Minh Hàng Trấn


Người đăng: thanhsontv2009

‘’Được rồi, chúng ta nên chuẩn bị một chút vật dụng cần thiết.’’

Lâm Phong cũng quyết định thử một lần.

Vật dụng cần thiết không nhiều, là những thứ như thức ăn, đồ uống và một số
vật phẩm đặc biệt đề phòng những tình huống khác nhau.

Đối với cửa hàng của Hệ Thống, không khó tìm những thứ như vậy, nhưng bọn họ
phải chuẩn bị trước để có thể ứng phó những sự việc bất ngờ không lường được.

Địa điểm của Tàng Bảo Đồ là ở Minh Hàng sâm lâm, nhóm người Lâm Phong đi dọc
theo biên giới của Bảo Trụ vương đình khoảng bốn ngày là có thể đến nơi.

Cách thời gian mở ra kho tàng là một ngày, đủ để tìm kiếm một ít tin tức hữu
dụng.

‘’Nguyệt Linh, có lẽ chúng ta nên đi tìm bạn của cô trước khi vào trong thăm
dò kho tàng này.’’

Dọc đường đi, Lâm Phong nói với Nguyệt Linh.

‘’Không cần, không cần, chúng ta sẽ gặp được bọn họ sớm thôi.’’

Nguyệt Linh trả lời một cách chắc chắn. Dường như cô biết được một ít gì đó,
Lâm Phong cũng không hỏi đến vấn đề này nữa.

‘’Ta nghe nói Giáo Hoàng gọi ra cả một cái đảo to lớn mà nó còn lơ lửng trên
không nữa phải không?’’

Nguyệt Linh hiếu kỳ hỏi Không Tinh.

‘’Không sai, nó không những to lớn mà còn có sức phòng ngự kinh người, cho dù
tất cả cường giả của Giáo Đình đồng thời tấn công cũng không thể nào phá nổi
nó.’’ Không Tinh gật đầu nói một câu thán phục.

‘’Thật là đáng tiếc, ta không được tận mắt nhìn thấy Giáo Hoàng gọi ra một cái
đảo như vậy, chắc hẳn cảnh tượng kia rất là đồ sộ.’’

‘’Chúng ta đi nhanh chuyến này, sau đó sớm trở lại Giáo Hoàng, chắc hẳn khung
cảnh nhìn từ trên đảo xuống thật rất đẹp đi.’’

‘’Đúng là rất đẹp.’’ Băng Tu gật đầu.

‘’Phải nói là tuyệt đẹp.’’ Hư Minh muốn chứng minh sự tồn tại của mình.

Quản lí một khu vực rộng lớn như Kinh Hồng quốc làm cho Kinh Nhân Đức rất mệt
mỏi, nhưng mỗi khi hắn nhìn thấy số điểm cống hiến của mình tăng lên thì sự
mệt mỏi kia đều tan biến thành mây khói.

‘’Giáo Hoàng gọi ra tòa Phù Không Đảo kia tên là Quang Minh Thánh Điện chắc
hẳn tiêu tốn rất nhiều điểm cống hiến đi.’’

Nghĩ đến cái đảo to lớn kia, Nhân Đức không khỏi cảm khái một tiếng, quả thật
là Giáo Hoàng mới là người giàu nhất a!

Nghĩ đến những người anh trai, em họ của hắn đã đến các thế lực mạnh hơn để
làm đệ tử, Nhân Đức không khỏi tiếc nuối, nếu bọn họ ở đây, gia nhập vào Giáo
Đình và trợ giúp hắn quản lí vương quốc thì có phải hơn không?

Nhiều ngày qua, dưới sự tích cực của Nhân Đức, việc làm cho Giáo Đình lớn mạnh
ở Kinh Hồng quốc cực kỳ nhanh chóng, nhiều người đã trở thành Tín Đồ của Quang
Minh Chi Thần, làm cho điểm cống hiến của Kinh Nhân Đức tăng lên một cách
không ngừng nghỉ.

Kinh Nhân Đức kiểm tra, biết được muốn mua Hồng Liên đã nở từ trong cửa hàng
phải tốn đến 200 vạn điểm cống hiến, điều này làm cho hắn cực kỳ đau đầu, phải
biết rằng, Kết Đan đan dược chỉ tốn có nhiêu đó thôi.

Cũng may, số lượng Tín Đồ tăng lên, điểm cống hiến của hắn đã tích lũy gần đầy
đủ để mua Hồng Liên.

Dù sao việc này rất quan trọng, nhất là Hồng Liên chỉ là cầu nối câu thông
Nghiệp Hỏa bên trong hắn, để hắn từ từ chưởng khống và sử dụng nó, khi đó Kinh
Nhân Đức sẽ mạnh hơn hiện tại nhiều lần.

‘’Hồng Liên Nghiệp Hỏa, một trong thập bát đại hỏa khủng bố nhất thế gian, có
thể lấy nghiệp chướng làm nhiên liệu, thiêu đốt kẻ địch, không ngờ ta lại sở
hữu nó, nếu không phải xuất hiện Giáo Hoàng giúp to soi sáng con đường phía
trước, thì lúc này, ta còn đang u mê.’’

‘’Đức nhi, con đang làm gì đó?’’

Bên ngoài truyền đến tiếng nói, Kinh Nhân Đức nhìn lại thấy một người phụ nữ
trung niên, mặc cung trang cao quý và đẹp đẽ, hai mắt ẩn chứa ưu buồn khin
nhìn thấy Kinh Nhân Đức.

‘’Không có chuyện gì thưa mẹ, con đang nghĩ đến một số việc liên quan đến quốc
gia mà thôi.’’

Kinh Nhân Đức tiến lại gần rồi nói.

‘’Cha của con đưa hết quyền hạn cho con quản lí quốc gia này, cứ việc làm theo
ý của con.’’

Nói đến đây, mẹ của Kinh Nhân Đức tên là Minh Như Ý không khỏi thở dài:

‘’Nếu không phải trời cao không có mắt, thì tình cảnh của con bây giờ đã không
phải như vậy, quản lí một cái quốc gia nhỏ bé, mà là trở thành một viên minh
châu sáng chói ở Yêu Nguyệt Tông.’’

Nhìn thấy Minh Như Ý có vẻ đau buồn, Kinh Nhân Đức cảm thấy trong lòng ấm áp,
hắn không khỏi khuyên nhủ:

‘’Ở đây có gì không tốt, con có thể ở bên cạnh cha và mẹ, ở đây cũng không
phải không có tương lai, con tin rằng, một ngày nào đó, Kinh Hồng quốc sẽ là
một nơi mà mọi người ngưỡng mộ.’’

Cảm nhận được ý chí phấn đấu của Kinh Nhân Đức không phải là nói cho vui, Minh
Như Ý gật đầu cười:

‘’Ta chờ ngày nhìn thấy được thành tựu như vậy, bây giờ ta không làm phiền con
nữa.’’ Minh Như Ý nói xong rồi quay đầu rời đi.

Kinh Nhân Đức khom người nói: ‘’Cung tiễn mẹ.’’

Kinh Nhân Đức thu hồi ánh mắt, nhìn về phía điểm cống hiến của mình, con số
bây giờ đã gần 100 vạn, chỉ cần vài ngày nữa thôi, hắn có thể bắt đầu hành
trình mới của mình.

‘’Trời ạ, số lượng này quá lớn đi, phải nói là còn hơn cả tổ kiến nữa.’’

Băng Tu há mồm nhìn cảnh tượng trước mặt, ngay cả những người khác đều không
tốt hơn bao nhiêu.

Bởi vì trước mặt họ là một cái dốc đứng, bên dưới là một cái trấn nhỏ gần với
một khu rừng, bọn họ nhìn xuống từ trên cao, chỉ thấy đâu đâu cũng có những
túp liều nhỏ, hay những pháp bảo to lớn, bên trong có người đi ra đi vào, còn
có một chổ bày bán những vật phẩm nữa.

Đây là Minh Hàng trấn, nếu ngày bình thường, chỉ có những thợ săn hay ghé thăm
bổ sung một ít vật liệu của mình, nhưng từ khi tin tức của tàng bảo đồ được
tung ra, số lượng người đến đây tăng đột biến, cho dù bọn họ không tham gia
chuyến này, cũng có thể kết giao hay bán một số vật phẩm không dùng nữa, đây
không khác gì một cái hội chợ.

Chỉ có điều, người ở đây, cả người bán và người mua đều là tu sĩ!

‘’Đây là lần đầu tiên ta thấy nhiều cường giả đến như vậy!’’ Không Tinh cảm
khái một câu.

‘’Ta cũng vậy.’’ Hư Minh cười khổ.

‘’Ta không khác các ngươi đâu.’’ Lâm Phong gật đầu đồng ý.

‘’Chúng ta sẽ đi xuống đó sao?’’ Nguyệt Linh hơi chần chờ, dù sao ở bên dưới,
tất cả đều là nhân loại, nàng cảm thấy sợ hãi là điều đương nhiên.

‘’Không sao đâu, dưới thần thức của ta, ở đây chỉ có vài tên Kết Đan sơ kỳ,
bọn họ không thể nào phát hiện cô là yêu được.’’ Lâm Phong nói một cách chắc
chắn.

‘’Vậy thì tốt rồi.’’ Nguyệt Linh cười khẽ một cái, sau đó chuyển biến ba trăm
sáu mươi độ, thân hình phóng một cái, như một tiểu hồ ly tinh nghịch bay xuống
dóc núi cao.

‘’Này này, từ từ đã, đợi chúng ta nữa.’’ Lâm Phong hô to vài tiếng rồi phi
thân theo.

Bọn người Không Tinh nhìn hai người đi trước, họ chỉ cười khẽ rồi sau đó đi
theo một cách chậm rãi.

Người tuổi trẻ nha, là không thể thiếu được sức sống và tình yêu mạnh liệt!

Nghĩ đến đây, bọn họ cảm thấy mình thành thục hơn nhiều, và già trâu hơn
nhiều!

‘’Bán nhân sâm ngàn năm đây, cắn một miếng là có thể trị bách độc, ngậm một
lát có thể làm cho tu vi tiến nhanh, mại vô mại vô.’’

‘’Đây là Thiết Trùy Tinh Hồng, vũ khí mạnh mẽ nặng ngàn cân, một đập là có thể
đánh cường giả Trúc Cơ thành thịt vụn, chỉ có hai ngàn linh thạch mà thôi.’’

‘’Đây là Minh Kính thảo, khi luyện đan chỉ cần cắn một miếng là có thể tăng
lên xác xuất thành công ba phần, giá rất rẻ, chỉ cần năm ngàn linh thạch.’’

‘’Cái gì, năm ngàn linh thạch, sao ngươi không đi cướp cho nhanh?’’

‘’Một cái tiểu mao đầu như người thì biết gì, mau mau cút đi, nếu không bổn
đại gia đập chết ngươi.’’

Khác hẳn với trí tưởng tượng của phàm nhân rằng tu sĩ là người thoát tu, cưỡi
mây đi gió, không nhiễm bụi trần.

Ở đây, hàng ngàn tu sĩ tạo thành một nơi nhộn nhịp không khác gì với phàm
nhân, tiếng la hét, tiếng reo hò, tiếng rao báo hòa trộn với nhau.

Lâm Phong cùng Nguyệt Linh đi dạo, Lâm Phong chỉ xem hàng rồi sử dụng điểm
cống hiến điều tra thứ gì bí ẩn mà hắn nhìn không thấu, còn Nguyệt Linh thì
hiếu kỳ đánh giá, và cầm lên tay tra xét.

‘’Đại thúc, cái này chỉ là một khối đá vụn mà thôi, không phải Địa Nham Thứ mà
đại thúc nói a!’’ Nguyệt Linh cầm lên một cục đá bình thường rồi nói với ánh
mắt khinh bỉ.

Tên đại thúc nhìn thấy có người nói ra hàng của hắn, mà còn nói lớn và khinh
bỉ, hắn lập tức hét lên: ‘’Tên nhóc con mau đi chỗ khác chơi, bằng nhãn lực
của ngươi thì làm sao có thể nhìn thấu Địa Nham Thứ này?’’

Tựa hồ vị đại thúc này có kinh nghiệm dày dặn, một lời nói ra không uốn lưỡi
hay ngừng lại chỗ nào, quả thật là thuần thục đến cảnh giới đăng phong tạo
cực.

Nguyệt Linh muốn phản bác, lại bị Lâm Phong kéo ra ngoài, cô chỉ trừng mắt với
vị đại thúc kia.


Quang Minh Thánh Thổ - Chương #84