Người đăng: anhlinhkirito
Trong khu rừng núi Bạch Mã trong đêm bỗng nhiên xuất hiện một một vụ
nổ. Sau khi vụ nổ kết thúc, một con gấu ma thú cấp chín. Đó là con
ma thú cấp chín thứ năm mà Thành Ngưu tiêu diệt. Lúc này hắn vô
cùng tức giận vì bọn chúng bị người ta sỏ mũi mà ko làm gì được.
Cứ tiếp tục thể này thì trước khi Quang kiệt sức thì bọn chúng đã
bỏ mình rồi. Hắn bây giờ phải chấp nhận hy sinh bỏ lại thuộc hạ
tự sử lũ ma thú này tuy sẽ có thương vong nhưng với tốc độ của một
tên cấp tá nếu ko có vướng phải những con ma thú kia thì hắn đã
bắt được bọn chúng từ lâu rồi.Nghĩ là làm ngay lập tức hắn ra
lệnh :
- lần sau đụng phải yêu thú các ngươi tự mình ứng phó ta tiếp tục
đuổi theo rõ chưa.
-Rõ
Sau khi phân phó hắn lại lấy ra la bàn và tiếp tục đuổi theo Quang
và Uyển Như. Ko bao lâu bọn họ gặp phải một bầy linh thú cấp tám
tấn công. Ko chần chừ Thành Ngưu trực tiếp bỏ qua bầy linh thú và
hướng theo hướng theo hướng chỉ của la bàn mà lao đi.
Quay lại với nhóm của Quang thì hắn vẫn đang chạy đi nhưng khi vọt ra
khỏi cánh rừng tới một bãi đất trống thì cước bộ đã chậm hơn
nhiều. Còn Uyển Như sau khi nghe thấy những tiếng gào thét của yêu
thú phía sau cùng với tiếng đánh nhau thì với trí thông minh của
mình thì Uyển Như cũng biết điều gì đang sảy ra. Với những gì sảy
ra,cô phải nhìn Quang với con mắt khác. Đang chạy Uyển Như phát hiện
tốc độ của Quang bỗng dưng chậm lại. Tưởng rằng Quang mệt nên cô
định bảo Quang thả mình xuống tự đi thì từ đằng sau,một làn đao
quang bay đến.
"Bán Nguyệt Trảm "
"Uỳnh ầm ầm"
Một làn bụi mù bay lên. Từ trong rừng một tráng hán với thân hình
vạm vỡ ,tay cầm đại đao, khuôn mặt dữ tợn bước ra. Khi làn bụi tan
đi thì lúc này Quang và Uyển Như đã chạy thêm được một đoạn và trên
mặt đất xuất hiện một vết chém sâu hắm vẫn còn đang bốc khói.
Uyển Như nhìn thấy vết chém thì không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Nếu vừa rồi ko phải Quang nhanh chân nhảy ngay sang bên cạnh thì chắc
lúc này hai người đã là bốn khúc rồi. Đang mê mẩn thì bên tai cô
vang lên tiếng nói của Quang:
-Uyển Như cô có tin tôi ko?
Nghe Quang hỏi vậy Uyển Như ko khỏi ngây người. Nhưng chỉ vài giây cô
đáp lại:
-Tôi tin anh. Nhưng sao anh lại hỏi vậy?
-ko có gì. Lát nữa dù tôi có làm gì thì cô cũng phải ôm chặt lấy tôi không được buông ra đó.
Nghe lời dặn của Quang nàng cũng ko phản đối.Ngay lúc này bỗng Quang
dừng lại. Đập vào mắt cô là một cái vực sâu hắm. Nhìn thấy vực
Quang quay người lại và nói thầm với cô :"hãy nhớ những gì tôi
dặn".Nghe Quang nói vậy Uyển Như vẫn ko hiểu cái mô tê gì nhưng cô
vẫn ôm chặt Quang vì cô tin một người thông minh như Quang sẽ ko làm
việc gì ngu ngốc mà khi ở trên lưng Quang cô mơ hồ cảm thấy an toàn
hơn.
Lúc này tên to con kia cũng cần đao đi tới. Thấy Quang rơi vào đường
cùng hắn cười lớn:
-hahaha.. nhóc con ngươi chạy đi ngươi chạy nữa cho đại gia xem..hahah
Nhìn thấy tráng hán phía trước giọng Uyển Như run run:
-Thành Ngưu nhà ngươi sao có thể...nhà ngươi sao có thể phản bội ta..
Nhìn thấy tên kia Quang vẫn bình tĩnh mỉm cười:
-có vẻ như cô đã biết kẻ thù của mình là ai rồi nhỉ?....Nàiiiii tên to xác cảm giác bị người ta dắt mũi thế nào? Rất vui đúng không? Thôi nhé hẹn lần sau chơi tiếp anh có việc phải đi rồi hẹn bé lần sau tới chơi nhé! Bye
Nói rồi hắn co chân nhảy xuống vực trong sự ngỡ ngàng của Uyển Như
cùng Thành Ngưu.
Lúc này kim la bàn chỉ xuống dưới rồi chút sau là quay tròn rồi rơi
xuống đáy chiếc la bàn ảm đạm.