Ám Lưu Dũng Động.


Người đăng: maggieho75


  • Vì sao ngươi không trốn đi? Hàn Mạc ngẩng đầu, hỏi:

  • Giết người xong, đáng lẽ ngươi nên chạy trốn đi. Như vậy, ít ra ngươi có
    thể tự giữ mạng, mà cũng sẽ không vì sự lựa chọn của ta mà bỏ lỡ cơ hội của
    mình. Xem ra ngươi cũng không biết quý giá tính mạng bản thân?!
    Trong chuồng ngựa tràn ngập mùi hôi thối quái dị, mà cái loại mùi vị này làm
    Hàn Mạc nhịn không được, liên tục xua xua tay trước mũi của mình. Hắn có thể
    ngửi được mùi máu tươi phát ra từ trong xương tủy của Chu Tiểu Ngôn. Thì ra,
    người này là một đầu liệp báo có tính công kích rất mạnh. Chu Tiểu Ngôn chợt
    trầm ngâm một chút rồi hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh xa tít vạn dặm,
    chậm rãi nói:

  • Ngày hôm qua ngươi có thể ra mặt thu nhận ta, bất kể là vì cái gì, ta cũng
    thiếu ngươi một phân nhân tình. đã giết người, dĩ nhiên có thể đi… Bất quá nếu
    là như vậy, tội danh giết người rồi đào tẩu của ta sẽ được xác định. Ta cũng
    không thèm để ý vương pháp do người Yến quốc các ngươi chế định (lập ra), chỉ
    là ta cảm thấy nếu tội danh của ta được xác nhận, như vậy Hàn gia các ngươi ít
    nhiều cũng có một ít phiền toái. Giống như lời ngươi nói, chuyện ngươi dẫn ta
    hồi phủ có không ít người biết. Nếu ta đột nhiên đi, Hàn gia các ngươi có lẽ
    phải gánh vác tội danh sai khiến hạ nhân hành hung! Hắn bỗng nhiên cười nhạt:

  • Cái tội danh này thiết nghĩ Hàn gia các ngươi sẽ có biện pháp rửa sạch nó
    dễ dàng, mà ta lưu lại, ngươi cũng có năng lực rửa sạch tội danh cho ta, không
    phải sao? Hàn Mạc cười nói:

  • Thì ra ngươi thật đúng là một người trọng tình trọng nghĩa! Bất quá ngươi
    dường như cũng quá tự tin, Tiêu Mạc Toản là người của Tiêu Thái sư, Hàn gia
    chúng ta nếu là có liên quan đến vụ án mạng này, Tiêu Mạc Toản nhất định sẽ
    gây nên sóng gió, thậm chí dùng cái này để chủ tử của hắn, Tiêu Thái Sư, nắm
    giữ nhược điểm để đối phó với Hàn gia chúng ta… Kỳ thực ta cảm thấy rằng, đem
    ngươi giao cho phủ nha, rồi ngươi chủ động nhận tội, đoạn tuyệt quan hệ với
    Hàn gia chúng ta là lựa chọn tốt nhất!
    Chu Tiểu Ngôn đứng dậy, thản nhiên nói:

  • Ta đi phủ nha với ngươi.

  • Không cần phải gấp! Hàn Mạc khoát tay, bình tĩnh nói:

  • Chờ gặp cha ta rồi nói sau. Ta nghĩ người sẽ rất nhanh tìm chúng ta. Đột
    nhiên hỏi Chu Tiểu Ngôn:

  • Ngươi có thể nói dối hay không? Trên khuôn mặt như nham thạch của Chu Tiểu
    Ngôn không lộ ra vẻ gì, hỏi ngược lại:

  • Ngươi muốn ta nói dối? Hàn Mạc cũng đứng lên, nắm Âm Dương côn nói:

  • Nếu như ngươi thật sự muốn để cho ta bảo vệ ngươi, thật muốn thiếu ta một
    mạng, thì lần này sẽ phải nói vài lời nói dối. Tướng mạo của ngươi rất lãnh
    khốc, nếu nói dối, sẽ có rất ít ngươi hoài nghi. Hắn thở dài, tiếp:

  • Cũng không biết ngươi có nói dối ta không nữa?

  • Ngươi dạy ta nói dối đi! Chu Tiểu Ngôn thản nhiên nói.

  • Ta khinh! Hàn Mạc nhìn Chu Tiểu Ngôn một cái, bĩu môi nói:

  • Chẳng lẽ ngươi cho là bản thiếu gia sẽ nói dối? Chu Tiểu Ngôn liếc Hàn Mạc
    một cái, không trả lời thẳng, thản nhiên nói:

  • Cây côn tốt!

    Cái chết của Hoàng bộ đầu rất nhanh truyền ra, trong miệng mọi người truyền
    lưu một phiên bản phổ biến nhất rất thú vị. Tất cả mọi người đều nói, Điền quả
    phụ đồng thời thông đồng ba bốn nam nhân cùng một chỗ, có lẽ do tranh giành
    tình nhân nên Hoàng bộ đầu bị nhân tình khác của Điền quả phụ giết chết. Cái
    phiên bản này giống như thật, truyền lưu cũng phổ biến nhất. Mà các bà các cô
    có chồng cũng thích cái phiên bản này nhất, nói rất sướng miệng, vốn là các cô
    thích bàn tán mấy loại chuyện có chút trăng gió, hoang dâm, mà trọng yếu hơn
    là các bà hy vọng dùng cái cảnh này để chỉ cho chồng mình rằng nếu ở bên ngoài
    lén thông dâm thì cũng có ngày mất mạng. Lời đồn trong dân chúng trong mắt
    quan phủ chỉ có thể làm một loại tin tức tham khảo, mà Tiêu Mạc Toản tất nhiên
    sẽ không tin, hắn không tin với dâm uy của Hoàng bộ đầu tại Đông Hải Thành mà
    có người thực sự can đảm vì một quả phụ mà động thủ với Hoàng bộ đầu. Hoàng bộ
    đầu là thân tín của Tiêu Mạc Toản mang từ Yên Kinh đến khi mới nhậm chức Đông
    Hải quận trưởng, có thể nói đó là bộ hạ tín nhiệm cũng như đắc lực nhất của
    hắn. Mấy năm nay tại Đông Hải thành trong tối làm không ít chuyện tình bí mật,
    mà đích than lo liệu việc này đều là Hoàng bộ đầu.
    Hoàng bộ đầu chết đi chẳng khác nào bẻ gãy một cánh tay của hắn, hắn ngoại trừ
    tức giận còn có lo lắng, bởi vì mấy ngày nữa phải đem thuế ngân mùa xuân từ
    Đông Hải vận chuyển lên Yến Kinh giao cho Hộ bộ mà chịu trách nhiệm vận chuyển
    trước đây chính là Hoàng bộ đầu. Vận chuyển thuế ngân là chuyện trọng đại nhất
    của các quận phủ, chẳng những phái ra hơn trăm người hộ tống đội ngũ mà quan
    trọng nhất là tổng quản đội hộ ngân nhất định phải là người thân tín của mình.
    Khi thuế ngân đến Yến Kinh cũng không thể nào giao tất cả bạc cho Hộ bộ, mà sẽ
    giống như những lần nộp thuế ngân trước, Tiêu Mạc Toản tất nhiên sẽ lấy ra một
    phần âm thầm nộp cho chủ tử của mình là Tiêu Thái Sư, mà chuyện như vậy nhất
    định phải làm kín kẽ, người làm việc này cũng không thể là người ngoài. Nhưng
    mà trong lúc mấu chốt như thế này, Hoàng bộ đầu là người mà mình tín nhiệm
    nhất lại đột nhiên chết đi. Điều này sao có thể để cho Tiêu Mạc Toản không tức
    giận cho được, trước tiên hắn phái ra ba ban nha môn toàn lực truy tra hung
    phạm. Gian tình của Hoàng bộ đầu với Điền quả phụ chỉ là một đầu mối, nhưng
    tất cả mấy nam nhân khác có tư tình với Điền quả phụ đều bị tống giam, dùng
    nghiêm hình tra khảo. Dù vậy đối tượng hoài nghi trong lòng của Tiêu Mạc Toản
    duy nhất chỉ có Hàn gia. Theo như suy nghĩ của hắn, mình vừa mới xảy ra tranh
    chấp cùng Hàn gia, thậm chí hủy hoại thể diện của họ trong mắt dân chúng, như
    vậy Hàn gia nhất định sẽ không bỏ qua, mà âm thầm thủ tiêu Hoàng bộ đầu có lẽ
    chính là một loại thủ đoạn trả thù của Hàn gia. Cho nên khi nhìn thấy Hàn
    Huyền Xương, khuôn mặt của Tiêu Mạc Toản trở nên âm trầm, trong con ngươi lóe
    ra vẻ oán độc vô cùng.

  • Hàn đại nhân, Bổn quan vừa mới nghe được một tin tức... Tiêu Mạc Toản
    nghiêm mặt nói:

  • Ngày hôm qua thiếu gia nhà ngươi thu dụng một người đánh xe nước Ngụy,
    ngươi có biết hay không chuyện này? Hàn Huyền Xương vẫn lộ ra vẻ văn nhân nho
    nhã, khuôn mặt mang theo nụ cười, lạnh nhạt nói:

  • Quận trưởng đại nhân phải biết rằng, Thanh Lại Phủ của ta trên dưới có mấy
    trăm miệng ăn. Việc mỗi ngày không có một trăm thì cũng phải tám chục. Hạ quan
    tự nhiên không thể chuyện gì cũng biết. Huống chi một người đánh xe, cho dù là
    người nước Ngụy, cuối cùng cũng chỉ là một gã đánh xe, hạ quan cũng không có ở
    không mà đi hỏi chuyện tình của một người đánh xe! Tâm tình của Hàn Huyền
    Xương bây giờ thật ra rất tốt. Cho tới nay, Hoàng bộ đầu kia chính là người mà
    Hàn Huyền Xương cực kỳ chán ghét! Chỉ vì liên quan đến quan hệ hai nhà Tiêu
    Hàn cho nên không có ra tay. Lần này Hoàng bộ đầu đột nhiên bị giết, trong nội
    tâm Hàn Huyền Xương rất là vui sướng. Ít nhất Tiêu Mạc Toản mất đi một con chó
    dữ trợ Trụ vi ngược, chuyên cắn càn cắn bậy! Đông Hải thành bớt đi một con chó
    dữ, chung quy cũng có thêm một phần yên ổn.

  • Hàn đại nhân có lẽ không biết. Hôm qua tên đánh xe kia tại đầu đường biểu
    diễn mã kỹ, bị Hoàng bộ đầu nhìn thấy, hoài nghi hắn là Hắc Kỳ thám tử nước
    Ngụy, vốn định manh về nha môn thẩm vấn, lại bị thiếu gia nhà ngươi ỷ thế đem
    trở về. Thiếu gia nhà ngươi lại càng trước mặt mọi người vũ nhục Hoàng bộ đầu
    một phen. Tiêu Mạc Toản cười lạnh nói:

  • Chuyện này vì sao trùng hợp như vậy? Chiều hôm qua phát sinh chuyện này,
    đến rạng sáng thì Hoàng bộ đầu bị giết, Hàn đại nhân, ngươi không cảm thấy
    thật kỳ quái sao?

  • Thật không có cái gì kỳ quái. Hàn Huyền Xương thản nhiên nói:

  • Hoàng bộ đầu ngày thường tận chức tận trách, lo cho an nguy của Đông Hải
    thành, đã từng nhận lầm không ít người nơi khác đến là thám tử! Cái tên đánh
    xe kia nếu thật là thám tử nước Ngụy, ta nghĩ sẽ không ngu mà rêu rao trên
    đường cái như vậy chẳng phải bại lộ hành tung của mình hay sao? Quận Trưởng
    đại nhân, ngàu nói có đúng không? Tiêu Mạc Toản lạnh lùng nói:

  • Hàn đại nhân, hư chính là thực, thực chính là hư! Người nước Ngụy thủ đoạn
    còn nhiều mà. Nếu Hàn đại nhân cho rằng tên đánh xe kia không phải là thám tử,
    không bằng Bổn quan phái người tới dẫn hắn tới đây, tự mình thẩm vấn để cho
    hắn chứng minh sự trong sạch của mình. Hoàng bộ đầu là người của triều đình,
    bị tai họa bất ngờ này, Bổn quan nhất định phải tra rõ đến cùng! Nếu chuyện
    này không tra rõ, nói không chừng tiếp theo hung thủ sẽ tới lấy cái đầu của
    Bổn quan.
    Trong mắt Hàn Huyền Xương hiện lên hàn quang sắc bén, đưa mắt nhìn Tiêu Mạc
    Toản, thanh âm bình tĩnh:

  • Quận Trưởng đại nhân, người đánh xe kia nếu được Mạc nhi nhà ta thu dụng
    vào phủ, vậy cũng là người của Hàn phủ ta. Đại nhân nếu mang hắn đến phủ nha,
    nếu minh bạch thì thôi, còn không thì còn cho là cái chết của Hoàng bộ đầu
    cùng Hàn gia ta có liên quan. Danh dự trăm năm của Hàn gia ta, tự hỏi là rất
    có uy vọng ở Đông Hải quận, nếu xảy ra chuyện này, chỉ sợ sẽ làm tổ tiên hỗ
    thẹn! Quận trưởng đại nhân nếu là muốn bắt người từ Hàn phủ ta, thì trước hết
    nha môn phải tra ra chứng cớ, chỉ cần có chứng cớ, hạ quan sẽ đích thân áp tải
    tên đánh xe kia đến phủ nha lĩnh tội!
    Không khí trên công đường nhất thời cực kỳ âm trầm lạnh lẽo. Tiêu Mạc Toản cơ
    hồ đem cả hàm răng của mình nghiến nát, mà Hàn Huyền Xương lại tỏ ra một bộ
    dáng tâm bình khí hòa, cũng là hàm dưỡng thật tốt.

  • Hàn đại nhân, theo ý của ngươi thì tên đánh xe của nhà ngươi có Hàn gia che
    chở, liền tra không được? Hàn Huyền Xương lắc đầu, nghiêm mặt nói:

  • Mạng người quan trọng, đại án bực này ở Đông Hải thành, tự nhiên phải tra
    rõ! Dừng một chút mới thản nhiên nói:

  • Quận Trưởng đại nhân, ngài đã hoài nghi người đánh xe trong phủ ta có vấn
    đề, hạ quan liền hồi phủ tự mình tra hỏi, nếu là quả thực có vấn đề, nhất định
    đưa nộp phủ Quận Trưởng! Ngài xem như thế nào?

  • Ngươi tự mình thẩm tra?

  • Chẳng lẽ Quận Trưởng đại nhân cho rằng hạ quan không thể đảm nhiệm? Tiêu
    Mạc Toản giận quá hóa cười, nói:

  • Được được được, Hàn đại nhân, ngươi trở về phủ thẩm tra thật tốt đi! Bổn
    quan chờ tin tức tốt của ngươi...!!!
    Hàn Huyền Xương đứng dậy chắp tay chào rồi xoay người liền rời đi tức thì. Chờ
    ông đi ra khỏi sân, Tiêu Cảnh từ bên cạnh chui ra, oán hận nói:

  • Hàn gia đúng thật là cuồng vọng! Cha, chúng ta viết một phong thư nói cho
    ông nuôi để người trị Hàn gia cuồng vọng cho thật tốt! Tiêu Mạc Toản chắp hai
    tay sau lưng, nhìn bóng lưng xa dần của Hàn Huyền Xương, lạnh lùng nói:

  • Hàn gia sớm muộn gì cũng bị xóa khỏi danh sách thế gia vọng tộc!

  • Hàn gia! Tiêu Cảnh nghiến răng nghiến lợi, mắt lộ ra hung quang:

  • Ta nhất định phải làm cho bọn họ biết sự lợi hại của ta.


Quyền thần - Chương #22