Người đăng: thanhsontv2009
Bản Nguyên Huyết Mạch Thác là một kỳ quan hùng vĩ nhất của Quang Minh Giáo
Đình.
Thanh Vũ nhận được nó từ thành tựu “Hai Tộc Là Bạn”, nó chứa đựng quyền năng
đặc biệt chỉ có hiệu quả đối với yêu tộc, không có tác dụng với nhân tộc hay
hung thú.
Bản Nguyên Huyết Mạch Thác cho phép yêu tộc truy tìm nguồn gốc của dòng máu
đang chảy trong người bọn họ, càng truy tìm xa về quá khứ thì càng nhận được
cơ duyên to lớn, thậm chí là phản tổ!
Nếu bị thất bại thì nhận lấy kết cục là trọng thương, thậm chí là tử vong!
Cơ duyên luôn đi đôi với nguy hiểm, huống hồ Bản Nguyên Huyết Mạch Thác là một
thứ thần kỳ, Thanh Vũ tin chắc rằng toàn bộ yêu tộc đều cảm thấy cuồng nhiệt
với nó.
Thân là yêu tộc, ai lại không muốn truy tìm bước chân của tổ tiên?
Phải biết rằng, nguồn gốc của yêu tộc ở tận thời kỳ sơ khai của thế giới, thời
kỳ mà con người còn chưa tồn tại, mỗi một yêu tộc, hoang cổ hung thú đều là
những sinh vật cực kỳ cường đại, đủ để trấn áp thời không!
Thánh Viên tộc chính là một ví dụ!
Hắc Tinh chỉ sở hữu sáu phần mười dòng máu của Thánh Viên thôi thì đã có khả
năng khiêu chiến vượt qua nhiều cảnh giới nhỏ, nếu như có được mười phần mười,
hay hơn huyết mạch càng thuần túy hơn nữa thì Hắc Tinh sẽ đạt tới độ cao gì?
Ngay cả Hắc Tinh cũng không biết!
Vì vậy, một dục vọng luôn luôn tồn tại trong mỗi cá thể yêu tộc, đó là được
bước lên con đường giống như tổ tiên bọn họ, hoành bá hoàn vũ!
“Giống như tên gọi, nó sẽ trao tặng cho các vị một phần quà…” Thanh Vũ từ tốn
nói.
Tới đây, Thanh Vũ trở nên nghiêm nghị:
“Nhưng trước tiên, ta muốn các vị phải ký kết Giấy Khế Ước này!”
Thanh Vũ vừa nói xong, hắn liền đưa cho Vân Thùy Tộc Trưởng một tờ Giấy Khế
Ước mà hắn mua từ bên trong Cửa Hàng của Hệ Thống.
Tất nhiên, Thanh Vũ làm vậy là để giữ bí mật cho Bản Nguyên Huyết Mạch Thác!
Còn đối với những Tín Sứ đang sống ở Quang Minh Thánh Điện thì Thanh Vũ chẳng
cần làm như thế, việc tiết lộ tin tức về Bản Nguyên Huyết Mạch Thác được coi
là phạm luật, ngay lập tức Hệ Thống sẽ xóa bỏ toàn bộ trí nhớ liên quan đến
Quang Minh Giáo Đình như là pháp thuật, các ký ức liên quan đến Giáo Đình,
người kia sẽ rất khó để quay trở về làm Tín Sứ một lần nữa.
Giống như sự trừng phạt trên, Giấy Khế Ước ghi rõ toàn bộ điều khoản nếu như
Vân Thùy Tộc Trưởng và toàn bộ Thủy Linh Xà tộc muốn hưởng thụ cơ duyên to lớn
ở ngay trước mắt.
“Tôi thay mặt toàn thể Thủy Linh Xà tộc đồng ý với những gì được ghi trên Giấy
Khế Ước!” Vân Thùy đọc xong rồi ngẩng đầu, vẻ mặt chăm chú.
Sau đó Vân Thùy cắn ngón tay, một giọt máu màu đỏ hồng nhỏ lên Giấy Khế Ước,
lúc này, cả hai bên đã hoàn thành xong khế ước, nó biến thành hai vệt sáng bay
vào đầu của Thanh Vũ và Vân Thùy Tộc Trưởng.
Các điều khoản trên đó tồn tại vì một mục đích bảo vệ tin tức về Bản Nguyên
Huyết Mạch Thác, Vân Thùy không có lý do gì để từ chối Thanh Vũ.
Vân Thùy ký kết cho toàn bộ tộc nên bất kỳ Thủy Linh Xà nào cũng không thể
tiết lộ tin tức được.
Hơn nữa, không phải ai cũng có thể sử dụng Bản Nguyên Huyết Mạch Thác, mỗi một
bộ tộc có một trăm vị trí nhảy xuống thác nước vào mỗi đầu tháng, Vân Thùy Tộc
Trưởng sẽ tiến cử những tộc nhân đó cho Thanh Vũ kiểm tra.
Trước khi rời khỏi Thánh Điện, Thanh Vũ quay đầu nói với Lưu Úc:
“Lưu Úc, ông hãy đi chuẩn bị số lượng vật tư ghi trên tờ giấy này…”
Thanh Vũ vừa nói vừa đưa cho Lưu Úc một tớ giấy, trên đó viết về số vật tư
Giáo Đình viện trợ cho Thủy Linh Xà tộc, phần lớn là đan dược, linh dược hệ
thủy, trong đó có những bộ áo giáp và pháp bảo.
Thủy Linh Xà tộc rất thích những bảo vật cũng như linh dược hệ thủy, đó là lý
do vì sao Thanh Vũ lại tặng cho bọn họ một cái Linh Tuyền cấp bốn, sự trợ giúp
của nó đối với bọn họ sẽ tốt hơn nhiều khi so với Linh Mạch.
“Vâng thưa ngài!” Lưu Úc khẽ đáp lại.
“À, lấy thêm một ngàn Độc Giác Mã và một trăm Bạch Dực Tuyết Điêu ở Tuần Thú
Đường!” Thanh Vũ nhẹ nhàng bổ sung thêm.
Độc Giác Mã là hung thú bình thường, ngay cả những người dân cũng có khả năng
nuôi nấng một con dùng để chuyên chở đồ hay người đi xa, cảnh giới trung bình
của Độc Giác Mã là Nhị Dương sơ kỳ.
Còn Độc Giác Mã do Tuần Thú Đường nuôi dưỡng thì mạnh hơn đôi chút, phần lớn
đều là Nhị Dương hậu kỳ, đỉnh phong và những cá thể đặc biệt đạt tới Tam Dương
sơ kỳ.
Vì Độc Giác Mã có huyết mạch khá thấp nên tốc độ tăng trưởng sức mạnh không
tốt nhưng lại có tốc độ cao, sức chịu đựng giỏi, nó nhanh chóng trở thành một
người bạn không thể thiếu của người dân Không Vũ Vương Triều và Kinh Hồng
Vương Triều.
Theo như Hệ Thống đánh giá, Độc Giác Mã có thế hóa thành Độc Giác Thiên Mã,
một loài hung thú có thể bay lượn, sức mạnh cũng rất lớn, con trưởng thành dư
sức đánh bại cả tu sĩ Ngũ Dương kỳ.
Để tiến hóa thì chúng cần có Huyết Mạch Thăng Cấp Đan, và loại đan dược kia
thì thuộc hàng hiếm, cực kỳ đặc biệt, chỉ có Nguyễn Thanh mới đủ khả năng
luyện chế.
Còn Bạch Dực Tuyết Điêu là loại quái vật tiến hóa được tìm thấy ở vùng đất
băng giá phía bắc quốc gia Niyensa, chúng có thể bay lượng, lực công kích mạnh
mẽ, là một trong những thú cưỡi chuyên chúc của Nguyễn Vu cùng toàn thể Công
Hội Mạo Hiểm Giả.
Lý Quỳnh Chi đã nhanh chóng bắt tay vào nuôi dưỡng một số lượng Bạch Dực Tuyết
Điêu khá lớn ngay bên trong Huyễn Linh Chiến Trường, thật tiện lợi khi chúng
chỉ ăn các loài sâu bọ hay thậm chí là hoa quả và hạt dẻ.
Tuần Thú Đường đang nuôi nấng khoảng hơn năm ngàn Bạch Dực Tuyết Điêu, trong
đó Bạch Dực Tuyết Điêu đạt cảnh giới Tam Dương kỳ cũng có hơn một ngàn.
Một trong những thú cưỡi hấp dẫn nhất do Tuần Thú Đường bán ra, thường thường,
mỗi tuần, Lý Quỳnh Chi sẽ bán đi một số lượng Bạch Dực Tuyết Điêu để thu lấy
Linh Thạch hay các loại tài nguyên.
Vì Cửa Hàng có bán trứng chim nên Tuần Thú Đường không cần đợi Bạch Dực Tuyết
Điêu giao phối để sinh sản, trực tiếp mua nhiều trứng chim rồi bỏ vào Huyễn
Linh Chiến Trường nuôi nấng là được.
Hiển nhiên, khu rừng Linh Mộc bên trong Huyễn Linh Chiến Trường do Linh Dược
Đường chăm sóc trở thành khu nhà của bọn chúng.
“Tôi sẽ đi chuẩn bị!” Lưu Úc để lại một câu rồi rời khỏi.
“Chúng ta đến đó thôi.” Thanh Vũ gật đầu nhẹ với Lưu Úc quay đầu nói với nhóm
người Vân Thùy.
“Được!” Vân Thùy khẽ nói.
…
Không Vũ Vương Thành, Tiệm Tạp Hóa Quang Minh.
“Trúc Cơ Đan thượng phẩm! Trời ạ, lần đầu tiên tôi nhìn thấy đan dược có phẩm
chất cao đến như vậy!” Một người vừa cầm lấy một viên đan dược vừa kinh hô
thành tiếng.
Giọng nói của người này vang dội khắp cả Tiệm Tạp Hóa Quang Minh làm cho những
người khách khác chú ý.
“Trúc Cơ Đan thôi mà có cần phải ngạc nhiên như thế không?” Một vài người dân
nhíu mày.
Theo như bọn họ thì Trúc Cơ Đan là mặt hàng bình thường, bọn họ chỉ cần làm
việc tốt trong một tháng là có thể mua được, hay thậm chí là mua bằng cách ký
sổ trả theo từng tháng một, nó chẳng phải là thứ gì quá quý giá.
Ngược lại, những người dân ở đây thích các loại hạt giống cây trồng như linh
dược, linh thực, bọn họ thường hay sưu tập chúng rồi bắt đầu thử nghiệm trồng
trọt, phần lớn chúng mang lại nhiều lợi nhuận.
Hết cách rồi, người dân có rất nhiều đất đai do Không Vũ Vương Triều phân
phát, gọi là quyền sở hữu đất, lãnh thổ quốc gia thì rộng nhưng dân số lại ít
đến đáng thương cho nên nghề trồng trọt linh dược, linh thực cực kỳ phát
triển.
“Tôi muốn mua một trăm viên Trúc Cơ Đan!” Người kia cao giọng nói, vẻ mặt hấp
tấp pha lẫn một chút kinh hỉ.
Hắn là một tu sĩ đến từ bên ngoài Không Vũ Vương Triều, tới đây vì nghe nói
Tiệm Tạp Hóa Quang Minh có bán nhiều loại đan dược quý hiếm, giá cả lại còn
phải chăng, nếu như vận chuyển đi nơi khác sang tay lại thì kiếm một khoảng
lời không nhỏ.
Khi nhìn thấy Trúc Cơ Đan, hắn ta liền biết rằng hắn đã đi đúng hướng!
Đáng tiếc, người tiếp tân của Tiệm Tạp Hóa lại tạt cho hắn một gào nước lạnh
bằng giọng nói bình tĩnh:
“Xin lỗi thưa quý khác, mỗi một người chỉ được phép mua ba viên Trúc Cơ Đan
trong một tháng!”
“Cái gì? Tại sao lại như vậy? Các ngươi sợ ta không có tiền chi trả cho một
trăm viên Trúc Cơ Đan ư?” Người khách liền nói với vẻ mặt khó chịu, âm thanh
cũng lớn hơn một chút.
“Đây là quy định chung của Tiệm Tạp Hóa Quang Minh!” Người tiếp tân từ tốn
giải thích.
“Ta mặc kệ, ta muốn mua một trăm viên Trúc Cơ Đan! Các ngươi mở tiệm bán chẳng
lẽ lại muốn từ chối yêu cầu của ta ư?” Người kia bực bội nói.
“Thật xin lỗi thưa quý khách, quy định là quy định, dù cho ngài có nhiều tiền
hay địa vị cao hơn nữa cũng vô ích! Nhưng nếu như muốn mua số lượng nhiều thì
hãy đặt lịch hẹn trước với người quản lý của chúng tôi!” Người tiếp tân khẽ
nói.
“Đây là ý gì? Các ngươi muốn làm khó dễ ta ư?” Người kia tức giận hét lên, một
luồng áp lực vô hình phát ra từ hắn ta làm mọi người xung quanh giật mình,
thân thể khó có thể di chuyển.
Rõ ràng, hắn có nhiều Linh Thạch nhưng lại bị từ chối, lại còn phải hẹn trước?
Nói giỡn gì thế, hắn là tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân, dù chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ
nhưng cũng đủ tung hoành một phương trời, thế lực hai sao cũng phải kiêng kỵ
hắn ba phần!
Thế mà hắn phải hẹn trước với một người quản lý của tiệm tạp hóa?
Linh áp của tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ quá mạnh, những người dân bình thường không
phải là đối thủ của hắn!
“Có người gây sự!” Mọi người đều biết như thế.
“Đó là tu sĩ Hồng Hỏa Chân Quân!” Một tu sĩ đến từ bên ngoài nhận ra lai lịch
của người gây sự.
“Hồng Hỏa Chân Quân, một tán tu thường hay hoạt động ở các thế lực hai sao,
hắn ta là một người rất nóng tính!”
“Lần này có trò vui nhìn, không ngờ Hồng Hỏa Chân Quân lại đi gây sự với cả
Tiệm Tạp Hóa Quang Minh!”
“Hắn ta là một người đần độn ư?”
Nhiều ánh mắt hiếu kỳ quăng tới Hồng Hỏa Chân Quân và người tiếp tân bán hàng.
Trong lúc nóng nảy, Hồng Hỏa Chân Quân chuẩn bị ra tay dãy dỗ người bán hàng
vô lễ này một lần nhớ đời thì một tiếng ho khan vang lên.
“Nơi này là Vương Thành, xin quý khách hãy bình tĩnh, nếu như còn muốn gây sự
thì chúng tôi phải tự vệ!” Một vài người mặc trang phục bình thường bước xuống
từ thang lầu, bọn họ là những người bảo vệ Tiệm Tạp Hóa Quang Minh, làm việc
theo ca.
Hiển nhiên, bọn họ đến từ Quang Minh Thánh Điện!
Dù sao Tiệm Tạp Hóa Quang Minh là một nơi cất chứa nhiều thứ quý giá, không
thể coi thường.
“Ta là tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân, yêu cầu các ngươi phải gọi người quản lý ra
để xin lỗi ta, nếu không thì ta sẽ phá nát nơi này!” Hồng Hỏa Chân Quân hò
hét, linh lực hệ hỏa mang theo thuộc tính nóng bỏng lan tỏa ra không khí làm
mọi người đổ mồ hôi hột.
Đáng tiếc, vài người vừa xuất hiện không hề cảm thấy có gì khác lạ, một người
trong số đó lên tiếng nói ra:
“Vậy thì xin mời quý khách đi ngục giam của Không Vũ Vương Thành ngồi vài ngày
để bình tĩnh!”
Ầm!!
Hồng Hỏa Chân Quân vừa nghe xong, đầu óc của hắn liền choáng váng, lúc hắn
nhận thức được thì hắn đang bị một người vỗ nhẹ vào bờ vai, một cỗ sức mạnh
kinh khủng trấn áp toàn thân của hắn làm thần trí của hắn trở nên mơ hồ, không
rõ.
“Ngươi…!” Đây là một chữ mà Hồng Hỏa Chân Quân có thể hét ra trước khi hôn mê.
“Làm phiền các vị Vệ Binh đưa tội phạm vào ngục giam!” Người bắt giữ Hồng Hỏa
Chân Quân nói như thế với mấy chục Vệ Binh vừa bước tới tiệm tạp hóa.
“Được!” Những người vệ binh liền đồng ý.
Bọn họ không cảm thấy quá bất ngờ bởi vì trong mấy tháng nay có khá nhiều tu
sĩ, tán tu đến từ bên ngoài gây sự với tiệm tạp hóa rồi được tặng một vé tham
quan ngục giam.
Mà ngục giam lại có trận pháp hộ thành bảo vệ, trừ khi tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn
tấn công, nếu không thì bọn họ đừng mơ tưởng tới việc chạy trốn khỏi tù giam.
Mọi việc ở bên trong tiệm lại trở về như lúc bình thường, người đến mua hàng
không ngừng nghỉ, nhân viên tiếp tân bán hàng thân thiện chào đón, một bầu
không khí vui tươi.
Ở trong tiệm tạp hóa, hai người đang đứng gần nhau, một người là Nguyễn Trần
Thái Dung, Hội Trưởng của Công Hội Tạo Tác Sư tại Không Vũ Vương Thành, một
người thì có vẻ khá lớn tuổi, đầu tóc mai được buộc gọn gàng ở phía sau.
Nguyễn Trần Thái Dung và người đó chứng kiến Hồng Hỏa Chân Quân bị người trong
tiệm tạp hóa đánh bại một cách dễ dàng rồi đưa vào ngục giam.
Nguyễn Trần Thái Dung cười khổ:
“Chúng ta không cần phải thuê vệ sĩ cho công hội ở Vương Thành này đâu!”
“Đúng vậy, trận pháp bảo vệ thành trì cũng không đơn giản!” Người đàn ông cao
tuổi kia trầm giọng nói ra, lâu lâu ông ta lại ngẩng đầu nhìn vào bầu trời,
hay nói đúng hơn, ông ta đang nhìn vào trận pháp bảo vệ thành trì.
“Những người vệ sĩ của tiệm tạp hóa đều đến từ Giáo Đình, cảnh giới của họ ít
nhất là Nguyên Anh hậu kỳ! Thật kỳ lạ, tại sao chúng ta lại không hề có một
chút tin tức gì về bọn họ chứ?”
“Thường thì tu sĩ Chân Quân luôn là đối tượng thu thập tình báo của những thế
lực khác kia mà?” Người đàn ông nhíu mày lẩm bẩm.
“Thôi được rồi, chúng ta về với chuyện chính thôi, Trung Quân Hội Trưởng!”
Nguyễn Trần Thái Dung khẽ nhắc nhở.
Trung Quân là Hội Trưởng của Công Hội Tạo Tác Sư tại Yêu Nguyệt Tông, tên đầy
đủ là Nguyễn Trần Trung Quân.
Hai người đến từ một gia tộc lớn bên trong Công Hội Tạo Tác Sư nên có vẻ khá
thân thiết, không có sự xa cách giống như người ngoài.
“Công Hội ở Yêu Nguyệt Tông đang thiếu thốn nguyên liệu trầm trọng, nhất là
các loại tơ tằm, vật liệu xây dựng cấp ba, cấp bốn trở lên, chẳng biết Tiệm
Tạp Hóa Quang Minh này có thể đáp ứng nhu cầu của chúng ta hay không nữa!”
Nguyễn Trần Trung Quân thở dài, vẻ mặt hơi lo lắng.
“Theo tôi nghĩ thì họ có thể đáp ứng cho chúng ta!” Nguyễn Trần Thái Dung cười
nói.
Nguyễn Trần Trung Quân khó hiểu vì Thái Dung rất tin tưởng vào cái tiệm tạp
hóa ở thế lực một sao này.
Vào lúc ông ta định bắt chuyện với người tiếp tân bán hàng để gặp gỡ quản lý
thì một dị tượng đã xuất hiện ở đường chân trời, hàng loạt tiếng kinh hô vang
lên.
Hướng đó chính là Quang Minh Thánh Điện!
Một cảm giác lạnh lẽo cuốn tới như thế nó mang trên mình toàn bộ khí lạnh của
một mùa đông lạnh giá, khí lạnh tới rất nhanh và đi cũng rất nhanh.
Người dân ở trong Không Vũ Vương Triều đều nhìn về một hướng duy nhất.
Ngay cả Nguyễn Trần Thái Dung và Trung Quân cũng phải đi ra ngoài cửa tiệm để
quan sát.
“Đó là gì?” Thái Dung mở to đôi mắt ra nói.
“Dị tượng thật kinh người!” Trung Quân giật mình.
“Cảm giác này, giống như một loại bảo vật hệ băng vừa xuất thế!”
Trung Quân suy đoán, rất nhanh thôi, ông ta nhìn thấy một cảnh tượng mà ông ta
không thể nào quên được, một bóng mở xuất hiện ở đường chân trời, một bóng mờ
khổng lồ và dài đến không thể nào hình dung.
Một con rắn khổng lồ!
Không!
Đó không phải là loài rắn nữa!
Đó là một con rắn băng, toàn thân đều phát ra ánh sáng màu lam giá lạnh!
Mà khí lạnh đang phủ lên toàn bộ Không Vũ Vương Triều chính là do bóng mờ kia
tỏa ra!
“Đây là… một yêu tộc?” Trung Quân kinh hãi.