Người đăng: anhlinhkirito
Phía nam dãy Bạch Mã, trong rừng ba thanh niên đang vây bắt một đàn
sơn dương dã thú cấp 7 . Sau một màn đuổi giết ngoạn mục, ba thanh
niên với ba chiếc nỏ trong tay đã tiêu diệt hết bầy sơn dương. Sau khi
quay lại thu thập chiến lợi phẩm là những chiếc sừng cho vào một
chiếc balo,một thanh niên tóc vàng khuôn mặt tuấn tú mặc trên người
aó vải gọn gàng có vẻ là thủ lĩnh nhóm thanh niên nói:
- Được rồi với từng này sừng hươu chúng ta sẽ có khoảng
2,000,000£đủ để có thể mua sắm ngựa để tiến về học viện Hoa sen
rồi. Đỗ Trạch cậu mau tới mang số này đi đổi lấy £ đi tớ và Lục
Phiêu ở đây luyện tập thêm một chút.
Nói rồi thanh niên ném chiến balo cho một thanh niên tên Đỗ Trạch trong
nhóm. Thanh niên tên Đỗ Trạch này có nước da hơi đen khuôn mặt tinh
ranh có vẻ hay nói hay cười cách ăn mặc hơi đại khái. Tiếp được
chiếc túi Đỗ Trạch mày hơi nhíu:
- Nhiếp Ly cậu có cần mạnh tay vậy không nó cũng khá nặng ak. Hay
là cả ba chúng ta chia nhỏ ra rồi cùng mang vào thị trấn chứ cả
cái bọc to như vậy rất gây chú ý đó. Chẳng may bị cướp thì công toi
cả tháng nay săn bắt.
Đỗ Trạch nói vậy mọi người thấy cũng có lý nên cũng làm theo.
Nhưng rủi thay cho họ là sáng nay Đỗ Trạch chưa đánh răng nên khi
chuẩn bị chia nhỏ chiến lợi phẩm thì một bóng đen bay ra tung một
cước vào ngực Đỗ Trạch người đang giữ balo rồi lấy thế sét đánh
không kịp bưng tai ôm chiếc balo chạy mất. Người phản ứng nhanh nhất
vẫn là thanh niên cầm đầu tên Nhiếp Ly. Ngay lập tức cậu đổi theo
bóng đen kia và ngay sau là Đỗ Trạch và Lục Phiêu. Họ đuổi theo thì
phát hiện tên kia cũng tu vi chỉ là luyện huyết cao cấp như bọn họ
nhưng đối phương rất thông thuộc địa hình mặc dù không mất dấu những
vẫn không thấy rõ được đối phương.
Trở lại với Quang, sau khi rời thị chấn hắn tiến vào khu rừng phía
nam để săn thêm mấy con yêu thú nhằm tăng thêm thu nhập chuẩn bị cho
chuyến đi sắp tới. Đang ung dung chém giết bỗng trên bản đồ xuất
hiện bốn người ba đuổi một chạy thục mạng về phía mình. Không ngần
ngại về tu vị của nhóm người kia Quang quyết định ra tay hiệp nghĩa
để có thể nhận được một chút báo đáp. Vừa làm ra quyết định thì
trong bụi cây một bóng người lao ra. Lao ra là một tên thợ săn dáng
người bình thường khuôn mặt gian sảo đôi mắt ti hí nhìn là biết
không phải gian thương cũng là lừa đảo đa cấp. Liếc mắt nhận ra đâu
là địch đâu là ta, Quang không nói hai lời vung mình tung một cước
trúng chân của tên kia làm hắn ngã lăn ra đất, balo tuột khỏi tay bay
đến chỗ Quang. Thấy tình hình không ổn không chần chờ tên kia dứt
khoát bỏ balo mà chạy vì hắn biết có ở lại thì nguy hiểm chính
là bản thân. Mặc dù vẫn tiếc công sức theo dõi đám người Nhiếp Ly
nữa tháng nhưng hắn biết mạng mình mới là quan trọng hơn nữa nhiệm
vụ của hắn cũng chỉ là theo dõi thôi nên dứt khoát hắn bỏ chạy.
Mặc kệ tên kia bỏ chạy, Quang tới sách lên chiếc balo định mang lại
trả cho người đang tới rồi lấy một chút gọi là cảm ơn. Nhưng đời
không như là mơ tình không phải là thơ nên vừa sách balo lên quay người
lại chưa kịp làm gì thì ngay lập tức hắn ăn ngay một đạp từ Đỗ
Trạch khi vừa ra khỏi bụi cây. Sau nửa giây bất ngờ ngay lập tức hắn
buông chiếc balo đưa hai cẳng tay ra đỡ cú đạp của Đỗ Trạch rồi mượn
lực lùi lại phía sau. Khi hết đà ngay lập tức hắn lao vào Đỗ Trạch
mượn một thức trong võ cổ truyền Bình Định mà kiếp trước hắn được
học, hắn lao vào khống chế Đỗ Trạch ngay khi hắn vừa thu chân. Vặn
tay Đỗ Trạch ra phía sau khiến hắn kêu oai oái thì lúc này Nhiếp Ly
cùng Lục Phiêu cũng vừa tới.