Người đăng: thanhsontv2009
Thanh Vũ cùng những thành viên của Giáo Đình vào ở trong Quang Minh Thánh Điện
rồi mới bắt đầu kiểm tra Thế Giới Thông Đạo.
Đó là một vòng tròn đang phát ra ánh sáng lung linh huyền ảo, như đang câu
thông một Thế Giới.
Thanh Vũ triệu hồi nó ra giữa Quang Minh Thánh Điện.
Bên cạnh Thanh Vũ là Lưu Úc và Không Thiên Hà cùng Mặc Hàn.
Sau khi chứng kiến thời khắc tuyệt mỹ kia xong, tất cả mọi người đều trở về
với công viêc bận rộn của mình.
Bây giờ, Thanh Vũ chỉ còn có thể mang theo ba người cùng đi tham quan thế giới
này.
Thanh Vũ bước vào thông đạo đầu tiên, sau đó ba người lần lượt bước vào, bởi
vì Thanh Vũ đã hạ lệnh không cho bất cứ ai vào vùng này, cho nên Thanh Vũ
không sợ có người lén lút đột nhập.
Một dải hành lang không có tận cùng, Thanh Vũ cùng ba người từ từ bước đi trên
đó, bước chân chậm rãi và đề phòng cảnh giác.
‘’Giáo Hoàng, không biết chúng ta đang đi đâu?’’ Mặc Hàn chăm chú nhìn xung
quanh, chỉ là hắn không có nhìn thấy gì ngoài một màu đen kịch.
Thanh Vũ không quay đầu, chỉ trả lời hắn: ‘’Đây là vật phẩm mà Quang Minh Chi
Thần ban tặng, có thể câu thông một Thế Giới, ta cũng không biết nó dẫn chúng
ta đi đến đâu, cho nên chúng ta cần phải đề phòng cao độ.’’
Không Thiên Hà suy nghĩ một chút rồi nói: ‘’Chuyện thăm dò thế giới chưa biết
này cứ để chúng ta làm, Giáo Hoàng không cần phải đích thân đi đâu.’’
‘’Với lại, nếu muốn thăm dò một Thế Giới, chỉ có bốn người chúng ta là không
đủ, có lẽ ta nên gọi Quang Minh Kỵ Sĩ đoàn đi theo.’’ Lưu Úc tiếp lời.
‘’Không có việc gì, chẳng lẽ vật phẩm mà Quang Minh Chi Thần đưa đến lại muốn
hại chết chúng ta hay sao? Còn nữa, Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ đoàn đang làm nhiệm
vụ của mình, không thể phân ra một bộ phận được.’’
‘’Thuộc hạ có chuyện này không biết có nên hỏi Giáo Hoàng hay không?’’ Mặc Hàn
chần chờ một chút rồi nói.
‘’Ngươi có chuyện gì cứ hỏi, bây giờ chúng ta coi như là một đại gia đình,
không cần phải gò bó.’’ Thanh Vũ cười nhạt.
‘’Thứ cho Mặc Hàn thất lễ, không biết tại sao Giáo Hoàng lại muốn thăm dò Thế
Giới này, một nơi mà mức độ nguy hiểm còn chưa biết, việc này không đáng để
chúng ta mạo hiểm, huống chi Thông Đạo là một mối hại, nếu có sinh vật mạnh mẽ
từ đầu kia xuất hiện, thì đó là một tràng tai nạn với Giáo Đình.’’
Mặc Hàn nói không phải là không đúng, nhưng Thông Đạo đầu kia, nếu Thanh Vũ
chưa thiết lập thì nó sẽ không thể nào xuất hiện, chỉ có Thanh Vũ thiết lập
rồi thì mới có thể để sinh vật đầu kia đi đến thế giới này được.
Thanh Vũ nhìn hắn, rồi nói ra một cách nhàn nhạt: ‘’Nguy hiểm cũng là kỳ ngộ,
nếu như Thế Giới kia là một vùng đất chưa khai hoang, không có sinh vật mở ra
thần trí, thì nó chẳng khác nào một vùng đất chứa đầy báu vật đang đợi người
khác đến lấy.’’
‘’Nếu Thế Giới kia được thống trị bởi sinh vật có trí khôn, chỉ cần chúng ta
tuyên truyền Quang Minh Chi Thần, thì đó sẽ là một nguồn nhân lực to lớn, một
nguồn máu liên tục cung cấp cho Giáo Đình, không chừng chúng ta còn có thể tìm
thấy một khoáng thế kỳ tài thì sao?’’
‘’Giáo Hoàng nói rất có lý, nhưng nếu chúng ta làm như vậy, thì sẽ phải đối
phó nguy hiểm từ hai Thế Giới, Mặc Hàn sợ rằng Giáo Đình không chịu nổi.’’
‘’Ngươi suy nghĩ quá nhiều, chẳng phải Giáo Đình từ lúc bắt đầu, chỉ có một
mình ta cùng những người phàm nhân còn chưa tu luyện hay sao? Trải qua vài
tháng, Giáo Đình đã mạnh mẽ như vậy, bây giờ, chúng ta là tu sĩ Trúc Cơ, khởi
đầu ở Thế Giới kia mạnh hơn nhiều so với Thế Giới này.’’
Không Thiên Hà và Mặc Hàn không ngạc nhiên, bởi vì hai người đã biết chuyện
này, còn Lưu Úc thì cảm khái nhớ lại những chuyện cũ, khi đó hắn thật sự không
biết mình đang nghĩ gì mà đi khiêu khích Giáo Hoàng, nếu không phải Giáo Hoàng
không trách tội, thì hắn không có được như ngày hôm nay.
‘’Mặc Lão, không biết Diêu Hạo và Diêu Nguyệt như thế nào?’’
Thanh Vũ chuyển chủ đề hỏi.
Mặc Hàn được Thanh Vũ nhờ chỉ dạy cho đám người trẻ tuổi kia.
‘’Diêu Hạo thông minh, can đảm, trọng nghĩa khí, là một tiểu tử chân thành,
tính tình của hắn làm cho hắn dễ dàng bị người khác lợi dụng, còn Diêu Nguyệt
ở ngoài cứng rắn, bên trong mềm yếu, tính tình hiền dịu, có lòng thương người,
nhiều tội trạng đã bị phán nhẹ đi bởi Diêu Nguyệt.’’
‘’Hai anh em họ đều là ngọc thô, cần được thời gian và trải nghiệm để mài dũa
thành một viên bảo ngọc, Giáo Hoàng không cần lo lắng.’’
Thanh Vũ nghe được đánh giá của Mặc Hàn, không khỏi thở dài một hơi, bởi vì
Thanh Vũ dự định sẽ bồi dưỡng những người đã trợ giúp hắn đầu tiên, lúc trước
Thanh Vũ không có cách nào, nhưng bây giờ có Tạo Hóa Đan, chỉ cần thời cơ
thích hợp là có thể đột phá cực hạn.
‘’Ta nghe nói trong Giáo Đình có một vị Hồng Y giáo chủ tên là Ngọc Trang,
không biết vị kia đang ở nơi nào?’’
Mặc Hàn quay qua hỏi Lưu Úc.
Lưu Úc cười khổ nói: ‘’Mặc dù ta là Quang Minh Thánh Kỵ sĩ đoàn trưởng, nhưng
ta cũng không biết hành tung của Ngọc Trang.’’
Nói xong Lưu Úc nhìn về Thanh Vũ, ngay cả Không Thiên Hà cũng hiếu kỳ với vị
Giáo Chủ không biết mặt này.
Thanh Vũ cảm nhận được ba ánh mắt, hắn cười nói: ‘’Ngọc Trang đang trên đường
đến một cái gọi là Trúc Cơ cốc để đột phá cảnh giới cao hơn, có lẽ trong một
tháng sẽ trở về, khi đó các ngươi có thể nhìn thấy.’’
Trúc Cơ cốc, ba chữ này làm cho ba người sững sờ, không ngờ Ngọc Trang lại
đang đến đó, Không Thiên Hà thì ít thông tin hơn Mặc Hàn, cho nên Không Thiên
Hà chỉ sững sờ mà thôi, còn Mặc Hàn thì kinh hãi, bởi vì hắn biết, chỉ có nhất
tinh thiên tài vào đó mới có một phần trăm cơ hội đột phá cảnh giới cao hơn,
nhưng Thanh Vũ nói ra điều này một cách tự tin, việc này đáng để Mặc Hàn suy
nghĩ.
Vừa đi vừa nói, đám người Thanh Vũ dần dần nhìn thấy một tia ánh sáng nhỏ bé
đang tỏa ra từ phía trước như đang báo hiệu lối ra đã đến.
Tốc độ của mọi người không tự chủ được tăng lên, ngay cả Thanh Vũ cũng hiếu kỳ
về Thế Giới mới này.
Cuối cùng, họ nhìn thấy một vòng tròn, hiện ra bên trong nó là khung cảnh của
Thế Giới khác, bốn người bước vào trong nó.
…
‘’Lâm Phong ca ca, ngươi xem này, đóa hoa kia thật là đẹp.’’
Tiếng nói trong trẻo phát ra từ miệng của một cô gái, đặc biệt là cô ta có bảy
cái đuôi màu trắng ngà đang đong đưa ở phía sau.
Dáng người tuyệt mỹ, thân hình đầy đặn, phía dưới hai đồi phong cao vút là một
đường cong uốn lượn, lộ ra cái mông căn tròn.
Đây không phải là Nguyệt Linh hay sao?
Giờ phút này, Lâm Phong nhìn Nguyệt Linh một cách bất lực, hai người họ đã lên
đường đi đến phía đông bắc từ vài ngày trước, bởi vì thân thế của Nguyệt Linh
không tiện hiển lộ ở ngoài, cho nên Lâm Phong đã cùng Nguyệt Linh đi vào rừng.
Lúc đầu, Lâm Phong còn nghĩ rằng Nguyệt Linh đang lo lắng cho bạn bè ở xa, cho
nên tốc độ phải nhanh. Không ngờ, sự thật lại trái với suy nghĩ của Lâm Phong,
Nguyệt Linh hoàn toàn đang đi ngắm cảnh du lịch chứ không phải đi thăm bạn bè
a!
Lâm Phong thở dài trong khi nhìn Nguyệt Linh đang hiếu kỳ đánh giá một loài
hoa lạ.
‘’Không biết khi nào chúng ta mới tới nơi đây!’’ Lâm Phong cằn nhằn một câu.
Nguyệt Linh hoàn toàn không để ý đến biểu hiện của Lâm Phong, cô chỉ cười tươi
nói: ‘’Lâu lắm rồi ta mới có thời gian rảnh như thế này, nếu không thư giản
một chút thì ta có lỗi với chính mình, Lâm Phong đại ca cũng nên thưởng thức
cảnh đẹp xung quanh đi, điều này làm cho tâm hồn thư giãn không còn sầu lo
nữa.’’
Lâm Phong không cảm nhận được khung cảnh này có gì đẹp, bởi vì hắn không biết
rằng, chuỗi ngày sinh sống của Nguyệt Linh chỉ có chạy trốn, chìm đắm trong
dục vọng mãnh liệt của nhân loại và hung thú, sống như vậy không khác gì đang
ở trong địa ngục.
Cho nên Nguyệt Linh mới có thể vui vẻ thưởng thức chuỗi ngày bình yên này. Còn
đám bạn của cô ở xa, cô hoàn toàn không lo lắng cho họ, có kẻ nào sống sót
trong địa ngục lâu như vậy mà còn không biết tự lo cho mình?
Còn Nguyệt Linh lại không biết được Lâm Phong đang nôn nóng báo thù cho Gia
Tộc của mình, thù hận này đã gần như muốn áp chế lại Quang Minh Thánh Điển
đang cố phòng thủ lấy tâm trí của Lâm Phong.
Thanh Vũ thấy rằng, Lâm Phong không thể tu luyện nhiều được nữa, điều này làm
cho căn cơ của Lâm Phong vững chắc, cho nên Thanh Vũ mới gọi Lâm Phong đi cùng
Nguyệt Linh để thoát khỏi tình trạng này, dù sao Lâm Phong cũng có một cái bùa
hộ mệnh, ít nhất thì nó cũng có thể bảo vệ bọn họ.