Người đăng: thanhsontv2009
Sau khi cho Nguyễn Vu sử dụng một viên, Thanh Vũ còn lại mười một viên Quang
Minh Tín Ngưỡng quả.
Không ngoài ai khác, tất nhiên Thanh Vũ sẽ lựa chọn những người có tu vi cao
nhất để họ sử dụng.
Mặc lão và Kinh Nhân Đức cũng nằm trong số đó. Mặc lao lai lịch thần bí, còn
Kinh Nhân Đức thì là nhất tinh thiên tài, sau khi làm thành viên của Giáo Đình
sẽ thăng lên làm nhị tinh thiên tài.
Mặc lão cười khổ nhìn viên trái cây trên tay, cảm xúc trong lòng hắn ngỗn
ngang. Lúc xuất phát đến đây, hắn chỉ xem đây là công việc hơi khó một chút mà
không, nhưng lại không ngờ được lại xảy ra đủ thứ mọi chuyện.
Mặc lão là một cường giả Kết Đan đỉnh phong, có sư phụ là một tên Nguyên Anh
hậu kỳ, phải nói là thân phận của hắn lớn. Cho dù thủ lĩnh của nhị tinh thế
lực thì cũng phải cúi thấp đầu trước mặt hắn.
Nhưng trở cuộc sống vui vẻ không diễn ra bao lâu, lúc sư phụ hắn mang theo hắn
đi điều tra một cái động phủ thần bí, có đầy cấm chế mạnh mẽ, là một động phủ
cỗ xưa đương nhiên sẽ có bảo vật.
Sư phụ hắn liên hợp vài chục tên Nguyên Anh kỳ hợp lúc với nhau công phá cấm
chế, đánh mười ngày mười đêm, sử dụng gần như là tất cả tài nguyên của họ.
Cưới cùng, cấm chế cũng bị phá hủy một góc, mọi người vui mừng nhìn lấy một
góc kia, như đang nhìn một đống bảo vật đang vẫy gọi mình, và thế là ác mộng
bắt đầu từ đó.
Sau khi vào trong động phủ, dọc đường đi đến mọi người không bị cơ quan tấn
công, và cũng không có gì nguy hiểm.
Đến cuối của động phủ là một thân ảnh, phủ một lớp tro dày đặc chứng mình thân
ảnh kia đã ở đây rất lâu.
Vừa nhìn thấy thân ảnh này, Nguyên Anh cường giả lập tức bỏ chạy, không một
chút chần chờ, biểu tình hoảng sợ.
Đáng tiếc, mười mấy tên Nguyên Anh vừa chạy đến bên ngoài, thì một góc của cấm
chế kia phát ra lực hút kinh khủng làm cho bọn người bị hút vào trong, mặc cho
bọn họ có sử dụng thủ đoạn gì.
Mặc lão và sư phụ hắn cũng không ngoại lệ, sư phụ hắn cảm nhận được nguy hiểm
mãnh liệt, biết rằng mình không thoát khỏi, cho nên đã sử dụng toàn bộ tinh
huyết và tu vi của mình đưa Mặc lão thoát đi.
Nhưng có một tiếng gầm từ động phủ muốn ngăn cản Mặc lão lại mà không thành
công. Mặc lão bị một tiếng gầm kia chấn động đến tu vi bị trọng thương không
thể hồi phục, nói đúng hơn là có một ý cảnh đang tàn phá trong cơ thể của hắn
làm cho hắn không thể tăng lên tu vi, cho nên Mặc lão mới chu du, tìm đọc sách
cũ để tìm cách trị khỏi thương thế của mình.
Muốn trị khỏi cũng rất đơn giản, chỉ cần xin cường giả mạnh hơn Nguyên Anh kỳ
xuất thủ là được, nếu có sư phụ còn tại, thì Mặc lão sẽ dễ dàng trị khỏi, bây
giờ hắn chỉ là Kết Đan sơ kỳ, không có tư cách và tài nguyên để nhờ cường giả
trị giúp.
Thế là Mặc lão muốn tìm kiếm bí mật, cơ duyên ở trong núi sách để có thể trị
thương cho mình, đến bây giờ hắn vẫn không thể tìm khỏi.
Khi nhìn thấy Kinh Nhân Đức cũng không thể tăng lên tu vi, cho nên Mặc lão rất
cảm thông với hắn, trợ giúp hắn một tay, để sớm ngày Kinh Nhân Đức có thể trở
thành cường giả, nói không chừng còn giúp Mặc lão trị thương.
Đây gọi là thỏ tử hồ bi!
Mặc lão nhìn Thanh Vũ một cách khó hiểu, hắn từng là Kết Đan đỉnh phong, thần
thức mạnh mẽ hơn cảnh giới này rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy Thanh Vũ, hắn
hoàn toàn không cảm nhận được tu vi của Thanh Vũ, chuyện này rất lạ, rõ ràng
là Thanh Vũ vừa sử dụng sức mạnh của Kết Đan, không phải là Nguyên Anh.
Bây giờ không còn cách nào khác, Mặc lão đưa viên trái cây vào miệng, một cảm
giác thần bị đột nhiên đánh úp vào linh hồn hắn làm cho hắn không khỏi nhắm
mắt lại.
Một vài phút sau, khi Mặc lão mở mắt, hai vệt tinh mang từ mắt hắn bắn ra, ra
tìm ra rồi! Cách để có thể trị thương của mình.
‘’Tham kiến Giáo Hoàng đại nhân.’’ Mặc lão khom người trước Thanh Vũ.
Thanh Vũ gật đầu, rồi nhìn về phía Kinh Nhân Đức, nói: ‘’Cơ thể của ngươi bị
Hồng Liên nghiệp hỏa khóa chặt toàn bộ tu vi, cho nên cần phải có thiên tài
địa bảo gọi là hồng liên để có thể câu thông với Hồng Liên nghiệp hỏa rồi
chưởng khống cho mình sử dụng, nó ở trong tận cùng của dãy núi lửa, lấy cảnh
giới của ngươi đừng mong vào đó.’’
Một câu nói mà thôi, giống như sấm sét giữa trời quang, Kinh Nhân Đức nhìn
Thanh Vũ rồi hỏi: ‘’Ngươi làm sao có thể biết tình trạng thân thể của ta?’’
Thanh Vũ cười thần bị rồi trả lời: ‘’Cái này không có gì khó, chỉ cần ngươi ăn
nó vào là được.’’
‘’Được, ta tin ngươi.’’ Kinh Nhân Đức cắn răng ăn vào. Không khác gì Mặc lão,
hắn cũng khom người trước Thanh Vũ rồi cung kính nói: ‘’Tham kiến Giáo Hoàng
đại nhân.’’
Kinh Nhân Đức đã biết tại sao Thanh Vũ lại rõ ràng như thế bởi vì trong Hệ
Thống có chức năng điều tra thân thể của một người, tiêu hao điểm tín ngưỡng
tương đương với cảnh giới của họ, nhưng Kinh Nhân Đức không thể điều tra người
khác ngoài mình.
Dù sao Thanh Vũ cùng là Giáo Hoàng đương nhiên dễ dàng điều tra Kinh Nhân Đức.
Thậm chí ngay cả Mặc lão, Thanh Vũ cũng đã điều tra rồi, tên thật của Mặc lão
là Mặc Hàn, là một cường giả Kết Đan đỉnh phong đang bị trọng thương bởi ý
cảnh của Hóa Thần trung kỳ, cần phải có cường giả Hóa Thần giúp đỡ hoặc dùng
Sinh Mệnh Chi Thủy từ từ ma diệt ý cảnh và cuối cùng là xâm nhập vào Kết Đan
vực dùng thiên địa tinh hoa bài trừ ý cảnh.
Kết Đan vực cũng giống như Trúc Cơ cốc, nó dùng để đề thăng lên cảnh giới Kết
Đan Viên Mãn và Kết Đan Hoàn Mỹ. Nhưng Kết Đan vực này rất là quý hiếm, chỉ có
thể lực mạnh mẽ mới có thể sở hữu vài cái danh ngạch đi vào mà thôi.
Mặc lão tựa hồ cũng nhận ra tình cảnh của mình, nhưng trái lại với Thanh Vũ,
hắn rất là hưng phấn khi tìm ra được hàng loạt những biện pháp, đương nhiên an
toàn nhất là biện pháp dùng Sinh Mệnh Chi Thủy để ma diệt ý cảnh.
Sinh Mệnh Chi Thủy cung cấp sinh cơ bàng bạc cho thân thể sau đó Mặc lão dùng
cỗ sinh cơ này đối kháng với ý cảnh, do là sinh cơ, cho nên trong quá trình ma
diệt sẽ không tổn hại đến thân thể của Mặc Hàn.
Một vấn đề hiện ra trong đầu Mặc lão, đó là cần phải có Sinh Mệnh Chi Thủy đạt
đến Tứ Tinh trở lên, cho Hệ Thống bán với cái giá cực kỳ mắc, không những thế,
cần hơn một trăm giọt để ma diệt.
Bây giờ Mặc lão cần nhất là điểm cống hiến để mua Sinh Mệnh Chi Thủy.
Mặc Hàn biết được nhiệm vụ trọng yếu của Giáo Đình là chưởng khống vương quốc
này, lấy nó làm căn cơ và bàn đạp đến tiến lên trở thành một thế lực mạnh mẽ.
Đầu tiên đương nhiên là làm cho vương quốc phồn thịnh.
Tình cảnh bây giờ của vương quốc quá thê thảm, bởi vì Tà Đồ tấn công cho nên
mùa màng đều bị hủy hoại, không còn tồn trữ bao nhiêu lương thực, tất nhiên,
một tháng tới sẽ xuất hiện người chết đói.
Mặc Hàn từ từ suy nghĩ sau đó hắn khom người nói ra: ‘’Giáo Hoàng đại nhân, ta
có một đề nghị, như ngài đã biết, một tháng sau lương thực sẽ hết, cho nên ta
đề nghị nhân cơ hội này, mua lấy lương thực trong cửa hàng để mở trạm cứu tế,
làm như vậy số lượng người tín ngưỡng Quang Minh chi thần sẽ tăng lên.’’
Suy nghĩ của Mặc Hàn không cùng mà hợp với Thanh Vũ, lúc trước, Thanh Vũ tính
toàn là sẽ ban phát nhiệm vụ trợ giúp nạn dân trong mục nhiệm vụ, để các Tín
Sứ thể hiện mình, làm cho số lượng tín đồ tăng lên rồi lấy phần tăng đó làm
phần thưởng.
Bây giờ Mặc Hàn muốn tự thân Giáo Đình mở trạm cứu tế, sử dụng điểm cống hiến
mua lương thực, cái này cùng với ý nghĩ của Thanh Vũ cũng không khác gì.
Biết được đối phương muốn gì, Thanh Vũ gật đầu nói: ‘’Nhiệm vụ này ta giao cho
ngươi đi làm, ta có thể tài trợ một ít tài nguyên cùng nhân lực để giúp
ngươi.’’
‘’Vâng, ta sẽ làm hết sức của mình.’’ Được Thanh Vũ cho phép, Mặc Hàn khom
người nói.
‘’Kinh Nhân Đức, ngươi hãy cùng người của ngươi trở về Kinh Hồng quốc, truyền
bá thánh quang của Quang Minh Chi Thần đi.’’ Thanh Vũ nhìn Kinh Nhân Đức đang
tận hưởng sức mạnh mới của mình.
Bây giờ hắn đã có thể đánh ngang tay với Kết Đan cường giả.
Chọn ra trong bốn mươi cường giả Trúc Cơ kỳ mà Kinh Nhân Đức mang theo, Thanh
Vũ cho năm người có tu vi Trúc Cơ đỉnh phong sử dụng Quang Minh Tín Ngưỡng
quả.
Thanh Vũ tin rằng lực lượng và tài nguyên Giáo Đình cung cấp sẽ làm cho đám
người thành chủ chỉ trở thành tín đồ kia sẽ trở thành Tín Sứ sớm thôi.
‘’Vâng, vậy thì Nhân Đức xin cáo lui.’’ Kinh Nhân Đức gật đầu, trong lòng đủ
loại suy nghĩ, nếu hắn làm tốt lần này sẽ đủ điểm cống hiến để mua Hồng Liên
trong cửa hàng, khi đó thiên tài Kinh Nhân Đức sẽ hiện thế một lần nữa, mà là
còn mạnh hơn xưa nhiều lần.
Kinh Nhân Đức mang theo bốn mươi vị thành chủ rời khỏi Không Vũ quốc, bên cạnh
hắn là năm người sẽ không bao giờ phản bội hắn, cái này đủ để hắn có tự tin
khống chế ba mươi lăm người còn lại.