Ước Pháp Tam Chiến (4)


Người đăng: thanhsontv2009

Oanh!

Hai nắm đấm cứng rắn hơn cả sắt thép va chạm mạnh vào nhau tạo ra một luồng
sóng xung kích cùng một âm thanh nổ vang rền.

Âm thanh này lớn đến nỗi khiến những người đang quan chiến đều phải che tai
lại, vẻ mặt kinh ngạc không thôi.

“Đây là trận chiến của Yêu Tướng đỉnh phong!!” Một số tiểu yêu hào hứng hét
lên, nét mặt vui mừng và ngưỡng mộ.

“Thật mạnh…!” Những tu sĩ nhân tộc thì giật mình, vẻ mặt chăm chú hơn hẳn, bọn
họ tập trung cao độ để quan sát trận chiến đấu toàn lực hiếm có của yêu tộc,
nói không chừng sẽ giúp bọn họ ngộ ra một chút gì đó làm tu vi, chiến lực hay
tâm cảnh tăng lên dù cho đó chỉ là một ý nghĩ hão huyền, rất khó trở thành sự
thật.

“Không tệ! Nhưng bấy nhiêu đó là chưa đủ!!” Thiết Đăng nở một nụ cười gằn, đôi
mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, ngay sau đó, toàn thân của hắn ta nhanh chóng
xoay chuyển, một chân cứng như đá vung tới như một cây roi có thể đánh nát tất
cả mọi thứ, còn tạo ra tiếng xé gió chói tai, uy lực cực kỳ mạnh mẽ.

“Thiết Cương Kích!!”

Đây là một kỹ năng chiến đấu hay đúng hơn là yêu thuật phối hợp sức mạnh cơ
thể, yêu lực làm tăng cao sức mạnh của bàn chân, tạo ra một cú đá cực kỳ cường
đại, đủ để đánh lui cả tu sĩ cùng cấp.

Tốc độ ra đòn của Thiết Đăng cực kỳ nhanh chóng, dù cho tu sĩ Kết Đan kỳ hay
Yêu Tướng sơ kỳ đều không thể theo kịp, chỉ biết rằng Thiết Đăng đã tấn công
Trần Bá Lực bằng một đòn hiểm hóc.

Sau khi trận chiến diễn ra, Thiết Đăng đã lấy lại bình tĩnh, chỉ tập trung vào
chiến đấu, điều này chứng minh năng lực của hắn rất tốt, không bị vật bên
ngoài hay sự khiêu khích, chọc tức của đối thủ ảnh hưởng.

Tuy cảnh giới thua kém Trần Bá Lực, nhưng Thiết Đăng lại không đánh mất niềm
tin chiến thắng, ngược lại, hắn ta càng hung mãnh hơn nữa để đánh bại kẻ địch,
chứng tỏ cho yêu tộc, nhân loại đang ở đây thấy rằng thiên tài của Thiết Thạch
Nghĩ tộc không phải là chỉ nhờ vào danh tiếng của bộ tộc.

“Chết đi!” Thiết Đăng gầm gừ một tiếng.

Đối mặt đòn tấn công mạnh mẽ từ kẻ địch, Trần Bá Lực mỉm cười khẽ, nét mặt vẫn
thản nhiên như thể cậu ta đang dạo chơi ở giữa một chốn bồng lai tiên cảnh nào
đó, không bị áp lực một chút gì, giọng nói nhàn nhạt vang lên từ Trần Bá Lực
đáp lại Thiết Đăng:

“Ta nghĩ, ngươi mới là kẻ không đủ lực!”

“Cuồng Nộ Quyền!”

Ầm!!

Không biết bằng cách nào, thoáng chốc sau, bằng một nắm đấm cứng cáp, Trần Bá
Lực đã ngăn cản đòn chân của Thiết Đăng, không ngừng lại ở đó, thừa thế xông
lên tấn công làm cho Thiết Đăng không kịp phản ứng, một đấm trúng ngay vào
phần ngực.

“OA!” Thiết Đăng phun ra một ngụm máu tươi bắn ra mấy mét, vẻ mặt căng cứng
trong khi đưa một tay lên chạm vào phần ngực, hắn bị thương khá nặng nhưng
không đánh mất sức chiến đấu.

“Trần Bá Lực phải không? Ta nhất định sẽ nhớ kỹ cái tên đó!” Thiết Đăng trầm
giọng nói trong khi cơ thể biến đổi thành hình dạng vốn có của Thiết Thạch
Nghĩ, đứng thẳng bằng hai chân, một dáng vóc lực lưỡng với hàng tá múi cơ như
thể ẩn chứa bên trong cơ thể to khỏe này là một sức mạnh hủy diệt.

“Thiết Nghĩ Yêu Kích, Nhất Trọng Kích!!”

Tiếng gầm gừ vang ra từ Thiết Đăng, hắn ta giơ một cây càng khổng lồ to mấy
mét đập tới Trần Bá Lực, yêu lực liền sôi trào, cuồn cuộn biến thành một cây
càng hư ảo to hơn mười mét giáng xuống từ bầu trời, một đòn tấn công bằng sức
mạnh cực kỳ đáng sợ!

“Ngũ Hành Gia Thân!” Trần Bá Lực liền trở nên nghiêm túc, yêu lực bùng lên
cao, mây mù quay cuồng, các ký hiệu huyền ảo xuất hiện theo từng ấn quyết trên
tay của cậu ta, chúng liền dung hợp vào cơ thể giúp Trần Bá Lực trở nên mạnh
mẽ hơn gấp mấy lần.

“Hắc Viên Liệt Kim Quyền!” Trần Bá Lực liền đánh một quyền thẳng về phía
trước, nắm đấm tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng chói lóa nhưng lại rất sắc bén,
chứa đầy uy lực làm cho không khí phát ra tiếng nổ vang.

Ầm! Ầm!!

Giữa Xích Hùng Chiến Đài, Trần Bá Lực và Thiết Đăng đang chiến đấu hăng say,
dường như quên hết tất cả mọi thứ, toàn bộ tâm trí đều tập trung vào đối thủ,
đây là trận chiến mà bọn họ nhất định phải giành thắng lợi, mang vinh vang về
cho bộ tộc!

Không thể thua cuộc!

Đó chính là lời nhắc nhở luôn hiện ra trong tâm linh của bọn họ!

Còn đối với những người bên ngoài, trận chiến trên chiến đấu cực kỳ đặc sắc,
giống như một buổi biểu diễn máu me bằng nắm đấm nhưng lại không kém phần đẹp
đẽ, cảnh đang diễn ra ở trong chiến đài kia chính là mơ ước của hàng tá yêu
tộc, thậm chí là tu sĩ.

Tu luyện vì cái gì?

Chắc chắn cũng không mong mỏi hơn gì một trận chiến với kẻ địch thật sự!

“Từ khi nào Hắc Viên tộc lại có loại thiên tài này?” Thiết Ma Hạo âm trầm nhìn
vào giữa chiến đài, cảnh đang diễn ra giống như một sự sỉ nhục dành cho Thiết
Thạch Nghĩ tộc.

Thiên tài mà Thiết Ma Hạo coi trọng lại chỉ đánh ngang tay với thiên tài của
Hắc Viên tộc!

Thiết Ma Hạo cảm thấy bực bội, tức giận vì điều đó!

Thiết Ma Hạo dời tầm mắt vào Hắc Ni Tộc Trưởng, bốn con mắt va chạm nhau giữa
không gian, không ai nói một lời, nhưng có một nụ cười xuất hiện trên gương
mặt của Hắc Ni Tộc Trưởng.

“Đáng chết!” Thiết Ma Hạo xiết chặt đôi bàn tay lại.

Nếu như Thanh Vũ, Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình không có mặt ở đây thì
hắn cần gì phải bày ra nhiều trò như thế?

Trực tiếp nghiền nát Hắc Viên tộc bằng sức mạnh áp đảo, cho bọn khỉ đen mọi rợ
này chứng kiến cái gì mới gọi là cường giả, cái gì mới gọi là bộ tộc lớn mạnh
nhất của Minh Hàng Sâm Lâm!

Vì Thanh Vũ ở đó, Thiết Ma Hạo chỉ còn cách nhẫn nhịn mà thôi!

Điệp Uyển, Hùng Bá đều tập trung vào Xích Hùng Chiến Đài, kể cả Điệp Lãng và
Hùng Thành Kiệt, hai vị Đại Yêu Vương đang làm trọng tài cho Ước Pháp Tam
Chiến, tất cả họ đều nhíu mày suy tư, không thể chấp nhận sự thật rằng Hắc
Viên tộc lại phát triển đến trình độ có thể uy hiếp đến bọn họ.

Có vẻ như, Hắc Viên tộc chỉ còn thiếu một Đại Yêu Vương dùng để trấn giữ lãnh
địa mà thôi, chứ phần nội tình đã gần như ngang bằng với ba bộ tộc lớn!

“Thì ra đây chính là thứ mà Hắc Ni Tộc Trưởng dựa vào khi đồng ý tham gia Ước
Pháp Tam Chiến!” Điệp Uyển khẽ hé mở đôi môi mịn màng đỏ mọng.

“Tỷ lệ chiến thắng của Thiết Thạch Nghĩ chỉ còn lại năm mươi phần trăm!” Hùng
Bá nhàn nhạt cất tiếng nói ra.

Lời nói của Hùng Bá cho thấy ông ta rất coi trọng Hắc Viên tộc, nếu không tỷ
lệ chiến thắng mà ông dự tính sẽ không bằng nhau!

Hùng Thành Kiệt đột nhiên nói ra: “Đã có kết quả chung cuộc!”

Thế là mọi người vội vàng nhìn lại, trận chiến vẫn chưa kết thúc nhưng lại ở
trạng thái cực kỳ ác liệt, máu tươi rớt đầy khắp Xích Hùng Chiến Đài, từng
quyền, từng cước của hai bên đều tung ra bằng toàn bộ những gì họ có.

“Trần Bá Lực!” Những Hắc Viên đều cảm thấy khẩn trương, không biết bên nào sẽ
thắng lợi.

“Trần Bá Lực có thể thắng hay không?” Một số tộc lão lo lắng hỏi Hắc Ni.

“Tất nhiên!” Hắc Ni bình tĩnh lên tiếng, bóng lưng thẳng tắp như thể một ngọn
núi đứng giữa trời đất, không hề bị ảnh hưởng bởi bất cứ thứ gì, đó là niềm
tin mà Hắc Ni dành cho Trần Bá Lực!

“Trần Bá Lực, đừng làm tốn thời gian nữa!” Hắc Tinh chậm rãi cất tiếng nói ra,
âm thanh nhỏ nhưng lại rơi vào tai của từng người, yêu tộc đang có mặt ở đây.

Và hiển nhiên là Trần Bá Lực cũng nghe thấy lời nói của người mà cậu ta kính
trọng hết mực, thế là hai con người hung hãn dần trở nên tỉnh táo lại, với một
làn sương mù màu đỏ đang tràn ra từ cơ thể khiến Trần Bá Lực trông như một vị
chiến binh bước ra từ địa ngục máu, hình ảnh này trùng kích mạnh vào tâm trí
của Thiết Đăng làm Thiết Đăng khựng lại trong nửa giây đồng hồ.

Đây cũng là thời gian mà Trần Bá Lực tấn công!

Ầm!

Không ai biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ qua một cái chớp mắt nhỏ nhoi không
đáng kể, Thiết Đăng như bị trúng đòn tấn công mạnh mẽ, toàn thân bắn ngược lên
cao rồi rơi xuống, máu tươi rơi vãi, sau đó cơ thể đập mạnh lên mặt đất, và
lúc này, cũng là lúc Thiết Đăng bị đánh bay ra khỏi Xích Hùng Chiến Đài!

Một bóng người vẫn đứng vững trên chiến đài trước sự sửng sốt của hàng ngàn
người và yêu tộc!

Trần Bá Lực thu một nắm đấm lại từ tư thế vừa tấn công đánh bại Thiết Đăng,
cậu ta bình tĩnh nhìn thẳng vào Thiết Đăng đang ngã trên mặt đất cách cậu
không xa lắm rồi nói với tư thái thản nhiên:

“Ngươi không tệ nhưng ngươi lại không phải là đối thủ của ta!”

“Ta… bại trận?” Thiết Đăng ngây người nhìn vào Trần Bá Lực, hắn ta không tin
tưởng những gì đang diễn ra tại đây, bỗng nhiên đòn tấn công của Trần Bá Lực
lại mạnh hơn gấp hàng chục lần, nháy mắt liền đánh bay hắn ra khỏi chiến đài,
đây là sức mạnh mà hắn không thể nào chống lại.

Cùng là thiên tài được nhiều tộc nhân tin tưởng, thế nhưng thực lực giữa hai
bên lại cách xa nhau như vậy ư?

“Trận đấu đầu tiên của Thiên Tài Chiến, Trần Bá Lực đến từ Hắc Viên tộc chiến
thắng!” Điệp Lãng đề cao giọng tuyên bố, âm thanh vang lên làm mọi người tỉnh
hồn lại, bình tĩnh trước sự rung động mạnh trước đó do Trần Bá Lực tạo ra.

Một quyền đánh bay Thiết Đăng!

“Quá mạnh mẽ!” Các tiểu yêu liền reo hò không ngớt.

“Trần Bá Lực, sau này hắn chính là kẻ địch mà ta nhất định phải khiêu chiến!”
Có yêu tộc thích khiêu chiến khó khăn liền tìm thấy mục tiêu kế tiếp để rèn
luyện bản thân.

“Sau này không thể trêu chọc Hắc Viên tộc!” Một số tu sĩ nhân loại nói thầm,
từ nay trở về sau, Hắc Viên tộc là một bộ tộc mà bọn họ phải kiêng kỵ, không
thể ngó lơ được nữa.

“Tộc Trưởng đoán chuyện như thần!” Một vài tộc lão của Hắc Viên tộc liền cười
tươi như hoa, đôi mắt híp lại, gương mặt hiện lên một cảm xúc tự hào, đây là
lần đầu tiên bọn họ cảm nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của kẻ khác.

“Trần Bá Lực có được ngày hôm nay là nhờ vào Hắc Tinh dạy dỗ!” Hắc Ni nhẹ
nhàng nói một tiếng, đẩy hết công lao cho Hắc Tinh.

Hắc Tinh nghe vậy, cậu ta chỉ cười khẽ một tiếng rồi im lặng, Thiết Đăng cùng
mười bốn Hắc Viên theo sau Hắc Tinh huấn luyện tại Huyễn Linh Chiến Trường,
mỗi một ngày đều phải chém giết tàn khốc với kẻ địch mạnh mẽ và khôn ngoan.

Số lần chết đi không dưới ba lần, tất nhiên bọn họ phải lĩnh ngộ ra một số thứ
giúp bọn họ mạnh mẽ hơn rồi!

Thiết Đăng bị đánh bại bởi Trần Bá Lực vì Trần Bá Lực dùng thực lực chân
chính, cùng với kỹ năng của Thánh Kỵ Sĩ và Cuồng Nộ của Hắc Viên tộc, lực
chiến tăng lên gấp bốn lần, đó là vì Trần Bá Lực chưa tìm hiểu chuyên sâu về
kỹ năng Thánh Kỵ Sĩ, thật ra, chỉ cần kỹ năng thôi thì lực chiến cũng tăng lên
gấp năm lần rồi.

Còn một yếu tố nữa, Trần Bá Lực đặt chân vào cảnh giới thứ nhất của tâm cảnh,
Chiến Tâm!

Một người nắm giữ Chiến Tâm thì sao có thể thua một người không nắm giữ được
chứ?

Chiến thắng của Trần Bá Lực là một điều hiển nhiên đối với Hắc Tinh!

“May mắn không làm nhục mệnh!” Trần Bá Lực khom người nói với Hắc Ni và Hắc
Tinh.

“Làm rất tốt, Hắc Viên tộc sẽ ban thưởng cho cậu!” Hắc Ni Tộc Trưởng cười nói.

“Haha! Cậu đã lập được công lớn rồi đấy, Trần Bá Lực!” Hắc Diên Sương hào hứng
nói.

“Cảm ơn Tộc Trưởng và Phó Tộc Trưởng đại nhân!” Trần Bá Lực hơi cúi đầu, ánh
mắt hưng phần vì năng lực bản thân được người khác công nhận.

Thế nhưng, một âm thanh không hài hòa với bầu không khí vang lên từ Hắc Tinh:

“Bá Lực, tại sao không dùng toàn lực ngay từ đầu?”

“Cái này là bởi vì chiến đấu thì phải có một màn đánh nhau cho đã mắt, cho nên
tôi mới…” Trần Bá Lực vừa gãi đầu vừa trả lời, nét mặt thật thà.

Bốp! Chát!

Trần Bá Lực còn chưa nói xong, một bàn tay của Hắc Tinh liền quất tới đánh bay
Trần Bá Lực vào giữa nhiều Hắc Viên.

Còn những Hắc Viên khác hay một số yêu tộc, nhân loại cố ý nghe trộm đều trừng
mắt về phía Trần Bá Lực, khóe miệng hơi run rẩy.

Đánh nhau vì bộ tộc mà còn cần làm màu?

Bị quất bay bởi Hắc Tinh là đáng đời!

Ai ai cũng cảm thấy hả dạ!

“Hắc Tinh, người trẻ mong muốn thể hiện bản thân là chuyện bình thường, đừng
quá hà khắc, hơn nữa, nếu đánh bại Thiết Đăng bằng một đấm thì mặt mũi của
Thiết Thạch Nghĩ tộc sẽ bị mất hết, Trần Bá Lực sẽ gặp nguy hiểm nếu như bọn
họ muốn trả thù!” Thanh Vũ điềm tĩnh nói ra.

“Vâng!” Hắc Tinh gật đầu nhưng nội tâm cảm thấy bản thân dạy dỗ đám nhóc Hắc
Viên này không nghiêm, sau này phải dạy cho kỹ càng, Hắc Viên tộc sẽ tiến hóa
thành chủng tộc cao cấp hơn, không thể để một đám tộc nhân như Trần Bá Lực tùy
tiện làm việc không đúng đắn cho được!

Nhưng mà Thanh Vũ nói cũng có lý, một Trần Bá Lực không đủ sức khi so với
Thiết Thạch Nghĩ tộc, nếu bọn chúng muốn trả thù thì Trần Bá Lực liền gặp nguy
hiểm sinh tử.

“Trận đấu thứ hai, bắt đầu đi!” Một lời nói phát ra từ bầu trời, Hùng Thành
Kiệt vừa tuyên bố bắt đầu trận chiến thứ hai của Thiên Tài Chiến.

Lần này, cô gái Nguyễn Bá Bá đối đầu với Thạch Chí Nghĩa!

Mặc dù nói là cô gái như Nguyễn Bá Bá sở hữu một dáng người nổi bật không kém
Trần Bá Lực!

“Thiết Đăng đã quá khinh thường các ngươi, nhưng ta thì không!” Thạch Chí
Nghĩa trầm giọng nói ra, gương mặt cực kỳ nghiêm túc, cảnh giác cao độ.

“Ồ? Ngươi không khinh thường bọn ta!?” Nguyễn Bá Bá nghi ngờ hỏi lại.

“Đúng vậy!” Thạch Chí Nghĩa gật đầu một cái mạnh, nhưng lúc hắn vừa ngẩng đầu
lên, một bàn chân to khỏe đã chạm thẳng vào mặt của hắn.

Ầm!!

Thạch Chí Nghĩa bay thẳng lên bầu trời, biến mất nơi phương xa trước sự im
lặng của toàn trường!

“Trận chiến thứ hai, Nguyễn Bá Bá đến từ Hắc Viên tộc chiến thắng!” Hùng Thành
Kiệt liền cất tiếng nói tuyên bố, nhưng khóe miệng hơi lệch sang một bên thì
phải, rõ ràng, hắn vừa nói bắt đầu trận đấu chưa tới ba giây đồng hồ thì Thạch
Chí Nghĩ đã bị đánh bại.

Có cần phải như vậy không?

Làm bổn Đại Yêu Vương tốn sức nói chuyện, ngay lúc ở dưới chiến đài liền nhận
thua cho rồi đi, khỏi rườm rà tốn thời gian!

“Vì Hắc Viên tộc đã chiến thắng hai trận cho nên ta tuyên bố, Hắc Viên tộc
chiến thắng Thiên Tài Chiến!” Điệp Lãng tiếp lời Hùng Thành Kiệt.

“Vị tiền bối này… tôi không được ra trận ư?” Một giọng nói nhỏ nhẹ thuộc về
một Hắc Viên thấp thỏm ở bên dưới gần Xích Hùng Chiến Đài, Hắc Viên này là Lâm
Mạnh Cường.

“Đúng vậy!” Hùng Thành Kiệt bình tĩnh đáp lời.

“Nhưng tôi muốn đánh một trận với Thiết Thạch Nghĩ tộc mà?” Lâm Mạnh Cường bực
bội nói ra.

“Đã chiến thắng Thiên Tài Chiến, cần gì đánh nữa?” Điệp Lãng nhíu mày.

“Thật sự không cho đánh?” Lâm Mạnh Cường nghi ngờ hỏi lại.

“Hừ!” Điệp Lãng hừ lạnh, không thèm trả lời tên Hắc Viên có bộ não bất thường
này.

“Được rồi, không cho đánh thì không cho đánh…” Lâm Mạnh Cường phẫn uất nói,
bỗng nhiên, hai mắt của cậu ta sáng lên.

Chưa đầy ba giây sau, lúc mọi người vẫn còn bàn tán về chiến thắng của Hắc
Viên tộc, một âm thanh nổ tung vang lên giữa trời đất, đất bá bắn lên cao, bụi
mù cuốn tới bao phủ một phần của Xích Hùng Chiến Đài.

Cùng lúc đó, một âm thanh hét vang lên, người này đang rất hoảng sợ:

“Không!!”

Ầm!!

Một viên đá to lớn rơi xuống, trúng thẳng vào Thạch Thanh Tâm, đè tới hắn nằm
bẹp trên mặt đất, cái lưỡi đưa ra ngoài miệng, hai mắt trợn trừng lên và bị
hôn mê bất tỉnh tại chỗ.

“Chuyện gì vừa xảy ra?” Mọi người nhao nhao nhìn lại, thấy cảnh này, bọn họ
liền kinh ngạc.

Còn Điệp Lãng, Hùng Thành Kiệt thì trừng mắt về phía Lâm Mạnh Cường, cái thằng
Hắc Viên này vừa thò tay xuống lòng đất, tiện tay quẳng một cục đá lớn về phía
Thạch Thanh Tâm.

Mà Thạch Thanh Tâm đang dạo bước trở về, dù trúng đòn khi không kịp đề phòng
nhưng cũng đủ để mọi người tin rằng sức mạnh của Lâm Mạnh Cường vượt qua Thạch
Thanh Tâm.

“Ây da, thật ngại quá, tôi lỡ trượt tay…” Lâm Mạnh Cường nói với Điệp Lãng,
Hùng Thành Kiệt bằng vẻ mặt áy náy.

Hai Đại Yêu Vương nghe vậy, cả hai trực tiếp bỏ qua Lâm Mạnh Cường! Không còn
gì để nói với tên Hắc Viên bạo lực ẩn dưới lốp ấp úng, ngu ngơ này nữa.

“Khốn kiếp!!” Thiết Ma Hạo tức giận đến rung người, cả ba thiên tài do hắn cử
ra đều bị đánh bại một cách chóng vánh, nhất là tiếng reo hò vang ra từ phía
Hắc Viên tộc càng khiến hắn phẫn nộ không thôi.

“Bắt đầu Tộc Lão Chiến đi!” Điệp Lãng nhàn nhạt nói ra.

“Lần này, ta phải bắt các ngươi trả giá!” Thiết Ma Hạo cắn răng nói.

“Thiết Hoàng, Thạch Nam, Thiết Công Quyền, ba người lên đi!” Thiết Ma Hạo lạnh
lùng ra lệnh.

“Vâng!” Ba tộc lão cảnh giới Yêu Vương sơ kỳ lập tức lắc mình nhảy đến gần
Xích Hùng Chiến Đài.

Đồng thời, Hắc Ni Tộc Trưởng cũng cử ra ba tộc nhân ứng chiến.

“Diên Sương, Hắc Tần, Hắc Tiều Đại Trưởng Lão, làm phiền ba người!”

“Có thể chiến đấu vì bộ tộc chính là vinh dự của chúng tôi!” Ba người cùng
nhau đáp lời rồi tiến ra đằng trước, đứng đối diện với ba tộc lão của Thiết
Thạch Nghĩ.

“Trận đấu đầu tiên của Tộc Lão Chiến, mời hai bên cử người tiếp chiến!” Hùng
Thành Kiệt cao giọng nói ra.

“Ba người các ngươi, ai sẽ là đối thủ của ta?” Hắc Diên Sương dẫn đầu, cô ta
đặt chân lên Xích Hùng Chiến Đài, tay cầm một cây côn màu lục bích khá to lớn,
cô còn vung mạnh nó vào không khí tạo ra những luồng gió mạnh mẽ.

“Càn rỡ!” Thiết Nam tộc lão lập tức quát to một tiếng.

“Chỉ là nửa bước Yêu Vương cảnh liền muốn thắng bọn ta ư?” Tiếng nói vừa dứt,
Thiết Nam tộc lão đạp một chân thật mạnh vào mặt chiến đài làm cho chiến đài
rung lắc mạnh, một cảm giác áp bách lan tỏa ra từ Thiết Nam tộc lão, đó chính
là dao động linh lực của Yêu Vương sơ kỳ!

Mà luồng áp lực này có thể trấn áp bất kỳ một Yêu Tướng nào! Dù cho nửa bước
Yêu Vương cũng không ngoại lệ!

"Có thể đánh bại các ngươi hay không thì hãy thử một lần mới biết!" Hắc Diên
Sương không sợ hãi, mặc cho linh áp phủ xuống bao phủ toàn thân nhưng cô vẫn
đứng vững, chiến ý dâng lên cao, một đôi con ngươi màu đen tuyền đang chuyển
thành màu vàng kim cao quý, và thân thể cô cũng bắt đầu có những sự thay đổi
nhỏ.


Quang Minh Thánh Thổ - Chương #715