Thất Sắc Cổ Tông, Thân Bất Do Kỷ!


Người đăng: thanhsontv2009

Thất Sắc Cổ Tông, một trong những tông môn nằm ở phía nam của Thế Giới Tu
Chân.

Người đời tương truyền rằng người sáng lập ra Thất Sắc Cổ Tông chính là một
Tiên Nhân đã phi thăng đến Tiên Giới, nhờ sự ủng hộ, giúp đỡ của vị Tiên Nhân
này nên Thất Sắc Cổ Tông mới phát triển mạnh mẽ trong vòng mười ngàn năm, nó
vươn mình từ một tông môn nhỏ bé trở thành một quái vật khổng lồ.

Thất Sắc Cổ Tông, một trong những bá chủ chiếm lấy phần lớn diện tích ở Lục
Địa Phía Nam, là thế lực dẫn đầu của hàng trăm thế lực tám sao, sự ảnh hưởng
của nó mạnh đến nổi quyết định vận mệnh của toàn bộ hàng trăm ngàn tỷ sinh
linh!

Một trong những đầu lĩnh của Thế Giới Tu Chân, thế lực chín sao, Thất Sắc Cổ
Tông!

Người ta còn nghe nói, từ thuở lập tông, vị Tiên Nhân kia có bảy người con, vì
dòng máu Tiên Nhân cao quý nên bảy người đều là thiên tài tuyệt thế, nắm giữ
thể chất hơn xa người thường, tất cả đều là Đạo Thể!

Sau này, Tiên Nhân phi thăng lên tầng trời rộng lớn hơn, còn bảy người con vẫn
nán lại Thế Giới Tu Chân trong vòng một ngàn năm, từ đó khai chi tán diệp, mở
rộng gia tộc sau đó mới tiếp bước của vị Tiên Nhân, bay về phía Tiên Giới.

Mỗi một gia độc đều có nét đặc trưng riêng đó chính là thể chất được truyền
thừa từ tổ tiên!

Thế nhưng, trong vòng ba ngàn năm sau, bảy gia tộc dần dần biến mất vì một lý
do nào đó, thế chất đặc biệt cũng dần lụi tàn, biến thành khói bụi, không còn
tồn đọng lại trên thế gian.

Tuy vậy, Thất Sắc Cổ Tông lại chào đón một thời kỳ phát triển mạnh mẽ, bởi vì
mỗi một đời Tông Chủ đều nắm giữ thể chất đáng sợ bậc nhất Thế Giới Tu Chân.

Thất Sắc Thánh Thể!

Một thế chất cực kỳ mạnh mẽ, giúp cho người sở hữu nó nắm giữ sức mạnh của ngũ
hành, không những vậy, lại còn nắm giữ hai màu sắc đại diện cho cái chết và
sinh mệnh, đó là màu đen và màu trắng.

Màu vàng đại diện cho Kim Sắc Đạo Thể, hệ kim trong ngũ hành.

Màu xanh đại diện cho Lục Sắc Đạo Thể, hệ mộc trong ngũ hành.

Màu lam đại diện cho Lam Sắc Đạo Thể, hệ thủy trong ngũ hành.

Màu đỏ đại diện cho Xích Sắc Đạo Thể, hệ hỏa trong ngũ hành.

Màu xám đại diện cho Hôi Sắc Đạo Thể, hệ thổ trong ngũ hành.

Hai màu sau cùng là Hắc Sắc Đạo Thể cùng với Bạch Sắc Đạo Thể.

Đó cũng là bảy loại thể chất đặc biệt của bảy người đời sau của Tiên Nhân sáng
lập ra Thất Sắc Cổ Tông!

Giờ phút này, tất cả Đạo Thể đó đều là một phần của Thất Sắc Thánh Thể, thứ
chứng minh cho quyền lực cao thượng của Tông Chủ Thất Sắc Cổ Tông.

Rất nhiều sách sử ghi về Thất Sắc Cổ Tông đã bị mất, hoặc cũng có thể là có
người đã xóa bỏ chúng vì để che dầu một bí mật nào đó không muốn người khác
biết được, và sự thật đang dần bị quên lãng, sự tồn tại của bảy loại Đạo Thể
kia chìm vào hư không.

Hôm nay là một ngày bình thường như bao ngày khác, hàng trăm triệu đệ tử của
Thất Sắc Cổ Tông đang ra sức tu luyện vì một tương lai có thể xông pha thế
giới, tạo ra uy danh để lưu truyền ngàn năm, đó chính là ước mộng, là động lực
thúc đẩy các đệ tử trẻ tuổi.

Nhìn từ truyền cao xuống dưới Thất Sắc Cổ Tông chỉ thấy một dãy đất rộng lớn
gần như không có điểm giới hạn, không khí trong lành với những làn hơi mỏng
manh ngập tràn linh khí, chỉ cần hít một hơi nhẹ là có thể giúp cho tu sĩ
Luyện Khí Kỳ cảm thất khoan khoái, thoải mái như thể muốn đột phá, tu sĩ Trúc
Cơ kỳ trở lên thì dễ dàng tìm hiểu pháp thuật, tìm hiểu đạo lý trong mỗi câu
chữ trong sách tu luyện của người xưa ghi lại, bởi vì đây là hoàn cảnh tốt
nhất của Thế Giới Tu Chân dành cho tu sĩ.

Xen kẽ giữa bầu không khí tươi mát, sức sống nồng nhiệt này là những kiến trúc
cổ xưa xây dựng dựa trên từng ngọn núi cao ngút hay men theo các dòng sông lớn
thơ mộng nhưng không kém phần trang nghiêm, các dãy cung điện nguy nga kéo
dài, những ngôi đình đài lầu các trang nhã, có tiếng cười nói, có tiếng bàn
luận của các tu sĩ cứ vang vọng làm cho người khác hướng tới.

Còn có các vệt sáng đủ loại màu sắc cứ bay vụt qua bầu trời để lại từng điểm
ánh sáng lấp lánh lộng lẫy, mỗi một vệt sáng đó đều là tu sĩ đang bay lượn
trên các loại pháp bảo.

Còn có từng bóng mờ khổng lồ in sâu lên mặt đất kéo dài đến hàng ngàn mét, mỗi
một lần xuất hiện, chúng đều trở thành trung tâm của sự chú ý và để lại những
cơn cuồng phong gào thét, chúng là thú cưỡi của các đệ tử cường đại của Thất
Sắc Cổ Tông, mỗi một hung thú đều tỏa ra hung uy ngập trời, nhưng dù mạnh mẽ
tới mức nào, bọn hung thú vẫn ngoan ngoãn khi bay lượn trên vùng trời này.

Tất cả những thứ đó tạo nên một Thất Sắc Cổ Tông giống như xứ sở của Tiên Nhân
trong lời kể của những câu chuyện thần tiên cứ truyền qua từng thế hệ làm
người phàm trông ngóng.

Đây chính là Thất Sắc Cổ Tông!

Ở trung tâm của mọi thứ là một cung điện cổ phác, nó nằm trên đỉnh của một
ngọn núi cao trăm ngàn mét, nó ẩn mình trong những đám mây trắng tuyệt đẹp, và
nó cũng là nơi cao quý nhất, trang nghiêm nhất của Thất Sắc Cổ Tông.

Thất Sắc Thánh Điện!

Vào lúc này, có một vài hình bóng mờ nhạt đang ở bên trong Thất Sắc Thánh
Điện.

“Việc đó đã điều tra thế nào rồi?” Một bóng mờ hư ảo ngồi trên cái ghế lớn cất
tiếng nói tựa như âm thanh vang xuống từ tầng trời cao làm người khác sinh
lòng kính phục.

“Thưa Tông Chủ, theo như chỉ thị của ngài, chúng tôi bắt tay vào điều tra về
sự tồn tại của Hắc Sắc Đạo Thể nhưng không tiến triển không được khả quan cho
lắm.” Một người đứng bên dưới lập tức cúi đầu báo cáo.

“Nói điểm chính!” Người kia lạnh nhạt ngắt ngang.

“Chú Sư của chúng ta đã dùng Ma Chú Hồn Dẫn dựa trên phần mộ của… nhưng lại
không thể tìm thấy vị trí của Hắc Sắc Đạo Thể, chỉ biết rằng Hắc Sắc Đạo Thể
đang ở phía đông.” Người đứng ở dưới nói với giọng điệu cẩn thận, dường như
hắn ta không muốn nhắc đến phần mộ của một tồn tại nào đó vì cấm kỵ.

“Hắc Sắc Đạo Thể, bảy ngàn năm lại hiện thế, không ngờ người kia lại ẩn dấu
sâu như vậy…” Người ngồi trên ghế lớn trang nghiêm bình tĩnh mở miệng.

“Dù sao đó chỉ là một Đạo Thể nhỏ nhoi, không thể gây ra sóng gió gì, chúng ta
cũng không cần để ý.” Người đứng bên dưới nhẹ giọng nói.

“Hồ đồ!” Một tiếng quát uy nghiêm lập tức vang vọng khắp Thất Sắc Cổ Điện,
tiếng quát này ẩn chứa sức mạnh vô cùng to lớn làm người đứng bên dưới khụy
một chân vào mặt đá cứng rắn, mồ hôi chảy ròng.

“Hắc Sắc Đạo Thể chính là sức mạnh của tử vong, bọn họ có thể tiếp tục truyền
thừa cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng có thể truyền thừa là một chuyện, giữ được
truyền thừa hay không là một chuyện khác.”

“Ngươi hãy phái người đi tìm kiếm Hắc Sắc Đạo Thể, nếu tìm thấy, lập tức diệt
trừ!”

“Ta không muốn nhìn thấy bất cứ một mối nguy hiểm nào có hại đến Thất Sắc Cổ
Tông!”

“Sáu truyền thừa kia cũng đã đứt đoạn, Hắc Sắc Đạo Thể cũng không thể tồn
tại!”

“Vâng, thuộc hạ hiểu rõ!” Người ở dưới liền cúi đầu đáp, sau đó biến mất như
thể hòa tan vào hư không.

“Hắc Sắc Đạo Thể, điểm yếu cuối cùng của Thất Sắc Thánh Thể, đúng là một thứ
khiến người khác cảm thấy chán ghét!” Sau cùng, còn lại duy nhất một người ở
trong Thất Sắc Thánh Điện với nét mặt trầm tư.

“Năm xưa tổ tiên thi triển Thôn Thể Đại Pháp, âm thầm tiêu diệt bảy đại gia
tộc nhầm luyện thành Thất Sắc Thánh Thể, chuyện này tuyệt đối không thể để
người khác biết được…”

Trong vòng một ngày này, nhiều tu sĩ mang trong mình nhiệm vụ tuyệt mật phóng
mình ra khỏi Thất Sắc Cổ Tông, bọn họ biến thành một luồng ánh sáng màu đen
như thể ma quỷ bước ra từ địa ngục để đi về phía đông, truy tìm người mang
trong mình thể chất, Hắc Sắc Đạo Thể!

Đây có lẽ là sự bắt đầu của một trận gió tanh mưa máu, bão tố của vùng biển
phía đông!

Loạn Giới Thâm Hải, một nơi nào đó trên vùng biển thần bí.

Đảo Chết – một cái tên quá đỗi quen thuộc đối với tu sĩ ở Loạn Giới Thâm Hải,
như chính cái tên của nó, Đảo Chết là những hòn đảo không có sự sống của bất
kỳ một sinh vật nào, dù cho thực vật sống dai và sinh sôi nhanh như loài cỏ
dại cũng không thể mọc lên ở nơi đó.

Vì nhiều nguyên nhân khách quan hay chủ quan khác nhau như động đất, núi lửa,
sóng thần, bão táp hay những trận chiến của tu sĩ cường đại chỉ cần dùng một
tay là có thể san bằng một vùng đất lớn, cho nên các hòn Đảo Chết ngày một gia
tăng.

Hiển nhiên, mỗi một lần Đảo Chết xuất hiện, kéo theo nó hàng sinh mệnh của
hàng triệu, hàng tỷ sinh linh vô tội khác.

Nhưng dù cho tàn nhẫn đến mức nào, số lượng Đảo Chết vẫn luôn tăng lên mà
không có dấu hiệu dừng lại.

Có lẽ, đối với tu sĩ, đối với hải yêu, yêu tộc ở trên lục địa, hay thậm chí là
hung thú, sự xuất hiện của Đảo Chết gần như không liên quan gì đến bọn họ, vì
vậy, họ cứ thờ ơ, không ngó ngàng gì đến hiện trạng này.

Hôm nay, ở một hòn Đảo Chết, một người cao khoảng một mét bảy lăm, bảy sáu
đang đứng ở trên không trung, gương mặt bị ẩn đằng sau một cái mũ giống như
nón lá nhưng lại có màn che màu đen, đôi mắt toát ra một thần thái lạnh lùng
trong khi nhìn xuống phía dưới vùng đất rộng lớn, một vùng đất vốn dĩ có nhiều
con người đang sinh sống.

Đây là một hòn Đảo Chết mới xuất hiện chưa lâu, khoảng chừng năm trăm năm
trước.

“Ma Hồn Tông từng xây dựng tông môn ở trên hòn đảo này, sau đó đổi tên thành
Ma Hồn Đảo, khi nó trở thành một hòn đảo chết, tất cả thế lực ở gần đây đều
ngạc nhiên, ai nấy đều cảm thấy bất an nên bắt đầu truy tìm nguyên nhân vì sao
nó lại trở thành như vậy, đáng tiếc, năm trăm năm qua đi, lý do đó vẫn là một
bí ẩn!” Đột nhiên, một tiếng nói nhàn nhạt vang lên kể về sự hình thành và
lịch sử của hòn Đảo Chết xơ xác bên dưới.

“Tự gây nghiệt, không thể sống!” Người đội nón đen bình tĩnh cất tiếng nói, âm
thanh không thể hiện cảm xúc gì.

“Nhưng lại gây hại đến hàng trăm triệu sinh linh vô tội, chết không thể siêu
sinh là một trừng phạt còn nhẹ đối với bọn chúng!”

“Ngươi biết nguyên nhân ư?” Một người bỗng dưng hiện ra từ hư vô, dù là hỏi
nhưng lại có vẻ không để ý lắm đến câu trả lời.

“Ta có thể nhìn thấy quá khứ!” Người đội nón đen hờ hững nói ra.

“Vậy ngươi có thể nhìn thấy tương lai không?” Người mới tới nhàn nhạt hỏi, đôi
mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng ẩn chứa sát khí khủng bố, dường như có oán hồn
đang bay xung quanh hắn rồi rít gào một cách phẫn nộ, điên cuồng.

“Không thể!” Người đội nón đen lắc đầu trả lời, hắn không quay đầu lại, tựa
như hắn không cảm nhận được sát khí phát ra từ người mới tới, một kẻ địch muốn
lấy mạng của hắn.

“Nhưng ta có thể đoán trước tương lai của ngươi!” Sau cùng, người đội nón nén
quay đầu nhìn vào người kia.

Giọng nói trở nên nghiêm túc hơn nhiều:

“Ngươi sẽ chết!”

“Đúng vậy!” Người mới đến cười nhẹ một tiếng.

“Giết người thì phải luôn luôn chuẩn bị cho việc bản thân bị người khác giết
chết!”

“Cần gì phải như vậy?” Người đội nón đen lắc đầu nói như thể hắn đang tiếc cho
một mạng sống chuẩn bị mất đi một cách vô nghĩa.

“Ta không có lựa chọn!” Người kia bình tĩnh nói ra, đôi mắt nhìn chăm chú vào
người đội nón đen.

“Tận Thế Ma Tôn, ta có thể thổi một bài chứ?” Hắn ta tiếp tục hỏi trong khi
lấy một chiếc lá cây màu xanh ra rồi đưa lên để cho người đội nón đen có tên
gọi là Tận Thế Ma Tôn nhìn thấy.

“Có thể!” Tận Thế Ma Tôn nhẹ nhàng gật đầu.

“Một khúc này, đã lâu rồi chưa thổi, nếu như nghe không hay thì ta xin lỗi
trước!” Người kia cười khẽ một tiếng rồi bắt đầu đưa chiếc lá cây lên miệng để
thổi.

Một giai điệu phát ra từ lá cây thì có thể nghe hay như thế nào? Nó chỉ là một
giai điệu một màu, chán ngắt nhưng khi được người kia trình diễn thì Tận Thế
Ma Tôn lại nhìn thấy những thứ khác ẩn trong giai điệu đó.

Một giai điệu trẻ tuổi, một giai điệu như thể đang kể về tuổi thơ vui vẻ của
một người nào đó.

Một giai điệu lại giống như đang tiễn biệt về khoảng thời gian tươi đẹp kia,
một lời vĩnh biệt, một giọt nước mắt đau khổ hay có thể là một sự tự trách.

Một đứa trẻ ngồi trên lưng một con trâu đực lớn, bọn họ đang đi dạo giữa một
nơi tràn ngập cỏ dại màu xanh biếc, đứa trẻ cầm trên tay chiếc lá cây xanh và
thổi lên âm thanh khó nghe.

Tuy vậy, con trâu vẫn híp mắt lại, giống như nó đang hưởng thụ phúc giây yên
bình bên người bạn.

“Này Trâu ơi, ta nghe cha ta nói rằng ông ấy sẽ mua thêm một con trâu cái về
để làm bạn với ngươi, còn nghe cha ta muốn ngươi phải nỗ lực sinh con gì đó.”

“Ngươi phải nghe lời đấy Trâu!” Đứa trẻ vỗ đầu con trâu đực trong khi cười nói
rộn rã.

Trâu là loài vật giúp cho nông dây cày cấy trên ruộng đồng nên được người dân
yêu thích, không ai lại đi mổ thịt trâu để ăn cả.

Con trâu đực nghe vậy, nó kêu lên một tiếng vui vẻ dù nó không hiểu gì hết,
thế là cả hai cùng đi xuống khỏi cánh đồng cỏ dại, quay trở về thôn làng yên
bình.

Nhưng có lẽ, thôn làng kia, sẽ không bao giờ tồn tại được nữa.

“Không!” Đứa trẻ gào khóc nhìn thôn làng đang bị một ngọn lửa nóng bỏng nhấn
chìm, ngọn lửa này rất kỳ lạ, dù cho người dân cố gắng dập tắt thế nào cũng
không được, nó lan rộng và bao quanh toàn bộ thôn làng.

Đứa trẻ đau khổ nhìn từng người quen bị lửa đốt chết, từng người một, họ đã
từng chào hỏi và dạy cho đứa trẻ nhiều điều.

Sau cùng, khi nhìn thấy cha mẹ, anh chị đang dần bị ngọn lửa nuốt chửng, đứa
trẻ liều mạng thúc giục con trâu đực để phóng qua ngọn lửa nhầm tới bên cạnh
người thân, không vì một lý do nào cả, chỉ vì đứa trẻ nhìn thấy những thứ gọi
là hạnh phúc đang dần biến mất, từng chút, từng chút một.

Con trâu đực không sợ hãi, ở thời khắc nguy hiểm, nó vẫn lao đến, đâm xuyên
qua bức tường lửa to lớn, nó đã quyết định rằng một đi không trở lại, dù nó là
động vật nhưng nó đã sinh sống ở bên gia đình đứa trẻ hơn mười năm trời, tình
cảm cứ thế hình thành một cách vô thức.

Nhưng mà, ngọn lửa kia, nó chẳng hề cảm thông với bất cứ thứ tình cảm gì!

Nó vô tình thiêu cháy con trâu đực, nó lạnh lùng cắn xé toàn bộ người thân của
đứa trẻ.

Cuối cùng, đứa trẻ ngất đi, nó nằm trơ trọi giữa ngọn lửa, đôi tay giơ về phía
trước với một ý chí kiên định, chỉ vì muốn đến bên cạnh người thân.

“Thật là một đứa trẻ có tiềm năng, ý chí này, tương lai của nó chắc chắn không
đơn giản!” Một tiếng nói già nua đột ngột vang lên bên cạnh đứa trẻ.

Khi tỉnh lại, đứa trẻ đã ở trên một tông môn của người tu luyện, còn ngôi làng
kia thì đã bị đốt thành tro bụi, không còn tồn tại nữa.

Mặc cho đứa trẻ kia đau khổ, khóc lóc đến cỡ nào thì hiện thực vẫn là như thế,
nó gần như muốn tìm đến cái chết, toàn bộ thế giới của nó đã bị sụp đổ vì một
ngọn lửa đó.

“Ngươi không muốn trả thù sao?”

“Chính vì trận chiến của hai tu sĩ nên ngọn lửa kia mới xuất hiện rồi đốt
cháy, giết chết toàn bộ người thân của ngươi, nếu muốn trả thù, hãy tiếp tục
sống!” Tu sĩ già nua dùng giọng nói lạnh băng nói với đứa trẻ.

Sau ngày đó, đứa trẻ trở thành một người tu luyện, người đời gọi là tu sĩ, chỉ
vì một lý do duy nhất, trả thù!

Tu luyện chưa được bao lâu, người tu sĩ nhận đứa trẻ làm đệ tử bị ám sát bởi
một tổ chức gọi là Hắc Sát Thiên Mạc.

Không những vậy, đứa trẻ còn bị mang về Hắc Sát Thiên Mạc để nuôi dưỡng thành
sát thủ.

“Nếu ngươi muốn trả thù cho sư phụ ngươi, ngươi phải có sức mạnh để giết chết
ta!” Sát thủ Hắc Sát Thiên Mạc vừa dùng sức mạnh mang theo đứa trẻ vừa nói một
cách vô cảm.

Thấm thoát mấy trăm năm trôi qua, đứa trẻ nay đã tu luyện thành tài, và cũng
báo thù cho vị sư phụ bằng cách tự tay giết chết sát thủ kia, nhưng món hận
thù không đội trời chung vẫn còn đó.

Kẻ địch lại là một tu sĩ quyền lực của thế lực mạnh mẽ, hắn không còn cách nào
khác ngoài bám víu vào Hắc Sát Thiên Mạc, nếu như hắn có thể hoàn thành một
ngàn nhiệm vụ thì hắn sẽ được đặc cách ban thưởng tiến vào Độc Trì để cải tạo
cơ thể, nắm giữ Hắc Sát Thiên Mộc mạnh mẽ khiến cho người đời khiếp sợ.

Hoàn thành một ngàn nhiệm vụ, hắn sẽ có tư cách đứng trước mặt kẻ thù giết cha
mẹ, giết hại cả thôn làng kia để đòi lại cho bọn họ một công đạo!

Đây là nhiệm vụ thứ một ngàn của đứa trẻ đó.

Ngay khi vừa bị chỉ định nhiệm vụ, hắn đã biết, hắn phải chết.

Người ở trước mặt hắn là một tồn tại mới nổi danh trên Loạn Giới Thâm Hải, tuy
nhiên, danh tiếng mạnh cỡ nào, ghê gớm ra sao cũng không thể hù dọa đến hắn.

Hắn biết mình sắp chết vì một linh cảm của sát thủ đã hoàn thành chín trăm
chín mươi chín lần.

Giai điệu dần dần tan biến vào hư không, đứa trẻ từng cưỡi trên con trâu đực
đã biến mất, thay vào đó là một sát thủ lạnh lùng, sống chỉ vì trả thù.

“Thân bất do kỷ, mời!” Sát thủ vung tay lên, chiếc lá mà hắn coi là mạng sống
bay lên bầu trời rồi bị cơn gió cuốn đi về nơi phương xa, một thanh kiếm tẩm
đầy độc tố đâm mạnh đến Tận Thế Ma Tôn, một kiếm không hề chần chờ, một kiếm
dứt khoát lấy mạng.

Lúc này, Tận Thế Ma Tôn hơi ngẩng đầu lên, tiếng thở dài vang ra:

“Nếu như ai cũng có thể tự mình lựa chọn con đường phía trước thì ta cũng sẽ
không cần tồn tại.”

“Ngay cả chính ta, cũng không có quyền lựa chọn.”

“Nhưng mà, ta có thể cho ngươi tự mình lựa chọn!”

Ngay lúc này, tiếng nói của Tận Thế Ma Tôn vừa dứt thì thanh kiếm độc sắc bén
cũng ngừng hẳn, nó dừng cách cổ của Tận Thế Ma Tôn chừng một cm, còn Tận Thế
Ma Tôn vẫn ung dung như không hề biết bản thân vừa gặp nguy hiểm.

“Lời của ngươi là thật?” Sát thủ Hắc Sát Thiên Mạc trầm giọng hỏi, hắn đang
níu kéo một tia hi vọng cuối cùng dù cho việc làm này rất ngu ngốc, tin tưởng
vào kẻ mà hắn muốn ám sát ư?

“Dù người đời đồn ta là một ma đầu, nhưng ta không bao giờ nói dối!” Tận Thế
Ma Tôn cười khẽ một tiếng.

“Có cách nào chứ?” Sát thủ lắc đầu, nói với vẻ mặt tuyệt vọng.

“Ta có cách, nhưng trước hết, chúng ta phải chào đón những người bạn ở kia
đã!” Tận Thế Ma Tôn vừa trả lời vừa quay đầu nhìn về phía xa, nơi đó là vùng
biển màu xanh lam, trông thì êm đềm nhưng thực chất ẩn chứa vô số nguy hiểm
khủng khiếp.

Sát thủ Hắc Sát Thiên Mạc lập tức quay đầu nhìn về phía đó với nét mặt ngạc
nhiên, bởi vì hắn không cảm nhận được dao động linh lực hay sự tồn tại của
người nào.

Khoảng chừng hai giây sau, một nhóm người bay đến từ hướng đó, tổng cộng có
mười sáu người đang bảo vệ một cái Phượng Liễn xa hoa được kéo bởi bốn con
hung thú quý hiếm gọi là Thất Thải Khổng Tước.

“Ngươi có thể phát hiện chúng ta?” Một giọng nói êm tai, mềm mại phát ra từ
bên trong cái xe kéo đang bay lượn, âm thanh nhẹ nhàng hóa hợp với bảy màu sắc
rực rỡ xung quanh cái xe làm người khác cho rằng ngồi bên trong đó chính là
một Thiên Nữ không nhiễm trần thế.

“Thất Thải Khổng Tước, các người đến từ Thụy Vân Cổ Sơn?” Tận Thế Ma Tôn điềm
tĩnh nói ra.

“Thụy Vân Cổ Sơn!” Sát thủ Hắc Sát Thiên Mạc kinh hãi trong lòng, vẻ mặt hoảng
sợ nồng đậm.

Thụy Vân Cổ Sơn, thế lực tám sao cực kỳ nổi danh trong Loạn Giới Thâm Hải!


Quang Minh Thánh Thổ - Chương #744