nguyên nhân các Đại thế gia thống nhất là không thể
giao cho đệ tử gia tộc đảm nhiệm, mà phải tuyển chọn nhân tài ưu tú từ cuộc
thi Võ trạng nguyên hằng năm, rồi mới phân công đảm nhiệm các vị trí này.
Đây đương nhiên chỉ là bề ngoài để che mắt mọi người. Bởi các Võ trạng nguyên
trong một thời gian ngắn đều sẽ được các Đại thế gia mượn sức, mà bản thân các
Võ trạng nguyên này cũng hiểu được, ở trong quốc gia này, nếu không có các Đại
gia tộc chống lưng thì tuyệt đối không có tiền đồ gì. Cho nên, bọn họ cũng dần
dần mà đến với nhau như trai đơn gặp gái chiếc, đều mang lại cho hai bên lợi
ích lớn nhất, mà các Trạng nguyên kia cũng có thể trở thành môn hạ của một thế
gia.
Ngoại trừ hai nhà Diệp Ngô đã hoàn toàn nắm trong tay Bột Hải châu quận, Chỉ
Huy Sứ của năm quận còn lại của Yến quốc thì đã hết ba người đã là môn hạ của
Tiêu gia. Từ dó, có thể thấy được thế lực của Tiêu gia kinh khủng đến cỡ nào.
Nhưng, Chỉ Huy Sứ của Đông Hải Quận lại là thân tín của Yến vương, không đầu
nhập làm môn hạ của bất kỳ thế lực nào. Dù sao, là vua một nước, Yến vương
cũng có thủ đoạn thu phục nhân tài của riêng mình. Cho nên, nhìn từ góc độ này
mà nói, Đông Hải quận thủ và Chỉ Huy Sứ Thành vệ quân cũng không nằm cùng một
phe.
Thuế bạc do Hàn gia thu được cũng đến mười mấy chiếc xe ngựa, do Thanh Ti Lại
Hàn Huyền Xương và phủ nha thuế bộ cùng nhau tiến hành kiểm kê, rồi mới bẩm
báo lên Phủ Quận Trưởng. Sau đó mới cùng với xe ngựa chở bạc của Phủ nha tập
trung cùng nhau chuẩn bị mấy ngày sau vận chuyển lên Yên Kinh. Mặc dù quan hệ
giữa Hàn gia và Tiêu Mạc Toản đã căng như dây đàn, nhưng chuyện nộp thuế thì
không bên nào dám chậm trễ. Chí ít trong việc xử lý thuế bạc, Hàn Huyền Xương
và Tiêu Mạc Toản chưa nhìn mặt nhau cười được lần nào. Cả hai người đều rõ
trong bụng nhau đang nghĩ cái gì, và những suy nghĩ đó càng hiện rõ lên mặt
mỗi người.
- Hàn đại nhân, bây giờ đã xong việc!
Tiêu Mạc Toản mỉm cười đểu, nói:
- Quốc thái dân an, quốc thái dân an a!
Hàn Huyền Xương cũng cười cười, mang theo hàm ý rất sâu, đáp:
- Không sai, chính là quốc thái dân an!
Trầm ngâm một lúc, ông mới hỏi:
- Lần này phía ngài cử ai hộ tống thuế bạc vào kinh?
Ông là Thanh Ti Lại có quyền được biết quản sự hộ tống thuế bạc vào kinh.
- Tiểu nhi Tiêu Cảnh!
Tiêu Mạc Toản nở nụ cười như hoa cắm vào bãi phân (đẹp nhưng thối) nói:
- Hắn đã sớm muốn làm nên đại sự! Cho hắn lịch lãm thu thập kinh nghiệm cũng
tốt!
Hàn Huyền Xương dường như đang chìm trong suy nghĩ, cũng gật đầu nói:
- Thiếu niên nhân, lịch lãm nhiều thì mới tốt…!!!