Người đăng: thanhsontv2009
“Kết Anh Đan, Kết Kim Đan? Số lượng lại còn nhiều như thế? Trời ạ, trên đời có
chuyện tốt như vậy sao?” Hồ Ly Mắt Bạc mở to đôi mắt long lanh lên nhìn.
Những người và yêu khác cũng thể hiện một gương mặt kinh ngạc đến ngây người,
không dám tin vào những lời nói mà bản thân họ vừa nghe thấy từ Thanh Vũ.
Chỉ trở thành đồng minh liền tặng phần quà lớn?
Phải biết rằng Thủy Linh Xà tộc không phải là bộ tộc mạnh mẽ, thậm chí nói
trắng ra là không có tư cách trở thành đồng minh của Quang Minh Giáo Đình bởi
vì Thủy Linh Xà tộc còn không có một Yêu Vương tọa trấn.
Chỉ có một cây kiếm gọi là Thủy Linh Xà kiếm miễn cưỡng có khí linh trở thành
pháp bảo cấp bốn!
Ngay cả Hắc Viên tộc còn không bằng thi lấy gì làm đồng minh của Quang Minh
Giáo Đình chứ?
“Chắc chắn có âm mưu gì đó!” Thiết Ma Hạo nghĩ thầm trong lòng.
Khi không lại tặng đồ tốt cho người khác, không có âm mưu mới là lạ!
“Quang Minh Giáo Đình muốn làm gì?” Điệp Uyển suy tư, đôi chân mày đẹp chau
lại.
“Có vẻ như bọn họ muốn dùng tài nguyên hấp dẫn những yêu tộc khác không bài
xích Hắc Viên tộc hay Quang Minh Giáo Đình?” Hùng Bá nói với âm điệu không
chắc chắn cho lắm.
“Kết Anh Đan, Kết Kim Đan, hai loại tài nguyên quý giá như vậy mà lại đi
tặng?” Điệp Uyển ngạc nhiên nói.
“Không những vậy, nhìn đi, chất lượng của hai loại đan dược này còn không
thấp, hình như chất lượng này đã đạt tới thượng phẩm trở lên!” Hùng Thành Kiệt
nghiêm nghị nói ra.
“Kết Anh Đan thượng phẩm?” Điệp Lãng chấn kinh.
Theo tầm mắt của mọi người, Thanh Vũ bước đến gần Vân Thùy Tộc Trưởng rồi đưa
cho Vân Thùy hai hộp ngọc tinh xảo, bọn họ có thể nhìn thấy những viên đan
dược óng ánh ở trong hai hộp ngọc.
“Chào mừng đồng minh mới của Quang Minh Giáo Đình!” Thanh Vũ từ tốn nói ra.
“Cảm ơn lễ vật của Quang Minh Giáo Đình, tôi đại diện cho toàn thể Thủy Linh
Xà tộc biểu thị lòng cảm kích to lớn nhất!” Vân Thùy Tộc Trưởng nói với vẻ mặt
trịnh trọng trong khi nhận lấy hai hộp ngọc.
Kết Anh Đan có hiệu quả giúp tu sĩ hay Yêu Tướng bước vào cảnh giới Nguyên Anh
kỳ, cũng là Yêu Vương hay Tứ Dương kỳ.
Kết Kim Đan thì hơi yếu một chút, giúp cho sinh linh đột phá ràng buộc, bước
vào cảnh giới Kết Đan kỳ hay gọi là Tam Dương kỳ hoặc Yêu Tướng.
Vì sự chênh lệch càng lớn giữa các cảnh giới cao, đan dược dưới cấp bốn phân
thành: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, tuyệt phẩm, hoàn mỹ, Thiên Địa.
Còn cấp bốn trở lên thì phân thành: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực
phẩm, tuyệt phẩm, hoàn mỹ, Thiên Địa.
Kết Anh Đan hạ phẩm giúp tu sĩ tăng tỷ lệ thành công khi đột phá tới Tứ Dương
kỳ là ba phần mười, trung phẩm là năm phần mười, thượng phẩm là bảy phần mười,
cực phẩm là chín phần mười, tuyệt phẩm là mười phần.
Còn Kết Anh Đan hoàn mỹ hay Thiên Địa thì có một tác dụng khác, giúp tu sĩ
bước vào cảnh giới Tứ Dương kỳ, không những vậy, nó còn giúp tu sĩ rèn luyện
cơ thể, linh lực, linh hồn, vừa bước vào liền mạnh hơn tu sĩ Tứ Dương kỳ bình
thường khác.
Kết Kim Đan thượng phẩm tăng tỷ lệ thành công lên bảy phần mười.
Vì vậy vào lúc thấy rõ đan dược mà Thanh Vũ trao tặng Vân Thùy trông rất bất
phàm thì những người khác mới kinh hãi.
Mỗi một viên đan dược loại đó đều khiến cho các tu sĩ gặp phải bình cảnh trở
nên điên cuồng, muốn có được bằng bất cứ cách thức nào dù cho là giết hại kẻ
khác.
Tất nhiên Thủy Linh Xà tộc ở gần Hắc Viên tộc, lại có sự uy hiếp từ Giáo Đình,
chẳng kẻ nào ngu ngốc tới mức tới đoạt lấy đan dược từ Vân Thủy
Hơn nữa, vì bảo đảm an toàn cho đồng minh, Thanh Vũ đã âm thầm tặng cho bọn họ
những thủ đoạn bảo mệnh là phù chú, trận pháp hộ tộc, coi như tu sĩ Ngũ Dương
kỳ có đánh tới thì cũng thất bại trở về, thậm chí là bị bắt giữ khi quân tiếp
viện của Giáo Đình tới kịp lúc.
Từ khi trải qua nhiều chuyện ở Tu Chân Giới hay Hành Tinh Gaia, Thanh Vũ đã
thích ứng với thế giới mời này, hắn bắt đầu suy nghĩ chu toàn, đôi khi còn lo
lắng thái quá nhưng không thể trách Thanh Vũ, một khi lơ là, dù chỉ là lỗi nhỏ
nhất cũng phải trả giá bằng mạng sống của những người thân hay những người tin
tưởng vào Thanh Vũ.
Lúc này, Hắc Viên tộc, Thủy Linh Xà tộc đã tin tưởng vào Giáo Đình, mở rộng
vòng tay chào đón tín ngưỡng Vị Thần Quang Minh, Thanh Vũ phải bảo đảm sự an
toàn và tạo điều kiện giúp bọn họ phát triển.
Bọn họ đã bàn bạc từ trước đó, Thanh Vũ không ngại thân phận của bọn họ là yêu
tộc mà khinh thường, hắn muốn để cho Quang Minh Thánh Thổ trở thành một cõi
yên vui, hàng ngàn chủng tộc cùng nhau sinh sống trong hòa bình hạnh phúc, và
chung tay đánh đuổi bọn tà ác hay bọn muốn phá hủy vùng đất yên lành đó.
Việc chấp nhận Thủy Linh Xà tộc trở thành đồng minh chỉ là một khởi đầu mà
thôi!
Thanh Vũ muốn cho mọi người nhìn thấy Quang Minh Giáo Đình không ngại cùng
những bộ tộc nhỏ yếu kết minh, thậm chí còn giúp đỡ bọn họ.
“Theo như quy ước của Quang Minh Giáo Đình, từ nay trở về sau, Thủy Linh Xà
tộc có quyền sinh hoạt tại vùng đất tín ngưỡng Vị Thần Quang Minh, có quyền
bình đẳng như những chủng tộc khác, không phân thấp hèn hay cao quý!” Thanh Vũ
nói bằng ngữ điệu trang trọng, từng chữ một rơi vào tai của mọi người.
Vân Thùy Tộc Trưởng, Vân Mộng Phó Tộc Trưởng, Hắc Ni Tộc Trưởng, Hắc Tinh cùng
rất nhiều yêu tộc khác đều lắng nghe một cách chăm chú nhất, những tộc nhân
của Thủy Linh Xà tộc thì nở nụ cười vui sướng, bọn họ biết rằng quyết định của
Vân Thùy là đúng đắn.
Đầu tiên trợ giúp Hắc Viên tộc vì ân tình, sau đó được Hắc Viên tộc tiến cử
với Giáo Đình, cuối cùng nhờ vào tiên cơ mà được Giáo Đình tin tưởng.
Nói thật thì so với Hắc Viên tộc, Thủy Linh Xà tộc có dáng vẻ thon gọn rất dễ
nhìn, làn da trắng noãn mịn màng, hai bên gương mặt và cánh tay có thêm vài
miếng vảy giáp màu xanh da trời, đôi mắt đẹp đẽ tựa như biển cả mênh mông thơ
mộng, tóm lại là đẹp hơn Hắc Viên là cái chắc.
“Và theo như quy ước, Giáo Đình có quyền truyền bá tín ngưỡng Vị Thần Quang
Minh bên trong lãnh thổ của Thủy Linh Xà tộc với tiêu chí tự nguyện, tư do tín
ngưỡng, không biết Vân Thùy Tộc Trưởng có ý kiến gì không?” Thanh Vũ chậm rãi
nói ra.
“Vị Thần Quang Minh là một vị thần tốt đẹp, đề cao phẩm cách tốt của sinh
linh, hiển nhiên Thủy Linh Xà tộc rất chào đón tín ngưỡng của vị Thần ấy!” Vân
Thùy Tộc Trưởng khẽ nói ra, âm thanh yêm ái nhẹ nhàng.
Trước đó, Vân Thùy mang theo nhiều tộc lão tìm hiểu cách Giáo Đình truyền bá
tín ngưỡng ở Hắc Viên Sâm Lâm, bọn họ nhìn thấy phần lớn người truyền giáo đều
là Hắc Viên, trong đó có cả những yêu tộc nhỏ khác nữa, hoàn toàn tự do, không
hề ép buộc.
Ngoài ra, Giáo Đình còn giúp đỡ những bộ tộc đó rất nhiều thứ về mọi lĩnh vực,
xây nhà ở, tạo điều kiện cho bọn họ buôn bán sản vật ở vùng đất của con người,
giúp bọn họ chữa trị những loại bệnh khó chữa, thu nhận cô nhi không có ai
nuôi dưỡng, thăm dò các mạch khoáng ẩn sâu trong lòng đất, xây dựng đường đi,
còn có xây dựng những trường học dạy dỗ kiến thức văn hóa và tu luyện, lâu lâu
lại có những Thánh Kỵ Sĩ giúp bọn nhỏ rèn luyện thể lực và thực chiến…
Có những kẻ tự xưng là Mạo Hiểm Giả đánh đuổi hung thú cường đại, tiêu diệt kẻ
ác, giúp mọi người giải quyết nhiều chuyện khó khăn hay còn giúp bọn họ xây
dựng nhà cửa, các kiến trúc thiết yếu như khu chăn nuôi, khu trồng trọt hoa
màu…
Tất nhiên, các Mạo Hiểm Giả kia hoạt động vì hoàn thành nhiệm vụ lấy điểm cống
hiến, đề cao cấp độ Mạo Hiểm Giả, bọn họ được Giáo Đình trả phần thưởng nên
không cần người dân chi trả chi phí đó.
Bây giờ thì các Mạo Hiểm Giả rất được người dân ở các nơi hoan nghênh chào
đón, ai nấy đều ưỡn ngực tự hào vì nhận được sự kính trọng của người dân,
quyết tâm trở thành một Mạo Hiểm Giả tốt.
Đó là sự vinh quang của bọn họ!
Vân Thùy Tộc Trưởng bàn bạc với những tộc lão khác cùng Vân Mộng Phó Tộc
Trưởng, sau đó cả tộc quyết định kết minh với Giáo Đình và có một màn diễn ra
trước mắt mọi người ở đây.
“Tốt lắm, từ nay về sau chúng ta sẽ là người một nhà!” Thanh Vũ nở nụ cười
rạng rỡ, ánh sáng vàng chói lóa như thể biến thành một chiếc áo choàng sau
lưng Thanh Vũ, kết hợp với đôi cánh hoàng kim kia, trông Thanh Vũ không khác
gì một người bước ra từ những câu chuyện thần thoại, truyền thuyết để cứu giúp
mọi người.
Hiển nhiên hiệu ứng này rất tốt đẹp, Thanh Vũ sử dụng có một chút linh lực
biến thành ánh sáng mà thôi, thời khắc để nâng cao danh vọng của Giáo Hoàng và
Giáo Đình, Thanh Vũ không thể bỏ qua.
“Bất kỳ bộ tộc nào, dù là nhỏ yếu, dù là mạnh mẽ đều có thể tiến tới kết minh
với Giáo Đình! Nếu ai muốn làm điều đó thì hãy liên lạc với Thánh Đường của
Giáo Đình tại lãnh thổ của Hắc Viên tộc trong Minh Hàng Sâm Lâm, Quang Minh
Giáo Đình luôn mở rộng vòng tay chào đón mọi người.” Thanh Vũ vừa nhìn xung
quanh một vòng vừa cất tiếng nói ôn hòa.
Sau đó hắn nhìn vào Vân Thùy Tộc Trưởng rồi cười nói: “Mời Vân Thùy Tộc Trưởng
cùng những người khác tiến về Quang Minh Thánh Điện tham quan và bàn bạc kế
hoạch hợp tác giữa chúng ta!”
“Chúng tôi rất hân hạnh!” Vân Thùy gật đầu mỉm cười.
“Hàn Thảo Thánh Sứ, nhờ vào cô trấn giữ Thánh Đường tại đây!” Thanh Vũ nhẹ
nhàng nói với một cô gái đứng cạnh Nguyễn Thanh.
Lạc Hàn Thảo nghe vậy, cô không cảm thấy ngạc nhiên, chỉ có thực lực mạnh mẽ
mới giữ được Thánh Đường tại khu rừng rộng lớn này, Giáo Hoàng tin tưởng vào
cô nên mới giao cho cô làm, cô không có lý do gì để từ chối cả.
Với lại, nếu như có những kẻ mù gây sự thì Lạc Hàn Thảo không ngại dùng thử
Pháp Vương Thần Hồn mà cô mới lấy được từ Thần Niệm Trần Ai Giới kia đâu.
“Vâng thưa Giáo Hoàng, tôi cam đoan Thánh Đường sẽ trở thành một cầu nối giữa
Giáo Đình và Minh Hàng Sâm Lâm, để cho những bộ tộc đó cảm nhận được sự tốt
đẹp của Giáo Đình và Vị Thần Quang Minh!” Lạc Hàn Thảo khẽ đáp lại, một luồng
áp lực tinh thần vô lực khuếch tán ra xung quanh khiến mọi người kinh ngạc
không thôi.
“Đây là một Thánh Sứ của Giáo Đình ư? Khác hẳn so với các Thánh Sứ mà tôi nhìn
thấy ở Hắc Viên Sâm Lâm!” Vân Thùy nhỏ giọng nói.
Cảnh giới của Lạc Hàn Thảo là Tứ Dương đỉnh phong, Pháp Vương Thần Hồn ngang
bằng với thể chất Đạo Thể, cho phép cô đánh bại kẻ địch mạnh hơn cô ba cảnh
giới nhỏ.
Theo như tu sĩ phân chia cảnh giới thì sau Tứ Dương đỉnh phong là nửa bước Ngũ
Dương kỳ, Ngũ Dương sơ kỳ, Ngũ Dương trung kỳ!
Điều này cho thấy Lạc Hàn Thảo có thể đánh bại luôn cả tu sĩ Ngũ Dương trung
kỳ nếu như cô ấy dùng toàn lực!
Thạch Ma Khải không dùng Hỏa Diệm Tinh Thổ thì cũng chẳng phải là đối thủ của
Lạc Hàn Thảo, trên cơ bản, Thanh Vũ không mạnh hơn Lạc Hàn Thảo là bao.
Cũng đúng thôi, từ trước tới nay, sau khi giao lại công việc truyền bá tín
ngưỡng cho Không Yên Quốc Vương thì những Thánh Đồ, Thánh Sứ như Lạc Hàn Thảo
luôn chuyên tâm tu luyện, cảnh giới tăng lên cực nhanh.
“Giáo Hoàng, Hắc Viên tộc còn nhiều công việc bề bộn, thứ lỗi cho tôi không
thể đi theo ngài!” Hắc Ni Tộc Trưởng kính trọng nói ra.
“Không sao, ông là Tộc Trưởng của một bộ tộc, ta hiểu điều đó, nhờ vào Hắc
Viên tộc mà Giáo Đình lại có thêm một vùng đất tín ngưỡng lớn, vì vật ta quyết
định tặng cho Hắc Ni Tộc Trưởng một vật này…” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói trong khi
đưa một vật cho Hắc Ni.
“Đây là…” Hắc Ni ngây người.
“Đúng vậy, Thiên Phú Chi Tinh!” Thanh Vũ cười khẽ, đây là viên Thiên Phú Chi
Tinh do Hệ Thống đưa khi Thanh Vũ hoàn thành Thành Tựu “Hai Tộc Là Bạn” vào
thời khắc Giáo Đình kết thành đồng minh với Hắc Viên tộc.
Lúc này, vật quay về đúng chủ nhân của nó, với lại Thiên Phú Chi Tinh này lại
là loại hạn chế Thanh Vũ sử dụng, hắn để ở trong tay cũng vô ích.
“Cảm ơn Giáo Hoàng!” Hắc Ni Tộc Trưởng vui vẻ nói ra.
Mọi người xung quanh nhìn vào Hắc Ni và Thanh Vũ, bọn họ cảm thấy hiếu kỳ tại
sao Hắc Ni Tộc Trưởng lại hưng phấn khi nhận lấy một viên đá phát sáng như
thế?
Tuy nhiên, không ai dám lên tiếng hỏi cả, một Thần Vật đủ khiến cho toàn thể
Vũ Trụ khát khao cứ như thế rơi vào tay của Hắc Ni Tộc Trưởng.
Thiên Phú Chi Tinh, đề cao thiên phú của sinh linh lên một sao!
Dù đột phá cảnh giới, dù cho không cần đột phá tới những cảnh giới viên mãn,
hoàn mỹ, Thiên Địa cũng chẳng sao cả!
Thanh Vũ có Thiên Phú Chi Tinh nên hắn cũng chẳng quan tâm đến mấy cảnh giới
đó cho lắm, cả hai thứ không thể chồng chất cho nhau, có nhiều cũng vô ích.
Nhưng mà Thanh Vũ lại khích lệ thành viên Giáo Đình bước vào cảnh giới viên
mãn, hoàn mỹ, hay Thiên Địa kia bởi vì Thanh Vũ không có nhiều Thiên Phú Chi
Tinh để tặng cho bọn họ.
Giống như Ngọc Trang là một ví dụ, dù Ngọc Trang có hấp thụ Thiên Phú Chi Tinh
đi chăng nữa cũng chẳng giúp cô mạnh hơn ngược lại các cảnh giới cao kia lại
là một thứ đáng giá để Ngọc Trang tìm kiếm.
“Chúng ta trở về thôi!” Sau cùng, Thanh Vũ khẽ nói ra.
Một sự kiện làm chấn động nhiều thế lực một sao, hai sao cứ thể kết thúc, tin
chắc rằng những người hay yêu có mặt ở đây đều sẽ lan truyền thông tin làm
hàng tá thế lực rung động!
“Giáo Hoàng, đó là Quang Minh Thánh Điện ư?” Vân Thùy nói với gương mặt ngây
ngẩn vì cô nhìn thấy một quần thể kiến trúc khổng lồ đang lơ lửng trên bầu
trời, có những bậc thang khổng lồ nối dài từ bên trên xuống dưới mặt đất.
Ngoài ra, xung quanh Quang Minh Thánh Điện còn có những dãy nhà liên miên, san
sát, đó là khu nhà của những Tín Sứ và người thân của bọn họ.
Tín Đồ không có quyền hạn ở lại khu vực trung tâm của Giáo Đình bởi vì lý do
an toàn.
Tín Sứ thì là những người thành kính Vị Thần Quang Minh, đáng tin cậy hơn rất
nhiều.
Một người chỉ cần ghi khắc hình ảnh đại diện cho Vị Thần Quang Minh ở bên
trong đầu liền trở thành Tín Sứ nhưng muốn trở thành Tín Đồ thì khó hơn, bọn
họ phải dùng tâm để cầu nguyện.
Vì vầng hào quang của Danh Hiệu Giáo Hoàng Cao Cấp cho nên tất cả Tín Đồ trở
lên đề được hưởng thụ trạng thái tốc độ tu luyện tăng lên, số lượng tu sĩ cấp
cao cũng bắt đầu nổi lên như một cơn địa chấn.
“Đây là Quang Minh Thánh Điện, trung tâm của Quang Minh Giáo Đình!” Thanh Vũ
từ tốn trả lời.
“Thật sự… Quang Minh Thánh Điện rất hoành tráng!” Vân Thùy cảm khái một tiếng.
Vân Mộng Phó Tộc Trưởng và mười mấy tộc lão đều choáng ngợp vì cảnh tượng ở
trước mắt bọn họ, sự hoành tráng, mỹ lệ này như thể một bức tranh vô giá trên
bầu trời.
“Chào mừng các vị đến với Quang Minh Thánh Điện!” Nguyễn Thanh mỉm cười nói
ra, nội tâm Nguyễn Thanh cảm thấy tự hào, từ một Giáo Đình mới thành lập cho
đến một Giáo Đình hiện tại, có chứng kiến hết thảy và cũng là một trong những
người đóng góp nhiều nhất.
Ngay lúc này, rất nhiều người mặc giáp màu trắng bạc, một tay cầm kiếm, một
tay cầm khiên bước xuống từ Quang Minh Thánh Điện, có tổng cộng hơn hai trăm
người, bọn họ xếp thành hai hàng từ bậc thang xuống tới phía dưới.
Một nghi thức chào đón khách quý của Giáo Đình!
“Tham kiến Giáo Hoàng và các vị Thủy Linh Xà tộc!” Một người đàn ông trung
niên bước đến, giọng nói trầm ổn, đôi mắt có thần, ông ta chính là Lưu Úc,
Quân Đoàn Trưởng của Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ Đoàn.
“Chào mừng các vị đến Quang Minh Thánh Điện, tôi là người giữ nhiệm vụ bảo vệ
Thánh Điện của Giáo Đình!” Lưu Úc mỉm cười nói tiếp.
“Xin chào…” Vân Thùy khẽ nói nhỏ, những người khác đã không còn cản đảm để nói
chuyện nữa rồi, cảnh tượng quá lớn làm bọn họ theo không kịp, một phần lý do
cũng vì bọn họ rất ít khi tiếp xúc với con người nên có hơi gò bó.
“Xin mời…” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói trong khi đưa một tay ra hiệu.
Lưu Úc bước đến sau lưng Thanh Vũ, thể hiện quy cách trang trọng nhất chào đón
Thủy Linh Xà tộc.
Giáo Hoàng đi trước, Vân Thùy đi song song, những người khác thì đi ở phía sau
một chút.
Vân Thùy, Vân Mộng và các tộc lão đều cảm thất khó tin, bọn họ cảm nhận ra mỗi
một người mặc giáp bạc đẹp đẽ, tràn đầy khí khái trang nghiêm kia đều có tu vi
Kết Đan kỳ trở lên, trong đó không thiếu Nguyên Anh kỳ, bọn họ không nhìn thấu
tu vi của Lưu Úc!
Thanh Vũ phải chào đón đồng minh một cách tốt nhất, rất nhiều người đều đang
dòm ngó Thánh Điện, nếu Thanh Vũ thể hiện sự khinh thường yêu tộc thì chắc
chắc tin tức này sẽ truyền khắp ra bên ngoài, không yêu tộc nào dám tới kết
minh với Giáo Đình nữa
Thanh Vũ còn dự định tặng cho đồng minh yêu tộc một phần quà ở Bản Nguyên
Huyết Mạch Thác, nên Thanh Vũ mới mời Vân Thùy về Quang Minh Thánh Điện.
Không biết Thủy Linh Xà tộc có thể đem tới cho Thanh Vũ tin vui nào hay không?
Hệ Thống đã từng nói, sự tồn tại của Quang Minh Giáo Đình sẽ thay đổi toàn bộ
vận mệnh của sinh linh ở xung quanh, vận mệnh kia rất mờ mịt nhưng Thanh Vũ
lại nếm trải rất nhiều ngon ngọt từ đó.
Ví dụ như gặp gỡ hai vị Thánh Giả, gặp gỡ thêm hai người sở hữu Thánh Thể chưa
kích hoạt, còn có người đang bị Hồng Liên Nghiệp Hỏa thiêu đốt là Kinh Nhân
Đức, …
Dạo gần đây, càng đến ngày thứ bốn mươi chín thì số lượng sinh vật ô uế tấn
công Kinh Nhân Đức càng nhiều, Giáo Đình đã cử ra khá nhiều tu sĩ Tam Dương kỳ
bảo vệ cậu ta, nơi đó đã trở thành một khu vực luyện tập chiến đấu của nhiều
tu sĩ trong Giáo Đình, có tu sĩ Tứ Dương kỳ tọa trấn.
Ngoài ra còn có một người vừa trở về từ Đà La Môn mong muốn báo cáo với Thanh
Vũ và một nhóm người đến từ Khai Sơn Tông.