Đông Hải


Người đăng: faititin_kn76

Ánh trăng sâu kín, mặt nước êm đềm, ánh trăng dịu dàng phủ xuống mặt hồ sáng
bóng như gương làm bùng lên những con sóng lăn tăn. Những luồng gió xuân nhẹ
nhàng vuốt ve mặt hồ làm những bụi cỏ lau bên mặt hồ khẽ đong đưa, tình cảnh
yên lặng và đẹp đẽ nói không nên lời.

Một đôi nam nữ tay áo bồng bềnh đang sóng vai nhau đứng bên hồ nước, cả hai
ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng. Cô gái mặc váy trắng, gương mặt không thể nói
là rất đẹp nhưng bùng lên một cảm giác quyến rũ nói không nên lời, thân hình
nàng trước sau đều lồi lõm. Nàng ôm hai tay trước bộ ngực cao ngất rồi dùng
giọng êm dịu nói:
- Hạ công tử, chàng xem, ánh trăng hôm nay sáng quá, đẹp quá.

Bên cạnh cô gái là một công tử nhà giàu, người này cũng không cao, tướng mạo
cũng không tính là anh tuấn, thậm chí còn có chút hèn mọn bỉ ổi. Khi cô gái
đắm mình dưới ánh trăng dịu hiền thì cặp mắt hắn chuyển thẳng vào trong cổ áo
cô gái, nơi đó có thể thấy được chiếc cổ trắng ngần, thậm chí còn có thể thấy
được dấu ấn của cặp núi tuyết trắng, với biểu cảm của vị công tử, rất dễ sinh
ra cho người ta cảm giác hắn đang trộm soi mói bộ ngực thiếu nữ.

Hạ công tử nghe thấy giọng nói dịu dạng của thiếu nữ thì lập tức ho khan một
tiếng, hắn cố gắng làm cho vẻ mặt của chính mình trở nên chính khí và thanh
nhã, tuy điều này cực kỳ khó khăn với vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi nhưng vẫn cố gắng
vuốt cằm nói:


  • Đúng vậy, ánh trăng rất sáng, giống như...Giống như bàn tay nhỏ bé trắng
    mịn của cô nương.

Nói đến đây Hạ công tử khẽ cầm tay thiếu nữ, vẻ mặt hắn lộ rõ vẻ si mê:
- Tối nay có thể gặp mặt cô nương trong thành, hơn nữa còn có thể mời cô
nương ra khỏi thành đến Sướng Xuân hồ yên tĩnh tâm sự, quả thật là tam sinh
hữu hạnh.
(: May mắn ba đời.)

Thiếu nữ khẽ cúi đầu, nàng ngượng ngùng trộm liếc vị công tử rồi khẽ nói:
- Công tử, nô gia...Nô gia thấy công tử phong độ, tài năng xuất chúng, vì vậy
mới...Mới đi theo công tử đến đây, công tử...Công tử sẽ không xem thường nô
gia đấy chứ?


  • Sao lại xem thường?
    Hạ công tử lập tức nói:

  • Lần đầu tiên ta gặp mặt đã coi cô nương là tiên tử trong lòng...Ta sẽ đối
    đãi với nàng thật tốt, sẽ cho nàng hưởng phú quý nhân gian, ta muốn...Thật xin
    lỗi, ta quá kích động, nhưng nàng có thể thấy rõ, ta rất thích nàng.

Giọng nói của Hạ công tử có vẻ rất chân tình, vì vậy mà người nghe cảm thấy
khá xúc động.


  • Công tử!
    Thiếu nữ dùng ánh mắt cực kỳ thâm tình nhìn Hạ công tử.


  • Cô nương!
    Hạ công tử không kìm lòng được mà ôm thiếu nữ vào lòng, bàn tay hắn lập tức
    đặt lên bờ mông to lớn ở phía sau, hắn dùng sức bóp, độ co dãn rất tốt, vì vậy
    mà gương mặt không khỏi lộ ra vẻ đắc ý.


Dưới ánh trăng bên hồ nước, ngươi tình ta tứ, hay cho một đôi gian phu dâm
phụ..À, không phải, hay cho một đôi tình lữ như hoa.

Trong lúc vô tình bàn tay của Hạ công tử đã chuyển vào trong cổ áo của thiếu
nữ, hắn chuẩn bị ve vuốt cặp ngực trắng mịn mềm mại bên trong.

Tối nay chắc chắc nơi đây sẽ có một trận dã chiến.

Nhưng đúng lúc này bụi cỏ lau bên cạnh bờ hồ lại vang lên những âm thanh sột
soạt, bên trong lập tức chui ra hai người.

Người đi đầu là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, hắn mặc một bộ cẩm y,
bộ dáng cao ngất và anh tuấn, phong thần như ngọc. Ánh mắt người này sáng như
ánh sao giữa bầu trời đêm, làn da màu cổ đồng đặc biệt của người vùng biển,
tuy chưa đến hai mươi nên gương mặt vẫn còn non nớt nhưng trong mắt lại bùng
lên cái nhìn lợi hại và khóe miệng lộ ra nụ cười ôn hòa, điều này sinh ra cho
người ta cảm giác một người thanh niên trưởng thành.

Sau lưng thiếu niên là một người tùy tùng cùng độ tuổi, tướng mạo cũng không
kém nhưng trên mặt lộ ra một nụ cười cực kỳ cổ quái.


  • Ủa!
    Thiếu niên nhìn thấy bàn tay của Hạ công tử chuẩn bị xoa nắn bộ ngực sữa của
    thiếu nữ thì lập tức dùng giọng ngạc nhiên nói:

  • Cái này...Đây không phải là Hạ công tử sao?

Hạ công tử bị người khác quấy rầy chuyện tốt nên đặc biệt mất vui, nhưng khi
hắn thấy được thiếu niên cũng là loại người anh tuấn, không phải đệ tử nhà
bình thường, huống hồ đối phương còn nhận ra mình. Hắn vội vàng buông thiếu nữ
ra rồi nói;
- Ngươi là người phương nào?


  • Hạ công tử, quý nhân ngài đúng là mau quên.
    Thiếu niên cười hì hì nói:

  • Đúng rồi, Hạ công tử, ngươi đã có sáu tiểu thiếp, không biết vị giai nhân
    này là thứ mấy?


  • Ngươi...Ngươi nói bậy!
    Hạ công tử trợn trắng mắt nhìn thiếu niên:


  • Ta chưa vợ sao lại có thiếp?


  • Sao?
    Thiếu niên xoay chuyển tròng mắt, hắn lắc đầu nói:


  • Không phải đấy chứ, ta nghe nói vài ngày trước có một vị cô nương bị Hạ
    công tử ngươi đuổi đi, nghe nói ngươi chỉ đưa người ta về quý phủ ba ngày đã
    sai người đuổi ra. Cô nương kia vốn định ở lại nhà ngươi hưởng phúc nhưng
    không ngờ khi đuổi đi thì trên người chỉ có một bộ áo đơn, cũng không có một
    đồng tiền nào. Sau đó nghe nói cô nương đấy đã tức giận nhảy xuống Đông hải tự
    tận, chuyện này chẳng lẽ là giả sao? Người nhảy xuống Đông Hải không phải là
    tiểu thiếp của ngươi sao?

Thiếu nữ vừa nghe thấy như vậy thì vẻ mặt lập tức biến đổi, nàng dùng ánh mắt
hoảng sợ nhìn Hạ công tử.

Hạ công tử cười lạnh nói:
- Thì ra đến đây quấy rối bản công tử, quý phủ Hạ mỗ chưa từng có người nào
nhảy xuống biển cả.

Hạ công tử đột nhiên húyt sáo một tiếng, bên bờ cỏ lau lập tức phóng ra bốn
tráng hán vạm vỡ.


  • Hai tên tiểu tử khốn kiếp, dám quấy rầy chuyện tốt của bản công tử, các
    ngươi đúng là muốn chết. Nơi đây ít người lui tới, dù ta ném các ngươi xuống
    hồ cho cá ăn thì cũng không người nào biết được.
    Hạ công tử nhe răng cười nói:

  • Nếu hiểu chuyện thì ngoan ngoãn quỳ xuống khấu đầu trăm lần, bản công tử có
    thể tha cho các ngươi.

Bốn gã đại hán cười hì hì, đám người khẽ xắn tay áo rồi chậm rãi đi đến.

Vẻ mặt tên thiếu niên cẩm y lập tức trở nên đau khổ, hắn thở dài:
- Hạ công tử, thật sự muốn đánh sao?


  • Nếu không muốn bị đánh thì dập đầu cho bản công tử.
    Hạ công tử dùng giọng oán hận nói.

Thiếu niên cẩm y lập tức quay đầu lại hỏi:
- Hàn Thanh, ngươi thấy thế nào?

Hàn Thanh cười híp mắt nói:
- Thiếu gia, Hạ công tử đã nói đánh thì chúng ta cứ đánh.

Lời còn chưa dứt thì Hạ công tử đã nhìn thấy hai thiếu niên trước mặt tách ra
một trái một phải rồi phóng về phía bốn tên tráng hán như báo săn. Động tác
của họ rất nhanh, chiêu thức cũng hiểm ác, tuy thiếu niên cẩm y thấp hơn đám
tráng hán một đốt ngón tay nhưng khi vung tay thành đao thì đám tráng hán chưa
kịp phản ứng đã bị đánh ngay vào động mạnh cổ, tên tráng hán thậm chí còn
không kịp kêu một tiếng, thân thể to lớn đã ngã ụp xuống như một đống bùn
nhão.

Thiếu niên cẩm y đánh bại một người cũng không dừng động tác, hắn phóng người
lên tung chân, một tiếng ầm vang lên, một cước đã đá trúng hông một tên tráng
hán khác. Tên này chỉ cẩm thấy bên hông cực kỳ đau nhức, hai chân lập tức chết
lặng giống như bị điện giật, cơ thể cũng té xuống nằm hừ hừ trên mặt đất.

Khi tên tráng hán thứ hai ngã xuống thì Hàn Thanh cũng đã giải quyết xong hai
tên.

Hàn Thanh và thiếu niên cẩm y ra tay rất giống nhau, nhanh chóng, quyết đoán,
ra tay độc ác, những đòn tấn công trực tiếp vào chỗ hiểm của kẻ địch, không có
bất kỳ động tác thừa thãi.

Hạ công tử trợn mắt há mồm, vẻ mặt thiếu nữ cũng thay đổi.

Thiếu niên cẩm ý phủi phủi tay, hắn sửa sang lại y phục rồi cười tủm tỉm với
Hạ công tử:
- Hạ công tử, đến lượt ngươi.

Vẻ mặt Hạ công tử đột nhiên tái nhợt, hắn lập tức quỳ xuống đất rồi khóc không
thành tiếng:
- Không dám, anh hùng, ta sai rồi, xin tha mạng... ....

Hạ công tử móc trên người ra tất cả ngân phiếu và bạc vụn xuống đất, hắn run
giọng nói:
- Các người...Các anh hùng cứ cầm số tiền này đi, đây...Đây là tất cả những
gì trên người ta, các người xin tha mạng.

Thiếu niên cẩm y khẽ nâng cằm rồi cười ha hả nói:
- Hạ công tử, ngươi quá khách khí rồi. Nơi đây có vài trăm lượng bạc, nếu
chúng ta cầm chẳng phải sẽ trở thành kẻ cướp sao? Hạ công tử, nếu ngươi đã
không muốn đánh thì thôi. Thật ra hôm nay ta muốn đến đây xem có người nào bơi
lội trong hồ xuân hay không, đáng tiếc là không có ai làm ta cảm thất mất
hứng. Hạ công tử, nếu không thì ngươi xuống bơi một vòng cho chúng ta xem thử.

Lúc này chính là cuối xuân, tuy vạn vật cực kỳ tươi tốt nhưng giữa đêm khuya
hồ nước vẫn lạnh thấu xương. Hạ công tử vừa nghe thấy đối phương bắt mình
xuống nước thì vẻ mặt lại càng trở nên trắng bệch, hắn khoát tay nói:
- Không...Không dám, nước rất lạnh, xuống dưới sẽ mất mạng... ....

Lúc này Hạ công tử mới nhìn thấy trên bàn tay thiếu niên đang vuốt cằm bùng
lên hào quang, vì vậy mà không khỏi quan sát thật kỹ. Đúng lúc này hắn phát
hiện ra luồng sáng trên tay thiếu niên cẩm y không phải là bảo vật gì, mà
chính là trên tay tên kia có ba ngón vàng óng, liên tục bùng lên kim quang
dưới ánh trăng.


  • Trời!
    Hạ công tử ngạc nhiên nói:

  • Ngươi...Ngươi chính là Hàn Mạc Ngũ công tử Hàn gia sao?

Thiếu niên cẩm y cười hì hì nói:
- Ngươi nhận ra ta sao?

Vẻ mặt Hạ công tử trở nên cực kỳ sợ hãi, hắn dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn những
ngón tay bùng lên kim quang rồi lẩm bẩm:
- Ta nghe nói khi Ngũ công tử của Hàn gia đệ nhất thế gia ở Đông Hải quận
được sinh ra thì tay phải có ba ngón giống như vàng, người ta nói hắn là thần
tài hạ phàm, không thể ngờ...Không ngờ ta lại gặp phải Ngũ thiếu gia.
Ngũ...Ngũ thiếu gia, ngài...Xin ngài tha mạng.

Thiếu niên cẩm y thản nhiên nói:
- Ngươi đã nhận ra ta thì phải biết, Hàn Mạc ta đã nói sẽ không bao giờ thu
về.

Vẻ mặt Hạ công tử trở nên cực kỳ phức tạp, con ngươi trong mắt hắn tràn đầy sợ
hãi. Hắn đột nhiên đứng thẳng người rồi cung kính nói:
- Ngũ thiếu gia, ta đã sai rồi, ta sẽ xuống hồ.

Hạ công tử không nói thêm lời nào, hắn đi đến bên hồ rồi nhắm mắt lại, hắn
dùng một âm thanh lầm bầm mà người khác không nghe được nói:
- Gặp phải tên sát tinh này coi như chính mình không may.

Khoảnh sắc say Hạ công tử đã dùng một tư thế cực kỳ đẹp nhảy vào trong dòng
nước lạnh.

Hàn Mạc vỗ tay nói:
- Đẹp, nhảy đẹp, Hạ công tử quả nhiên thức thời.

Hàn Mạc đi đến bên cạnh thiếu nữ đầy đặn, hắn dịu dàng nói:
- Cô nương, tên này là một kẻ xấu, đừng để bị hắn lừa. Hôm nay nếu không phải
hai chúng ta đuổi theo thì nàng chắn chắn sẽ mất đi sự trong trắng.

Hàn Mạc vừa nói vừa đảo mắt qua bộ ngực sữa đầy đặn của nàng vài lượt.

Thiếu nữ khẽ thi lễ, nàng dùng giọng cảm kích nói:
- Đa tạ ơn cứu mạng của công tử.

Hàn Thanh tiến đến, hắn cười hì hì nói:
- Cô nương, công tử nhà chúng ta cứu nàng, vậy nàng báo đáp thế nào đây?

Thiếu nữ khẽ ngẩng đầu, nàng khẽ đá lông nheo với Hàn Mạc rồi nói lớn:
- Hàn công tử, Đào Hồng tình nguyên dùng thân báo đáp. Nếu Hàn công tử có
thời gian rãnh thì đến Phiêu Hương Viện, Đào Hồng sẽ hầu hạ hết mình.


  • Phiêu Hương Viện sao?
    Hàn Mạc và Hàn Thanh đảo mắt nhìn nhau, cả hai vội vàng cúi đầu rồi dùng tốc
    độ nhanh nhất rời khỏi hồ nước. Lúc này Đào Hồng giẫm chân nói:

  • Huynh đúng là oan gia, nếu không đến Phiêu Hương Viện thì muội đến quý phủ
    của huynh cũng được.

Phiêu Hương Viện chính là xuân lâu lớn nhất trong Đông Hải thành.

Hạ công tử đang bơi trong hồ nghe thấy như vậy cũng trợn mắt há mồm, thiếu
chút nữa đã ngất xỉu.

-o0o-


Quyền thần - Chương #1