Người đăng: thanhsontv2009
‘’Lâm Phong đại ca chọn con đường này là lo lắng thân thế của ta bị người khác
dòm ngó dẫn tới phiền phức phải không?’’ Nguyệt Linh chu mỏ nói.
Qua nhiều ngày ở lại Giáo Đình, Nguyệt Linh tất nhiên kết giao được rất nhiều
bạn, bởi vì tính tình tinh nghịch của cô, cho nên không ai không biết Nguyệt
Linh, mà nhất là cô lại là một đường chủ, họ chỉ giận mà không dám làm gì.
Cho nên, cuộc sống như vậy làm cho Nguyệt Linh rất thích thú, không còn phải
đối diện khung cảnh xung quanh toàn là rừng núi nữa, sự nhộn nhịp của phố
thành đã làm mê hoặc cô thiếu nữ mới lớn này.
Nghĩ đến lần này là ra ngoài chơi, cho nên Nguyệt Linh cằn nhằn nói: ‘’Ta muốn
đi tham quan thành thị ở bên ngoài, không biết khung cảnh nó có khác gì ở
trong ngôi làng kia không?’’
‘’Không được, việc này quá nguy hiểm, ta tuyệt đối không cho phép một sự nguy
hiểm nào hiện diện xung quanh chúng ta.’’ Lâm Phong lắc đầu, nói ra một cách
chắc chắn.
Lâm Phong được Thanh Vũ nhờ vả bảo vệ Nguyệt Linh và cũng biết được sự quan
trọng của Nguyệt Linh đối với Giáo Đình, và hắn cũng xem Nguyệt Linh là một
người thân của mình, cho nên Lâm Phong rất cố chấp về việc này.
Nguyệt Linh tựa hồ đã biết đáp án của Lâm Phong, cô cười hì hì, lấy ra từ
trong túi trữ vật một cái áo choàng màu đen, rồi nói: ‘’Đây là Áo Choàng Hắc
Ám mà ta mua từ trong cửa hàng, nó có thể che lấp thân thể, làm cho thân thể
ta không khác gì một người bình thường.’’
Nói xong, Nguyệt Linh đem áo choàng khoác lên người của mình, Lâm Phong nhìn
thấy một cảnh thần kỳ, bảy cái đuôi đã bị áo choàng che lấp, không lộ ra một
cái sơ hở gì, Nguyệt Linh vẫn là Nguyệt Linh, nhưng thân hình cô đã bị bao
trùm hoàn toàn bởi áo choàng.
Lâm Phong chỉ biết cười khổ nhìn cảnh này, Nguyệt Linh rõ ràng đã chuẩn bị từ
trước, việc hắn từ chối là hoàn toàn không có ý nghĩa gì.
‘’Được rồi, nhưng chỉ là tham quan thôi đấy, đừng gây ra những chuyện phiền
phức không cần thiết.’’
Nghe được lời của Lâm Phong nói, như là Nguyệt Linh là một người thích gây
chuyện vậy.
Nguyệt Linh lẩm bẩm: ‘’Không biết ai mới là người thích gây chuyện đây!’’
‘’Nguyệt Linh nói cái gì, ta nghe không rõ!’’ Lâm Phong không khỏi hỏi một
câu.
‘’Không có chuyện gì, chúng ta lên đường thôi.’’ Nguyệt Linh dẫn đầu đi trước.
Lâm Phong đi theo sau, có một con đường mòn trong khu rừng, rõ ràng là đường
người làm ra, cho nên bọn họ muốn ra khỏi rừng chỉ cần đi theo con đường mòn
này là được.
Lâm Phong lấy ra một tờ bản đồ mua được từ một cái thương hội từ vương quốc
trước, bây giờ, hai người họ đã cách xa Không Vũ quốc đến hai cái thế lực rồi,
đối với tu sĩ, vài ngày đi mấy ngàn dặm là chuyện bình thường.
Mục đích của hai người họ là một cái khu rừng gọi là, Minh Hàng sâm lâm, thuộc
về biên giới của Bảo Trụ vương đình, một cái nhất tinh thế lực.
Bây giờ, địa điểm phía trước hai người là Bảo Trụ vương đình.
Một đường theo bản đồ đi tới, cuối cùng một cái thành trì đã hiện ra trước
mắt, phong cách không khác mấy với Không Vũ quốc, chắc hẳn nó được tạo ra bởi
cùng bản vẽ, những viên đá xanh chắc chắn có đầy rêu xanh, cổng thành mở toang
để đón chào những người thương nhân đi vào.
Dòng người cũng đông, nhưng không một ai chú ý đến Lâm Phong và Nguyệt Linh.
Đối với một vùng xa lạ, ngay cả Lâm Phong cũng hiếu kỳ với tòa thành này, đây
là lần đầu tiên hắn vào một nơi không phải thuộc về Giáo Đình.
‘’Đứng lại!’’
Lâm Phong cùng Nguyệt Linh bước đến cổng thành, bất ngờ bị hai tên lính canh,
mặt mày hung dữ ngăn cản lấy.
‘’Các ngươi có chuyện gì?’’ Lâm Phong hỏi.
‘’Hai người các ngươi không biết quy củ a? Vào thành này cần phải nộp lộ phí
là một viên hạ phẩm linh thạch, nếu các ngươi không nộp thì không được vào!’’
Nguyệt Linh nghe tên lính canh nói, cô liền phản bác: ‘’Tại sao bọn người kia
không giao nộp mà chỉ có chúng ta mới giao nộp?’’
‘’Ta muốn các ngươi giao linh thạch thì hãy giao ra đây, không cần phải nói
nhiều, nếu không đừng trách bọn ta!’’ Tên lính canh nói ra một cách lạnh lùng,
nhiều tên lính canh nhìn thấy cảnh này, đều đưa ánh mắt của mình lại, bọn họ
muốn tạo thành áp lực.
Lâm Phong và Nguyệt Linh bị hàng chục đôi mắt nhìn, nhưng vẫn ung dung, rõ
ràng là bọn lính canh này hùa nhau, muốn kiếm một chút lợi ích cho mình. Xem
ra, việc quản lí của thành chủ ở tòa thành này không tốt cho lắm, nên bọn
thuộc hạ mới làm ra những chuyện như vậy.
Một viên Linh Thạch mà thôi, không cần phải vì thế mà gây ra chuyện. Lâm Phong
đưa cho tên lính canh một viên linh thạch rồi đi vào trong.
Nguyệt Linh trừng mắt tên linh canh một cái rồi vội đi theo, ở Giáo Đình ai
dám làm những chuyện như vậy với Nguyệt Linh?
Nhận được linh thạch, tên lính canh đắc ý, đưa đôi mắt tìm kiếm con mồi tiếp
theo, những ngươi như hắn đã luyện thành một kỹ năng quan sát, chỉ cần có kẻ
yếu, dễ bắt nạt là bọn họ có thể nhìn ra.
Chợt bọn họ nhìn thấy một người thanh niên đạp không đi tới, khí tức mạnh mẽ
kinh người, nhất là trên áo của người thanh niên kia còn thêu một đóa hoa mỹ
lệ có màu đỏ.
Những tên lính canh liền nhìn thấy người thanh niên này, lập tức quỳ xuống
cung kính nói ra: ‘’Chúng ta tham kiến Đà La sứ giả.’’
Người thanh niên này là người của Đà La Môn, đóa hoa được thêu trên áo của hắn
là bằng chứng, ở trong vùng đất này, không một ai dám giả mạo thành người của
Đà La Môn. Mà đệ tử của Đà La Môn khi hành tẩu ở ngoài được gọi là Đà La sứ
giả.
‘’Bổn sứ giả phụng mệnh mà đi làm việc, còn không mau kêu gọi chủ nhân của các
ngươi ra đấy đón tiếp ta.’’
Người thanh niên dừng lại ở trên không, thần tình khinh thường nhìn xuống
dưới, cao cao tại thượng, tựa hồ tất cả người ở đây chỉ là sâu kiến.
‘’Dạ, chúng ta lên gọi thành chủ đại nhân đến ngay.’’
Tên lính canh nào dám thất lễ, biểu tình khi trước đối với Lâm Phong đã biến
mất, bây giờ hắn không khác gì một con cún được huấn luyện trung thành tuyệt
đối với người thanh niên này.
Tên lính canh sử dụng thủ đoạn gì đó, sau vài giây, từ trong thành trì đã bay
ra một người, tướng mạo không có gì đặc biệt ngoài cái bụng của hắn thật lớn.
‘’Tham kiến sứ giả đại nhân, xin mời sứ giả đại nhân theo ta vào phủ thành
chủ, để ta còn làm tận nghĩa vụ của mình.’’ Tên béo nhìn thấy người thanh
niên, rồi nói ra một cách cung kính trong khi làm động tác mời.
‘’Được.’’ Tên thanh niên cao ngạo trả lời, sau đó hai người liền biến mất ở
trung tâm thành trì.
Lâm Phong và Nguyệt Linh nhìn thấy toàn bộ sự việc, không khỏi thở dài về sự
uy nghiêm của Đà La Môn và sự hèn nhát của đám người ở đây, tu vi của người
thanh niên kia không mạnh hơn vị thành chủ, mà vị thành chủ lại cung kính
không khác gì thuộc hạ, thật là bi ai.
‘’Chúng ta đi thôi.’’ Nguyệt Linh không quan tâm đến việc này lắm, cô vẫn vui
tươi kéo theo Lâm Phong đi tham quan thành trì.
…
‘’Không biết sứ giả đại nhân đến đây là có việc gì cần nhỏ giúp đỡ?’’
Vị thành chủ nhìn tên thanh niên rồi nói một cách cẩn thận.
Tên thanh niên nghe được, hừ lạnh một tiếng nói: ‘’Việc của ta đang làm, ngươi
không có tư cách biết, còn việc của ngươi, ta nghe nói ngươi đạt được một cái
tàng bảo đồ, bây giờ ta đã đến đây, tất nhiên người phải đưa nó cho ta, nếu
không đừng trách ta vô tình.’’
Tên thanh niên nói như đang phân phó một việc làm cho thuộc hạ của hắn, hoàn
toàn không để ý đến thân phận của đối phương là một vị thành chủ có tu vi cao
hơn hắn.
‘’Việc này nếu sứ giả đại nhân đã nói ra, thì ta không có gì phải từ chối, đây
là thứ mà đại nhân cần.’’
Vị thành chủ nào dám không tuân theo, chỉ biết đau lòng đưa ra một tấm da thú
có hình vẽ.
Người thanh niên nhận được, quan sát tàng bảo đồ một chút rồi hài lòng gật đầu
nói:
‘’Tốt, nếu ngươi đã biết điều như vậy, thì ta cũng không bạc đãi ngươi, khi
đạt được bảo tàng, tất nhiên ta sẽ thưởng cho ngươi một phần.’’
‘’Đa tạ đại nhân ban thưởng.’’ Tên béo tươi cười nói trong khi lòng đau như
cắt.
Một phần? Nói giỡn, một viên linh thạch còn dễ nghe hơn!
Tàng bảo đồ này không có gì quý hiếm, đột nhiên có người khai quật ra được từ
nhiều nơi, trên tàng bảo đồ có địa điểm và thời gian bảo tàng xuất thế, cho
nên nhiều thế lực đã sao chép rồi đem bán nó, tên thành chủ này đã tốn rất
nhiều tiền để mua được, dự định tham gia tranh đoạt một ít, không ngờ lại bị
người khác lấy đi dễ dàng như vậy.