Ước Pháp Tam Chiến (3)


Người đăng: thanhsontv2009

“Thiên tài bên Thiết Thạch Nghĩ tộc thật là mạnh, mỗi một người đều có khí thế
lớn lao, làm sao Hắc Viên tộc có thể chống lại?” Một số yêu tộc, tu sĩ nhân
loại bắt đầu bàn tán xôn xao, mắt nhìn về phía ba thiên tài đến từ Thiết Thạch
Nghĩ tộc, vẻ mặt không thể che dấu được sự rung động.

Tuổi đời chưa tới năm mươi, nghĩa là còn rất trẻ thế nhưng tu vi lại gần chạm
tới lĩnh vực của Yêu Vương, quả là không thể khinh thường nội tình cùng sự
cường đại của các bộ tộc lớn mạnh.

Nếu các thiên tài đó ở trong bộ tộc, tông môn của bọn họ thì chắc chắn đủ
trình độ làm chức vị cao, thậm chí là Tộc Trưởng hay Tông Chủ, Môn Chủ.

Nhưng ở trong Thiết Thạch Nghĩ tộc, họ chỉ là những thiên tài nổi trội, uy
danh rất ít khi hiện ở bên ngoài, điều này càng làm nội tình của bộ tộc lớn
trở nên thần bí, không ai biết sâu cạn của bọn họ ra sao!

“Không sai!” Điệp Lãng khẽ gật đầu khen ngợi khi nhìn vào ba thiên tài kia.

“Rất tốt, ở trong cùng thế hệ, ba người này cũng là nhân vật đứng đầu!” Hùng
Thành Kiệt nhàn nhạt đánh giá.

Nghe chính miệng Đại Yêu Vương mở lời khen ngợi, ba thiên tài của Thiết Thạch
Nghĩ tộc là Thiết Đăng, Thạch Chí Nghĩa và Thạch Thanh Tâm đều cảm thấy mừng
rỡ, vội vàng khom người đáp:

“Cảm ơn hai vị tiền bối!”

Khi ngẩng đầu lên, đôi mắt của bọn họ toát ra một sự tự tin cao độ, giống như
là nắm chắc phần thắng, vẻ mặt hời hợt liếc nhìn về phe Hắc Viên tộc.

Chỉ là một bộ tộc nhỏ mà thôi, làm sao có thể có thiên tài như bọn họ ư?

Dù chiến lực của bọn họ không mạnh mẽ, nhưng tốc độ tu luyện thì lại hơn hàng
tá yêu tộc khác, so chiến lực không lại, bọn họ có thể dùng cảnh giới lớn để
trấn áp kẻ địch!

Ai nói điều này không phải là một phần của thực lực chứ?

Lúc này, mọi người đổ dồn vào bên phía Hắc Viên tộc, cùng lúc đó, Trần Bá Lực,
Nguyễn Bá Bá và Lâm Mạnh Cường, ba thiên tài đến từ Hắc Viên tộc đã bước ra
sân đấu với một thần thái cao vời vợi, không để những lời hay ánh mắt đủ tư vị
của kẻ khác vào trong lòng.

“Cái này… tại sao Hắc Ni Tộc Trưởng lại cử ra tên tiểu yêu cảnh giới Trúc Cơ
đỉnh phong để ứng chiến chứ? Vậy chẳng khác nào hiến dâng trận thắng đầu tiên
cho Thiết Thạch Nghĩ tộc?!” Có yêu tộc giật nảy cả mình vì hắn cảm nhận dao
động yêu lực từ ba thiên tài kia, rõ ràng, cảnh giới chỉ là Trúc Cơ đỉnh
phong.

Dù cho có mạnh đến đâu cũng không thể đánh bại Thiết Thạch Nghĩ!

Đây là một chuyện mà ai cũng nhận thức rõ ràng, tại sao Hắc Ni Tộc Trưởng lại
hồ đồ như thế?

Ngay cả người biết nhiều thông tin bốn phương như chủng tộc Hồ Ly Mắt Bạc cũng
tỏ ra nghi hoặc, hàng chân mày nhíu chặt lại, giọng nói hàm chứa nhiều suy
đoán:

“Hắc Viên tộc không có thiên tài ở đẳng cấp như Thiết Thạch Nghĩ tộc sao?”

“Có vẻ như là vậy! Dù cho bộ tộc có cường giả như Hắc Tinh nhưng không đồng
nghĩa với việc bộ tộc có nhiều thiên tài, trận này Thiết Thạch Nghĩ tộc chắc
chắn thắng lợi!” Sau cùng, Hồ Ly Mắt Bạc đinh ninh về kết quả trận kia dẫn tới
những yêu tộc đang ở gần đều gật đầu đồng ý.

“Hắc Viên tộc bại trận!” Một số tu sĩ nhân loại âm thầm nói.

Tuy nhiên, lúc mọi người còn đang chắc chắn về kết quả thì bầu không khí giữa
sân đấu đã căng thẳng tột độ.

Thiết Đăng lạnh lùng dùng ánh mắt quét tới ba người Trần Bá Lực, với thân thể
lực lượng tráng kiện, mức độ cứng rắn còn hơn cả sắt thép tốt nhất, giọng nói
giống như bề trên ra lệnh cho kẻ bên dưới:

“Buông tay đầu hàng đi, nếu không các ngươi sẽ bị đau khổ!”

Thạch Chí Nghĩa, Thạch Thanh Tâm đều lạnh lùng nhìn vào ba người Trần Bá Lực,
vẻ mặt thể hiện một sự khinh miệt trần trụi, Hắc Viên tộc cũng chỉ đến thế,
vậy mà dám giơ cao ngọn cờ tấn công tới lãnh địa của Thiết Thạch Nghĩ tộc,
đúng là một đám khỉ đen không biết sống chết!

Ba tiểu yêu mà thôi, Thiết Đăng, Thạch Chí Nghĩa, Thạch Thanh Tâm làm sao để ở
trong lòng chứ? Rõ ràng, bọn họ đã chiến thắng mà không cần phải động tay động
chân, bọn họ cũng không muốn hà hiếp các tiểu yêu này, làm như vậy sẽ khiến
cho uy danh của bọn họ giảm đi nhiều.

Trần Bá Lực, Nguyễn Bá Bá và Lâm Mạnh Cường nghe lời nói của đối phương, bọn
họ không khỏi nở nụ cười nhạt, vừa tính trả lời thì giọng nói vang xuống từ
một trong hai Đại Yêu Vương, đó là Điệp Lãng:

“Ta nghĩ trận chiến này không cần phải đánh nữa, kết quả đã rất rõ ràng! Chỉ
là cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong, không có cơ hội giành chiến thắng trước Yêu
Tướng đỉnh phong, hay là ba người các ngươi lui xuống đi!” Điệp Lãng vừa nói
vừa phất tay giống như đuổi côn trùng, nét mặt gần như bỏ qua sự tồn tại của
ba người Trần Bá Lực.

Ngược lại, hắn càng để ý tới người thiếu niên tóc trắng đang đứng bên Hắc Viên
tộc, lúc sử dụng yêu thuật mê hoặc mọi người, chỉ có Thanh Vũ và toàn thể Hắc
Viên không bị ảnh hưởng, hắn ta liền suy đoán thực lực của Thanh Vũ chắc chắn
vượt qua Hóa Thần sơ kỳ!

Bây giờ Quang Minh Giáo Đình có lẽ đang mưu đồ xấu đối với Minh Hàng Sâm Lâm,
có vẻ như Hắc Viên tộc không khác gì một cái cớ cho Quang Minh Giáo Đình, cho
nên trận đấu này không thể thất bại!

Điệp Lãng và Hùng Thành Kiệt hơi nhìn nhau, gương mặt biểu hiện một sự ngưng
trọng. Từ đầu đến cuối, vị Giáo Hoàng thần bí kia vẫn chưa hề nói một lời hay
hành động gì nhưng lại tạo ra một áp lực lớn mạnh phủ xuống ba bộ tộc lớn
trong Minh Hàng Sâm Lâm, đúng là một kẻ thâm trầm, khó đối phó!

Thanh Vũ không biết bản thân đã được người khác đánh giá cao mặc dù hắn chỉ
muốn để Hắc Viên tộc giải quyết mâu thuẫn với Thiết Thạch Nghĩ tộc, hắn ở đây
là vì cho Hắc Viên tộc thấy Thanh Vũ rất coi trọng bọn họ cũng như đề phòng
Đại Yêu Vương tấn công Hắc Viên tộc, chỉ có thế thôi, không hề có kế hoạch cụ
thể nào.

Đó còn phải nhờ vào uy danh do Nguyệt Linh và Lý Quỳnh Chi tạo ra nên Thanh Vũ
mới được coi trọng như thế, nếu không, Đại Yêu Vương trực tiếp không nhìn
thẳng Thanh Vũ vì hắn chỉ thể hiện sức mạnh ở mức Nguyên Anh kỳ khi đối đầu
với Tông Chủ của Đà La Môn là Lý Thiên Dự.

“Các ngươi không nghe hai vị Đại Yêu Vương đại nhân nói hay sao? Còn không mau
cút xuống!” Thiết Đăng lạnh lùng quát to một tiếng vì nhìn thấy ba người Trần
Bá Lực vẫn cứ gan lỳ đứng yên một chỗ, đầu hơi nhìn xuống dưới nên hắn không
biết bọn họ đang suy nghĩ gì.

Dù cho bị quát mắng từ kẻ địch, ba người vẫn yên lặng, còn các Hắc Viên thì
vẫn bình tĩnh, không hề tỏ ra tức giận, ngược lại, Hắc Viên tộc còn hào hứng
vì chuẩn bị nhìn thấy cảnh tượng hiếm gặp, đó là biểu hiện của đám người kia
khi biết thực lực chân chính của ba người Trần Bá Lực, hẳn là cực kỳ đặc sắc!

“Haha!!” Vài giây im lặng, một tiếng cười to bất chợt vang lên từ Trần Bá Lực,
cậu ta vừa ôm bụng vừa cười một cách thoải mái, hai người Trần Bá Bá và Lâm
Mạnh Cường cũng nở một nụ cười nhạt trong khi nhìn về phía trước.

“Ai nói cho các ngươi biết cảnh giới của bọn ta chỉ là Trúc Cơ đỉnh phong?”
Nguyễn Bá Bá hớn hở nói.

“Giả thần giả quỷ, dù cho các ngươi ẩn dấu tu vi nhưng chắc chắn không thể….”
Thiết Đăng lập tức hừ lạnh, vẻ mặt hơi phẫn nộ vì thái độ của ba Hắc Viên kia.

Nhưng mà tiếng nói còn chưa ra hết thì một luồng khí thế mạnh mẽ bộc phát ra
từ Trần Bá Lực, Nguyễn Bá Bá và Lâm Mạnh Cường, khí thế này lên cao với tốc độ
chóng mặt, chưa đầy một giây đã tăng từ Trúc Cơ đỉnh phong tới Kết Đan đỉnh
phong, bằng với đám thiên tài Thiết Thạch Nghĩ.

Gương mặt của Thiết Đăng, Thạch Chí Nghĩ, Thạch Thanh Tâm đều bị ngưng đọng
một chỗ, đôi mắt trừng lên thể hiện sự bất ngờ khó chấp nhận, bọn họ không thể
nào tin được rằng ba Hắc Viên còn trẻ tuổi hơn họ lại có cảnh giới, tu vi
ngang bằng họ.

Đều là Kết Đan đỉnh phong!

“Thủ đoạn che dấu tu vi này…” Điệp Lãng, Hùng Thành Kiệt đều cảm thấy ngạc
nhiên, với nhãn lực của Đại Yêu Vương cũng không nhìn thấu ba Hắc Viên, việc
này cho thấy ba Hắc Viên sử dụng thủ đoạn ẩn nấp khí tức rất thâm ảo.

Điệp Lãng không biết rằng cách ẩn nấp tu vi này là Thần Thông đến từ một thành
viên của Quang Minh Giáo Đình, người đó ở Hành Tinh Gaia, một người thiếu niên
trẻ tuổi tên là Vincy, tên gọi chính thức của Thần Thông này là Ẩn Tức Thuật,
nếu tu luyện đến cảnh giới cao có thể tùy ý thay đổi uy áp của bản thân, khiến
kẻ địch khó lòng đề phòng.

Mọi người vừa rung động, còn chưa kịp tỉnh táo lại thì một tiếng vang lớn lại
phát ra từ ba thiên tài Hắc Viên tộc.

Ầm!!

Một luồng sóng khí thổi mạnh ra từ bọn họ làm đất đá bay tứ tung, bụi mù bao
phủ khắp bốn phương, bất thình lình, một cảm giác đè nén xuất hiện, giáng
thẳng vào ba thiên tài của Thiết Thạch Nghĩ tộc.

“Nửa bước Nguyên Anh kỳ!!” Thiết Đăng giật nảy cả mình, đôi mắt mở to hết cỡ.

“Không phải như vậy chứ?” Thạch Chí Nghĩ trừng mắt trong khi nói.

“Cái này… là thật ư?” Thạch Thanh Tâm nói với dáng vẻ mất thần.

Ba Hắc Viên lại có cảnh giới cao hơn bọn họ, phải biết là bọn họ xuất thân cao
hơn ba Hắc Viên này nhiều, từ nhỏ đã hưởng thụ nhiều tài nguyên, thế nhưng vẫn
thua kém người khác!

“Thật ngại quá, không khống chế được tu vi nên đẩy thẳng lên nửa bước Nguyên
Anh kỳ, ta sẽ giảm xuống Kết Đan đỉnh phong để chiến đấu với các ngươi ngay
lập tức!” Trần Bá Lực vừa sờ đầu vừa cười nói.

Nói xong, Trần Bá Lực, Nguyễn Bá Bá và Lâm Mạnh Cường đều cùng nhau giảm tu vi
xuống Kết Đan đỉnh phong, không định dùng tu vi nghiền nát đối thủ, cực kỳ
công bằng và chơi đẹp khi so với đám Thiết Thạch Nghĩ tộc lúc trước.

Hành động của bọn họ làm các yêu tộc xung quanh hay thậm chí là tu sĩ nhân
loại đều gật đầu, có ấn tượng tốt với Hắc Viên tộc.

Thấy không, đây mới chính là thiên tài thực sự, khinh thường dùng cảnh giới áp
đảo đối thủ, mà chơi cực kỳ đẹp đẽ, quyết đấu công bằng, lại nhìn sang Thiết
Thạch Nghĩ tộc, mọi người không khỏi lắc đầu với vẻ mặt ghét bỏ, một đám kiến
to con, bộ tộc lớn nhưng lại muốn chơi xấu, đúng là không ra thể thống gì!

“Ngươi…!” Thiết Đăng, Thạch Chí Nghĩa, Thạch Thanh Tâm tức giận đến rung
người, chắc chắn Trần Bá Lực cố ý làm như vậy, mặc dù bọn họ biết nhưng không
có lực thay đổi, uy danh của Thiết Thạch Nghĩ liền bị giảm xuống đi rất nhiều.

Điệp Lãng liếc mắt qua đám người Trần Bá Lực một cái, vẻ mặt không vui không
buồn dù cho bị ba Hắc Viên đánh thẳng vào cái mặt một cái tát rất vang dội.

Vừa mới chê người ta cảnh giới thấp thì người ta liền thể hiện cảnh giới chân
chính, đây không phải là tát thẳng vào mặt thì chứ là cái gì nữa?

Với tâm tính trầm ổn của Đại Yêu Vương, nhiêu đó là không đủ làm Điệp Lãng
phẫn nộ, tiếng nói thản nhiên vang lên từ Điệp Lãng Đại Yêu Vương:

“Nếu hai bên đã có thực lực ngang nhau, vậy thì ta xin tuyên bố Thiên Tài
Chiến bắt đầu!”

“Trận đấu đầu tiên, mời hai bên bước lên sân đấu!” Hùng Thành Kiệt tiếp lời
trong khi khoát tay, một tia sáng bắn ra từ hắn rồi biến thành một cái quảng
trường làm bằng đá màu đỏ giống như máu, nhìn thoáng qua liền biết nó rất cứng
rắn, có máu tươi từng chảy xuống ở trên đó, đây là sân đấu của Đại Lực Xích
Hùng tộc.

“Xích Hùng Chiến Đài!” Có người nhận ra thì liền kinh hô một tiếng.

“Nghe nói Xích Hùng Chiến Đài là sân đấu chỉ xuất hiện ở các sự kiện quan
trọng của Đại Lực Xích Hùng tộc, rất nhiều Đại Lực Xích Hùng từng đổ máu ở đó,
cũng là sân đấu thể hiện quy cách cao nhất của Đại Lực Xích Hùng!”

“Đây là sân đấu dành cho thiên tài, dài rộng một trăm mét, ai bước ra khỏi
chiến đài liền bị phán định là kẻ thua cuộc!”

“Xích Hùng Chiến Đài, kẻ nào bị đánh bay ra khỏi chiến đài đồng nghĩa với việc
thua trận!” Hùng Thành Kiệt nhàn nhạt nói ra trong khi liếc nhìn qua lại giữa
hai bên Thiết Thạch Nghĩ và Hắc Viên.

“Lên chiến đài đi!” Hùng Thành Kiệt trầm giọng nói lớn.

“Ta Thiết Đăng, đại diện cho Thiết Thạch Nghĩ tộc, các ngươi, kẻ nào dám đánh
với ta một trận?!” Thiết Đăng lập tức phóng mình bay lên chiến đài cao hơn mặt
đất chừng một mét, vừa đặt chân lên thì máu bên trong cơ thể của hắn chảy với
tốc độ nhanh hơn, tựa hồ bị một luồng cảm xúc kỳ lạ mang theo mùi máu tanh
nồng đậm phát ra từ chiến đài cảm nhiễm.

“Ta Trần Bá Lực, tộc nhân của Hắc Viên, nguyện ý cùng ngươi đánh trận đầu!”
Trần Bá Lực lắc mình một cái, tùy theo giọng nói, một bàn chân to khỏe đạp lên
chiến đài, khí thế cao ngất trời.

Vào thời điểm này, toàn bộ sự chú ý đều rơi vào Xích Hùng Chiến Đài, Ước Pháp
Tam Chiến giữa Thiết Thạch Nghĩ và Hắc Viên chuẩn bị bắt đầu!

“Trận chiến đầu tiên, bắt đầu!” Điệp Lãng vung tay xuống trong khi nói để ra
hiệu.

“Giết!!” Thiết Đăng hét dài một tiếng, bắp thịt nổi lên trên da, từng đường cơ
thịt đều ẩn chứa sức mạnh kinh người, quả không thẹn là tộc nhân của Thiết
Thạch Nghĩ, nổi tiếng về sức mạnh cơ thể cùng yêu lực cứng cáp.

“GARR!” Trần Bá Lực không do dự một chút nào, đôi bàn tay xiết chặt lại, và sử
dụng luôn cả Thần Thông ở trong dòng máu là Cuồng Bạo, sức chiến đấu tăng lên
gấp hai lần, một chân đạp mạnh lên mặt chiến đài rồi phóng tới như một quái
vật cuồng nộ, nghiền nát tất cả!


Quang Minh Thánh Thổ - Chương #714