Cô Có Giám Không?


Người đăng: anhlinhkirito

Ngày hôm sau, phân khu 7 sau buổi học đầu tiên ở lớp Tốn thì hôm nay họ sẽ học
môn chú tạo bảo bối ở lớp Càn. Hôm nay đúng 7 giờ các học viên có mặt tại lớp
học như thường lệ. Cũng như bao ngày tiếng chuông ngân vang toàn bộ học viện,
giáo viên bước vào lowpsvaf phân khu 7 chiếm gọn một góc lớp. Hôm nay vào lớp
cũng là một nữ giáo viên xong không cchir những nam sinh trầm chồ mà cả những
nữ sinh cũng phải xì xào bàn tán. Cái họ bàn tán không phải nhan sắc của cô(
mặc áo blu trắng đeo kính cận mái tóc cắt ngắn trẻ chung)mà là trình độ của cô
ấy:

-chào cả lớp cô là Nguyễn THị Trà My năm nay cô 28 tuổi và là một đại tông sư sẽ phụ trách học phần này của các em.

Sau khi cô giới thiệu xong tiếng bàn tán càng nhiều hơn:

-wow đây chẳng phải Trà My thiên tài luyện khí của trường ta sao?

-nghe nói cô ấy là một trong những đại tông sư trẻ tuổi nhất hiện nay của giả kim hội đó.

-ta fuck 28 tuổi đại tông sư. Đúng là yêu nghiệt mà

-đúng là người so với người tức chết người mà ông ta năm nay đã ngoài 100 rồi mà mới chỉ tong sư thôi đó. Nhưng như vậy đã cầm chịch gần như một tòa thành buôn bán bảo bối rồi đó.

-….v…vv…

Nghe thấy tiếng bàn tán về mình bên dưới Trà My cảm thấy thật xung sướng mà.
Vừa hưởng thụ cảm giác phê pha ấy Trà My bát đầu viết lên bảng dòng chữ lớn”
hạt nhân linh khí”. Khi Trà My viết lên bảng thì bên dưới cũng im lặng bắt đàu
ghi bài đồng thời bên trên cô giáo vẫn tiếp tục giảng bài:

-Các em hôm nay chúng ta sẽ học về một bộ phận vô cùng quan trọng của một món bảo bối đó là hạt nhân linh khí. Hạt nhân linh khí là nơi tiếp nhận linh khí do người sử dụng hay từ linh thạch tiếp vào từ đó xúc tích chuyển đổihay lưu chữ tùy loại bảo bối mà có cách thức vận hành khác nhau. Sau đây các em sẽ quan sát một trong số chúng.

Nói rồi cô lấy từ trong không gian giới chỉ ra một viên nhỏ hình cầu cầm trên
tay. Nó khá nhỏ chỉ tầm viên bi ve là cùng. Có vật mẫu cô vừa giảng vừa lấy ví
dụ rất sinh động con bên dưới học sinh say xưa học tập khiến cô vô cùng vui
vẻ. Đang giảng bài say sưa thì cô nhìn thấy Quang đang ngủ vùi trên mặt bàn.
Số là tối qua sau một buổi chiều học tập tại phân khu cùng thầy Chiến. Nói lại
bảo nói chứ cách thức rèn luyện của thầy thì thôi rồi chẳng kể ai cũng rõ. Đơn
thuần chiều qua tất cả các nam sinh nhìn thấy bài tập của Tử Vân hay Mộng Cầm
với hai vị giáo viên nữ kia mà ao ước thì rõ. Khổ thân nhất vẫn là Quang,
không thể hiện thì thôi thể hiện xong thầy cứ nhắm vào hắn mà đuổi đánh chứ
cũng chẳng bắt hắn tập tành bất cứ cái gì cả. Sau khi bị rắc hành ngập mặt tối
đó hắn bầm đập như con cá mập mò tới thư viện để học phụ đạo. Đến còn chưa
hiểu ngô khoai gì thì cô đã nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt mình một chồng sách
cao ngập đầu bắt hắn đêm nay đọc hết. OK đọc sách chứ có gì đâu ngày anh trả
đọc mòn mắt trong huyễn mộng cơ chứ. Vừa mới tiến vào huyễn mộng còn chưa chọn
sách xong thì Quang lại bị cô lôi ra bằng nước lạnh. Lúc này Quang khóc ròng
luôn. Thế là tối đó hắn lần tiên trong cuộc đời biết là “phải thức mới biết
đêm dài”. Sáng hôm nay thì hắn lôi cặp mắt thâm quầng lên lớp khiến mọi người
hết hồn. Vào lớp lại gặp ngay con mẹ nó cô giảng toàn những cái mình biết rồi
thế là Quang ta úp mặt lên bàn ngủ ngon lành như không có chuyện gì xảy ra. Và
bây giờ là:

-Em kia mau nhắc lại những gì cô vừa mới giảng.

Một viên phấn bay tới và vỡ vụn trước mặt của Quang. Vỡ vụn đúng vỡ vụn nó bị
Quang đập cho một phát vỡ vụn trước khi găm vào mặt của mình. Tiếp sau đó là “
đoàng đoàng đoàng” ba phát súng vang lên. Đó là ba phát súng của Quang phá nát
ba viên phấn đang bay tới. phá nát mấy viên phấn ba viên đạn vẫn tiếp tục bay
và bị lớp cương khí của Trà My cản lại. đừng đùa anh ngủ nhưng haki của anh
vẫn đấy chứ có ngủ đâu. Khi cả lớp còn đang ngơ ngác thì Trà My đã triệt để
nổi giận:

-cậu kia còn không mau trả lời câu hỏi của tôi. Cậu mà trả lời sai thì đừng trách tôi không nể mặt cô trò.

Quang nhanh trí liếc nhanh lên bảng thấy bên trên đã ghi tới đầu mục phân loại
các hật nhân linh khí thì nhanh trí trả lời:

-thưa cô có hai loại hạt nhân linh khí là tự động hấp thụ linh khí và bị động hấp thụ linh khí. Trong loại thụ động hấp thụ linh khí lại chia ra….

Còn chưa nghe Quang trả lời hết thì cả Trà My và các học viên đã cười lên ầm
ầm:

-Em thôi đi đừng có chém bậy nữa trên đời này làm gì có loại hạt nhân nào chủ động hấp thụ linh khí như em nói. Cô thay mặt lớp cảm ơn màn tấu hài cho cả lớp bây giờ em có thể ra ngoài rồi.

Mọi người thì cười nhạo nhưng Quang vẫn tỉnh như sáo sậu:

-Cô chắc chứ ạ. Nếu như em có thể làm được một viên thì sao nhỉ hay ta đánh cược một ván nhỉ?

Nghe Quang cãi cố thì Trà My vô cùng tức giận. Trong cuộc đời này cô gét nhất
là loại đã ngu còn bảo thủ này:

-em nói cứ như thật ấy. Thôi đi đừng cứng đầu cứng cổ nữa mời em ra ngoài.

Quang vẫn làm như không nghe thấy :

-Cô cho em ba ngày làm việc trong phòng thí nghiệm của cô em sẽ làm cho cô một hạt nhân linh khí tự hấp thu. Nếu thất bạ em sẽ thôi học con f thành công cô lấy em thế nào cô giám không?

Nghe Quang nói mọi người đều “ồ “ lên một tiếng. Còn Trà My càng tức giận khi
Quang khiêu khích mình công khai như vậy:

-Được ba ngày thì ba ngày lúc đó thì đừng có mà khóc lóc van xin đó.

-ok thành giao.


Quang Vinh Đế Phong Lưu - Chương #107