Người đăng: thanhsontv2009
‘’Không biết Giao Hoàng muốn tổ chức việc này như thế nào?’’ Mặc Hàn gật đầu,
rồi nói.
‘’Theo hình thức một thương hội đi, chúng ta sẽ tạo ra một loạt những phân bộ
trên các thế lực khác nhau, những phân bộ đó có nhiệm vụ là bán đi những đặc
sản của Giáo Đình.’’ Thanh Vũ suy nghĩ một hồi rồi nói.
‘’Làm như vậy rất tốt, nhưng nó sẽ động chạm đến lợi ích của những thương hội
khác, tất nhiên những thương hội đó sẽ không khoanh tay đứng nhìn, xin Giáo
Hoàng nghĩ lại.’’ Mặc Hàn không cho là đúng, việc này quá nguy hiểm, bị vạn
chúng chú mục không tốt lành gì!
‘’Giáo Hoàng có thể nghĩ đến lợi ích thiết thực của cửa hàng không? Chúng ta
có thể tạo ra một tiệm, bán đầy đủ những thứ mà người khác cần, gọi là tiệm
tạp hóa đi, nếu họ muốn điều tra tình trạng thân thể của mình, ta có thể cung
cấp cho họ Điều Tra Ngọc, nếu họ muốn mua đan dược thì ta sẽ bán cho họ, nếu
họ muốn mua những thứ khác mà họ đang cần gấp, cái giá của nó sẽ rất cao.’’
Mặc Hàn đề nghị.
Nghe những lời của Mặc Hàn nói, Thanh Vũ không khỏi gật đầu, điều này sẽ lợi
dụng tối đa chức năng trong cửa hàng.
Không ngờ Mặc Hàn lại nghĩ đến nó nhanh như vậy, xem ra giao công việc này cho
Mặc Hàn là đúng.
‘’Tốt, việc này cứ như vậy đi, từ bây giờ ngươi sẽ là người phụ trách Tiệm Tạp
Hóa Quang Minh, ngươi có thể chiêu mộ những người đã trở thành Tín Sứ trước,
phạm vi khi mới bắt đầu, ta nghĩ chỉ ở xung quanh hai quốc gia là Không Vũ và
Kinh Hồng, từ từ, thực lực của chúng ta mạnh hơn, sẽ chạm tay đến những thế
lực khác.’’
Thanh Vũ nhìn Mặc Hàn rồi nói, coi như đã giao nhiệm vụ cho hắn, hắn làm cách
nào là việc của hắn, Thanh Vũ không tiện nhúng tay vào.
Đột nhiên cảm nhận được một trọng trách nặng nề ở trên vai, Mặc Hàn không
những không lo lắng, mà ngược lại, hắn vui vẻ tiếp nhận việc này, đây chính là
đường tắt để hắn khôi phục tu vi.
Bởi vì bị trọng thương chưa khỏi, mỗi lần hắn vận dụng tu vi, thương thế đều
nặng hơn, cho nên Mặc Hàn không thích hợp những nhiệm vụ chiến đấu. Thanh Vũ
nghĩ đến tình trạng của Mặc Hàn, cho nên mới làm như vậy.
‘’Thuộc hạ sẽ không phụ lòng của Giáo Hoàng đại nhân.’’ Cuối cùng, Mặc Hàn nói
ra một câu chắc như đinh thép.
Mặc Hàn rời khỏi, mang theo lòng tin mãnh liệt tạo dựng sự nghiệp duy trì
nguồn nhiên liệu cho Giáo Đình.
Ngày hôm sau, Mặc Hàn chiêu mộ gần một trăm người của Giáo Đình, đi đến khắp
những tòa thành trì lớn của Không Vũ và Kinh Hồng quốc, tạo ra một loạt tiệm
tạp hóa Quang Minh, gây nên chấn động cho những vị thành chủ không nhỏ.
Nghĩ đến đây là quyết định của Giáo Hoàng, những vị thành chủ đều có lòng ủng
hộ, hết sức giúp đỡ tiệm tạp hóa Quang Minh.
Vương Thành, tiệm tạp hóa Quang Minh tọa lạc tại trung tâm của vương thành, nó
là một dãy nhà to lớn có ba tầng, đại diện cho Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết Đan.
Khi tiệm tạp hóa này được xây dựng lên, mọi người đều hiếu kỳ tới tham quan.
Khi vừa bước vào tiệm tạp hóa, có một dòng chữ lớn được điêu khắc trên một tấm
bảng to, treo giữa tiệm, phát ra từng tia khí tức mạnh mẽ, đây là một loại
phù.
Trên tấm bảng viết: Chỉ cần ngươi muốn thứ gì, cứ việc nói ra, bổn tiệm đều có
hết!
Không có đồ vật gì bổn tiệm không có, chỉ sợ ngươi không đủ linh thạch!
Những chữ này như đang khiêu khích mọi người, lập tức đám người xôn xao, nhao
nhao nói ra đồ vật.
Cho đến khi người phụ trách tiệm ở vương thành là Trần Liễu, hắn đem ra một
loạt những thứ đồ đáp ứng toàn bộ nhu cầu của mọi người, đến đây, sự hoài nghi
đó đã biến mất.
Một tên thiếu niên từ từ bước vào trong tiệm tạp hóa, quần áo hắn lam lũ,
nhiều nơi còn có vết khâu vá, khi hắn bước vào, người quản lí nơi đây lập tức
đến tiếp đón, thái độ bình đẳng, nói:
‘’Không biết vị khách này đến đây cần mua thứ gì?’’
Người thiếu niên này là tên luyện khí tầng ba mà Lâm Phong đã cứu tại Không
Tinh thành, bởi vì hắn đắc tội một tên thiếu gia con của thành chủ, cho nên
nhiều tên côn đồ cắc ké đã kiếm hắn để bắt lập công.
Trải qua những cuộc vây vét, hắn vẫn thoát khỏi tầng tầng cạm bẫy, khi hắn
nhận được tin tức, Quang Minh Giáo Đình đã chấp chưởng vùng đất này, tạo ra
những luật lệ mà không ai dám vi phạm, cho nên tên thiếu niên tên Lý Ngôn này
mới dám đến vương thành.
Hắn cảm nhận được tu vi của mình không tăng tiến, cho dù hắn cố gắng tu luyện
như thế nào, thì một tia tu vi cũng không tăng lên, làm cho hắn cảm nhận được
sợ hãi về tương lai của mình.
Khi tiệm tạp hóa Quang Minh dương danh ra ngoài, Lý Ngôn đã tìm đến đây.
Nhìn thấy người tiếp đón, đối phương lại có tu vi cao hơn hắn nhiều, Lý Ngôn
không dám thất lễ, ôm quyền nói: ‘’Tại hạ tên là Lý Ngôn, nghe danh tiệm tạp
hóa Quang Minh mà đến cầu một cái Điều Tra Ngọc thuộc cảnh giới Luyện Khí
kỳ.’’
Người tiếp đón nghe Lý Ngôn nói ra một cách khách sáo, hắn cười nói: ‘’Một cái
Điều Tra Ngọc cảnh giới Luyện Khí kỳ cần năm mươi viên linh thạch.’’
Năm mươi viên linh thạch gần như là tất cả tài sản của Lý Ngôn, nhưng Lý Ngôn
giao ra một cách không chần chừ.
Tiếp nhận viên ngọc trên tay, Lý Ngọn ôm quyền một cái rồi rời khỏi đây. Khi
bước ra khỏi cửa hàng, hắn bóp nát viên ngọc, viên ngọc biến thành một vệt
sáng bao phủ toàn bộ thân thể hắn, trong đầu hắn hiện ra vô số tin tức về thân
thể mình.
Lý Ngôn nhận được thông tin, khi hắn nhìn vào thông tin này, trong đầu hắn có
tiếng oanh minh,
Cực Lôi Thiên Thể ở trạng thái chưa kích hoạt, một trong 36 Thiên Thể hệ Lôi,
tác dụng phụ là ăn mòn thân thể cho đến khi sinh cơ tịch diệt, thân thể biến
thành tro tàn.
Muốn kích hoạt cần chịu 81 đạo sấm sét, mới có một tia hi vọng làm thức tỉnh
Cực Lôi Thiên Thể.
Khi kích hoạt Cực Lôi Thiên Thể, cảnh giới tăng mạnh, lực sát thương khủng
khiếp!
Như cảm ứng được thân thể của hắn, hạt mưa trên bầu trời từ từ rơi xuống, làm
ướt cả vương thành, mây đen cuồn cuộn gào thét ra những tia sấm chớp.
Lý Ngôn lấy lại tinh thần, nhìn về những tia sấm chớp kia, ánh mắt kiên quyết,
hai tay của hắn nắm chặt!
Mặc Hàn không biết việc làm của mình đã vô tình đánh thức một tên thiếu niên
đầy nhiệt huyết, hắn đang kiểm tra những lợi nhuận từ năm ngày qua.
Bởi vì mới khai trương, số lượng khách rất lớn, mỗi ngày lời khoảng năm ngàn
linh thạch, trả lương cho đám nhân viên thì còn lại bốn ngàn!
Đây là một con số cực kỳ lớn, nếu không phải cửa hàng của Hệ Thống bán giá quá
cao, thì số lượng này có lẽ đã tăng lên gấp mấy lần.
Đừng khinh thường tài phú mà những tán tu có thể đem lại, nếu cộng tất cả tài
phú của tán tu ở một vương quốc, thì số lượng tài phú kia có thể gấp một ngàn
lần thế lực làm chủ vương quốc kia.
Tán tu không có nơi ở cố định, bọn họ di chuyển đồng nghĩa với tài phú chuyển
dời từ vùng này sang vùng khác, làm cho những giá cả chênh lệch rất lớn.
Mặc Hàn còn nghe nói có một tên tu sĩ đã đến đặt hàng gần năm trăm cái Băng Vệ
Cầu, nó có tác dụng giảm đi sự ảnh hưởng của khí lạnh, giá cả cũng không mắc,
nhưng nếu bán chúng ở một nơi đang xảy ra nạn tuyết rơi thì sao?
Giá cả lật lên gấp trăm lần!
Mặc Hàn cũng không làm việc này, nếu hắn làm cho tới cùng, tất nhiên sẽ bị
nhiều người không vui, cho nên hắn mắt nhắm mắt mở nhìn mà thôi.
Kinh Nhân Đức trở về Kinh Hồng quốc, bởi vì cha của hắn là quốc vương đã xác
định người kế vị tiếp theo là Kinh Nhân Đức.
Gần như 80% công việc lớn nhỏ của Kinh Hồng quốc đều do Nhân Đức quản lí, cho
nên việc hắn truyền bá Quang Minh Chi Thần không gặp một chút khó khăn gì, cho
dù là cha của hắn cũng không hỏi tới.
Việc Mặc Hàn xây dựng một loạt dãy tiệm tạp hóa ở trên Kinh Hồng quốc, Kinh
Nhân Đức không những không đố kỵ mà còn hết lực giúp đỡ, bởi vì hắn biết mình
đang ở vị trí nào, sự tham lam quyền lực sẽ không giúp ích gì được cho hắn lúc
này.
Cũng bởi vì hắn cảm thấy mình thiếu Mặc Hàn một ân tình, đến thời điểm thích
hợp, tất nhiên Kinh Nhân Đức sẽ báo đáp ân tình này.